Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 85: Lần này để chị tiễn em





Cái ôm của Hoắc Dư Tịch quá mức ấm áp, làm Trần Nhan Linh không tài nào dứt bỏ.


Hai người đều không lên tiếng. Qua thật lâu, Trần Nhan Linh mới mở miệng.


“Thật ra ngay từ đầu, người tớ muốn cứu chính là Hoắc Dư Húc.”


“Tớ không phải người trong thế giới này, tớ tiến vào thế giới này chính là vì cứu Hoắc Dư Húc.”


“Cô ấy không thể chết được, cô ấy chết tớ cũng sẽ chết.”


“Thật xin lỗi.”


“Nhưng mà tớ yêu cậu.”


... Trần Nhan Linh một mình nói rất nhiều, Hoắc Dư Tịch không ngắt lời nàng.


Tận lúc Trần Nhan Linh nói xong, Hoắc Dư Tịch mới buông lỏng tay, Trần Nhan Linh chấn kinh, bắt lấy ống tay áo cô: “Cậu đừng...”


Đừng cái gì? Trần Nhan Linh không mặt mũi nói câu kế tiếp.


Hoắc Dư Tịch kéo góc áo mình ra, nắm lấy tay Trần Nhan Linh: “Tớ sẽ không rời đi.”


Trần Nhan Linh nghe vậy, lòng mới không còn hoảng loạn. Nàng nhìn Hoắc Dư Tịch, lặng im không nói gì.


...


Người bên ngoài  ba ngày không thu được tin tức của tiến sĩ Vu, bắt đầu bất ổn.


“Làm sao vậy? Sao cô ta đột nhiên không truyền tin?”


Tôn Lương nắm chặt tay, hung hăng đấm lên bàn.


Đây là một chiếc bàn gấp nhỏ, chịu một đấm xong, mấy chén trà trên liền rung lên chực đổ.


Bạch Chi không kiên nhẫn mà nói: “Ông có cần kích động vậy không? Lớn già đầu rồi, tém tém tính tình chút đi. Cô ấy không truyền tin hẳn là do bị người bên trong phát hiện.”


“Bên trong có thằng nhãi mấy hôm trước đi ra đưa cho chúng ta phong thư, nói muốn thương lượng với chúng ta.”


Tôn Lương bưng ly mạnh mẽ uống một ngụm: “Lúc đó tôi tưởng tiến sĩ Vu sắp mang đồ vật chạy ra, còn thương lượng cái rắm gì, tôi liền xé cho nó xem, kết quả bây giờ lại ra tình trạng này!”


“Ông má nó xé thư?” Bạch Chi đầy mặt khiếp sợ: “Chuyện này ông chưa nói với tôi đã xé thư, ông muốn cô ấy chết bên trong sao?!”


Tôn Lương ẩn nhẫn cơn giận: “Rống cái gì mà rống! Xé đã xé rồi, giờ bà nói có ích gì, còn không bằng ngẫm biện pháp.”


Lời này chọc cho Bạch Chi tức giận muốn chết, nhưng không còn cách nào, ai bảo người này là đồng bạn at, lão ta nắm giữ toàn bộ đồ ăn và tài nguyên.


Cuối cùng hai người thương nghị sai thủ hạ truyền tin vào căn cứ, đàm phán với phe căn cứ.


Không ngờ tin bọn họ đưa vào rất mau liền được hồi phục.


Tôn Lương cười nói: “Tôi nói rồi, người bên trong quá yếu, mấy xe trang bị của chúng ta đã sớm dọa bọn họ sợ tới mức không dám lên tiếng, vừa nhắc tới đàm phán lập tức tung tăng chạy tới.”


Nhưng khi bọn họ đọc xong tin, hai người sắc mặt đều khó coi.


Đám Trình Dương Minh yêu cầu bọn họ ít nhất một người phải đi theo người đàm phán tiến vào căn cứ, nếu không sẽ không thả tiến sĩ Vu. Nếu bọn họ dám cường công, căn cứ sẽ lập tức kíp nổ diệt tiến sĩ Vu lẫn tất cả thành quả nghiên cứu của cô ta.


Vào căn cứ của người ta không khác gì tiến vô ổ sói, lỡ như đàm phán không thành thậm chí có thể bỏ mạng bên trong.


Tôn Lương cười gượng vài tiếng: “Hà hà, hay là bà vào đi. Tôi không giỏi xã giao, mà tài ăn nói của bà cũng không tệ lắm, bà đi đi.”


Bạch Chi mặt lạnh đến mức sắp kết sương, loại người này thế mà lại là bạn bè mình, thật là chết cho rồi.


“Tôi đi, bên ngoài giao cho ông. Ông đi buôn bán còn tạm, nhưng thuộc hạ tôi ông làm sao sai khiến được?” Bạch Chi trào phúng nói: “Ông không ra lệnh được, có nổ súng cũng không bắn trúng ai.”


Tôn Lương vẻ mặt vô lại nói: “Bà đi cũng được, không đi cũng được, dù sao tôi không quan tâm tiến sĩ Vu sống chết thế nào. Kháng thể virus và vaccine phòng bệnh rốt cuộc nghiên cứu thành công hay không còn chưa chắc, nói không chừng là cổ nói dối để lừa chúng ta cứu cổ. Virus tự mình sáng tạo, còn muốn tự mình chế ra thuốc chữa, bày bày vẽ vẽ, vì chút số liệu râu ria lại không muốn sống mà chạy loạn, bây giờ bị người ta bắt lại, còn muốn chúng ta đi chùi đít. Hừ, cô ta bàn tính thật là hay, nếu không phải bà vẫn luôn kiên trì, chúng ta đã sớm giết sạch người bên trong rồi.”


Bạch Chi phẫn nộ đè ép trong lòng, ả căm tức nhìn Tôn Lương, nhưng Tôn Lương cũng không sợ, chẳng hề để ý mà ngồi uống trà.


Cuối cùng, Bạch Chi không cam lòng mà mắng một câu: “Ông chờ đó cho tôi! Người ở đây nếu thiếu mệnh lệnh của tôi, không một ai lại chịu nghe ông.”


Cuối cùng vẫn là Bạch Chi đi đàm phán, ả không chịu từ bỏ tiến sĩ Vu.


Tôn Lương nhàn nhã chờ bên ngoài.


Bọn Trần Nhan Linh ngồi trong phòng nghị sự, chuẩn bị lát nữa đàm phán với Bạch Chi.


Trình Dương Minh đeo súng lên eo: “Tăng kỳ liên hệ bên kia rồi, muộn nhất đêm nay bọn họ liền tới.”


Trần Nhan Linh đang lau chùi Vô Kiên, bỗng nó biến mất ngay trước mặt nàng. Nàng không hề kinh ngạc, xòe lòng bàn tay, Vô Kiên lập tức xuất hiện trên đó.


Cảnh này Trình Dương Minh đã thấy nhiều đến quen thuộc. Gần đây, cậu không còn kinh ngạc những chuyện kỳ quái xảy ra quanh Trần Nhan Linh nữa, dù sao thế giới này vốn dĩ không bình thường.


“Rất tốt, đám bên ngoài không phải toàn bộ quân số của họ, nhưng ít ra cũng là một phần tư… Chúng ta mới cho người thành phố W một rương thuốc, tiến sĩ Vu tạm thời chưa giết được, một rương thuốc xa xa không đủ.” Trần Nhan Linh chơi đủ rồi liền cất Vô Kiên đi.


“Thành phố W có đội nghiên cứu kháng thể virus riêng, chúng ta cũng có. Nếu đã có thành phẩm, tác dụng của tiến sĩ Vu cũng không phải rất lớn. Nếu bọn họ đồng ý, hai căn cứ chúng ta có thể liên thủ chế ra càng nhiều.” Hoắc Dư Húc ngồi bên cạnh nàng nói, một ánh mắt cũng không phân cho Trình Dương Minh.


“Mặc kệ thế nào, hôm nay người bên ngoài ắt phải chết.” Trần Nhan Linh khoanh tay, chờ người đàm phán tiến vào.


Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa mở ra, một người phụ nữ gợi cảm dẫn đầu tiến vào.


Bạch Chi nhanh chóng nhìn quét người trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Trần Nhan Linh: “Cô là lãnh đạo căn cứ này?”


Trần Nhan Linh cười cười: “Cô đoán trúng một nửa, chúng tôi đều là lãnh đạo căn cứ này.”


Bạch Chi có lệ mà cười: “Đừng nói nhảm nữa, khi nào mấy người thả tiến sĩ Vu?”


Trần Nhan Linh nhìn phía sau ả, Bạch Chi chỉ mang theo hai người tới đàm phán, nên nói ả tự tin hay là ngốc đây?


“Cô biết cô ta làm gì không? Cô ta bắt cóc người của tôi, sau đó…”


Trần Nhan Linh còn chưa nói xong đã bị Bạch Chi cắt đứt.


“Tôi biết, tất cả mọi chuyện nơi chúng tôi đều biết. Cô đừng nhiều lời, muốn thế nào mới bằng lòng thả người?”


Trần Nhan Linh xuỳ một tiếng: “Thô lỗ, tôi còn chưa nói xong.”


Bọn họ chỉ biết chuyện trong căn cứ, chứ không biết chuyện ngoài căn cứ.


Ngay sau đó nàng lại cười: “Vậy tôi cứ việc nói thẳng, các người phân cho chúng tôi một nửa vũ khí và tài nguyên, sau đó thối lui ra ngoài thành phố S, chúng tôi liền thả tiến sĩ Vu.”


Bạch Chi cười lạnh một tiếng, đánh giá mỗi người quanh cái bàn dài này.


Mọi người cả trai lẫn gái đều sửa soạn thật sạch sẽ, hoàn toàn không giống người sống trong thời tận thế. Tuy nhiên, có vài người vừa nhìn liền biết không phải hạng hiền lành, mắt lộ hung quang nhìn ả tựa như nhìn thịt trên thớt. Trong ngoài phòng nghị sự đều là thủ vệ đã được huấn luyện, ả vốn tưởng rằng đây là một đám ô hợp đau khổ giãy giụa sinh tồn, xem ra là ả xem thường bọn họ.


Trần Nhan Linh rất kiên nhẫn mà nhìn Bạch Chi, chờ câu trả lời.


Bạch Chi cười: “Các người không dám giết tiến sĩ Vu, dù không muốn thả cô ấy, hẳn cũng đối đãi cô ấy không tệ. Chẳng lẽ các người muốn bỏ qua cơ hội tìm thuốc chữa virus sao? Giết cô ấy liền phải bắt đầu lại từ con số 0.”


Trần Nhan Linh buông tay: “Cô có thể đánh cuộc một phen, xem tôi có có dám ở ngay trước mặt cô một kiếm đâm thủng bụng cô ta không. Hừm, đâm xong rút kiếm ra, ruột rà gì đó đều lòi ra, cô ta phải ôm bụng nhét lại… Cô muốn thì thử xem.”


Hai người nhìn thẳng mắt nhau, Trần Nhan Linh cười thản nhiên, Bạch Chi cười cứng ngắc.


“Cô thắng, tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng phải để tôi thấy tiến sĩ Vu trước đã. Nếu các người dám động tới cô ấy, vậy đừng nói phân nửa vũ khí, dù là một viên đạn các người cũng đừng hòng đạt được.”


Trần Nhan Linh gật đầu mỉm cười: “Tất nhiên, cô ta ở chỗ chúng tôi ăn ngon ngủ ngon, không ai hưởng thụ hơn cổ. Mau, mang bạn chúng ta đi thăm tiến sĩ Vu.”


Trần Nhan Linh mang Bạch Chi đi gặp tiến sĩ Vu, đám người Hoắc Dư Húc thì đến đài cao trong căn cứ, chờ người thành phố W.


Tôn Lương cầm kính viễn vọng thấy rõ người trên đài, đưa cho người bên cạnh: “Tôi thấy cô ta  tám chín phần là không về được, chúng ta đều làm tốt hai tay chuẩn bị.”


Người bên cạnh trả lời: “Bạch Chi sẽ về, chúng ta chỉ cần tiếp tục canh giữ ngoài này, người bên trong sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”


Tôn Lương khinh thường cười: “Tiếp tục canh ngoài này? Cậu nghĩ tôi bị ngu à?”


“Vào đón người mất bao lâu chứ? Hai tiếng nữa mà cô ta vẫn không ra chúng ta liền đánh vào.”


Mấy người xung quanh đều đứng bất động, không đáp lời.


“Thế nào? Tụi bây không muốn?”


Tôn Lương lấy vẻ mặt nhìn kẻ ngu mà xem bọn họ.


Một người đàn ông cao hơn cả đám một cái đầu nói: “Bạch Chi là thủ lĩnh của chúng tôi, cô ấy không hạ lệnh, chúng tôi tuyệt đối không ra tay.”


Một người đàn ông cao hơn cả đám một cái đầu nói: “Bạch Chi là thủ lĩnh của chúng tôi, cô ấy không hạ lệnh, chúng tôi tuyệt đối không ra tay.”


Tôn Lương cắn răng nhìn bọn họ, lòng hận đến ngứa răng. Đám người này thật là không biết tốt xấu, y hệt đầu lĩnh bọn họ Bạch Chi vậy, mà Bạch Chi lại giống ả tiến sĩ Vu kia, vừa ngu ngốc vừa cố chấp.


Tôn Lương rốt cuộc vẫn không thể sai khiến đám người này, mà vũ khí đều trong tay bọn họ, có thể giết có thể đánh cũng phải nhờ bọn họ.


Mặt trời dần dần ngả về tây, Tôn Lương càng ngày càng bất an. Bạch Chi đi vào đã thật lâu, vậy mà vẫn không chút tin tức.


Trinh sát bỗng báo cáo một tin xấu.


“Từ phía bắc có một đại đội đang đi tới, nhân số không rõ, nhưng hẳn là quân đội có huấn luyện.”


Tôn Lương đẩy trinh sát ra, tự mình xem màn hình, lúc thấy những điểm đỏ rậm rạp trên đó, hắn ta tức giận nắm lấy người bên cạnh: “Mau kêu Bạch Chi cút ra đây cho bố! Bọn W tới!”


Người phụ trách liên lạc lập tức phát tin cho Bạch Chi.


Bạch Chi giờ phút này bị trói gô trên ghế, trong miệng ngậm cục vải.


Mà tiến sĩ Vu cũng bị cột vào bên người ả, hai người đi chung với ả thì một đã ruột đổ đầy đất, một bị bắn thủng đầu.


Trần Nhan Linh kéo ghế dựa ngồi trước mặt họ, hỏi: “Người của các cô cũng khá kiên nhẫn, thật đúng là chờ được.”


Nàng vừa nói chuyện, từ bên hông người bị đâm đổ ruột bỗng truyền ra tiếng động.


Lập tức có người tiến đến lục soát ra một bộ đàm đang kêu tích tích.


“Đội trưởng! Người thành phố W tới! Mau đi ra!”


Không ai đáp lại, người bên kia bộ đàm liền im miệng tắt máy.


Trần Nhan Linh cười: “Tới đúng lúc.”


Nàng cầm Vô Kiên xẹt qua mặt Bạch Chi: “Kế hoạch rửa sạch nhân loại? Không ngờ cuối cùng kẻ bị rửa sạch chính là các người đúng không?”


Khi nàng đưa Vô Kiên tới gần Bạch Chi, ánh mắt tiến sĩ Vu cùng hung cực ác như con sói đói.


Trần Nhan Linh nhìn cô ta một cái, chợt hiểu ra, cười khẽ một tiếng: “Thú vị.”


Bỗng một người chạy vào hô lớn: “Đội trưởng Trần, người bên ngoài tiến công! Nổ nát đài cao của chúng ta!”


Trần Nhan Linh nhíu mày, bên ngoài nhanh như vậy liền ra tay?


“Tách bọn họ ra nhốt riêng, chỉ cần một người có dị động, lập tức giết người kia.


Hệ thống đúng lúc này kêu lên.


【 Nữ chính có nguy hiểm! Ký chủ mau chóng tới cứu viện! 】


Trần Nhan Linh cả kinh, hỏi người truyền lời: “Hoắc Dư Húc ở đâu?”


“Ở đài cao! Hai chị em đều trên đó!”


Lúc Trần Nhan Linh đuổi tới, đài cao đã bị nổ thành gạch vụn, thật nhiều người bị đè bên dưới. Trình Dương Minh cũng có mặt, đang chỉ huy mọi người dọn ra đống đổ nát.


“Dư Tịch đâu!”


Trình Dương Minh sắc mặt kinh hoảng, nhưng xem như còn lý trí, cậu nói với Trần Nhan Linh: “Người bên ngoài đột nhiên làm khó dễ, nơi này có tụi tớ, cậu mau đi triệu tập mọi người bảo vệ căn cứ. Mau!”


“Dư Tịch ở dưới hả?”


Trình Dương Minh tức giận hô to: “Tớ bảo đảm sẽ cứu cổ ra! Cậu mau đi chỉ huy tác chiến!”


【 Ký chủ! Sao cô lại tin tưởng nam chính? Năng lực của nam chính…】


“Câm miệng, tôi trừ tin cậu ta, không lựa chọn khác. Lúc này tôi không đi, mọi người đều sẽ chết.”


Trần Nhan Linh rống lên với hệ thống, sau đó lập tức quay đầu chạy tới phòng nghị sự.


Đám người Tôn Lương chó cùng rứt giậu, sau khi phát hiện người thành phố W, sợ hai mặt giáp địch, quyết định tấn công phe yếu hơn là bọn Trần Nhan Linh, muốn đánh chiếm căn cứ trước, sau đó lại đánh người thành phố W.


Lực lượng phòng thủ trong căn cứ rất lợi hại, rốt cuộc nhân số căn cứ tăng gấp đôi, cho dù dùng chiến thuật biển người cũng có thể chống đỡ trong chốc lát.


Bọn Trần Nhan Linh cuối cùng vẫn căng được tới lúc thành phố W đến chi viện, tuy rằng tử thương thảm trọng, nhưng cũng bảo vệ đại đa số dân cư.


Nhiều chỗ trong căn cứ bị công ty sinh hoá phá hủy, muốn trùng kiến cần thật nhiều thời gian, nhưng có người thành phố W, bọn họ lại có vaccine phòng bệnh và thuốc chữa, vậy nên chuyện này không đáng ngại.


Trần Nhan Linh đến chỗ đài cào, rất nhiều người nằm trên cáng bị nâng ra.


Trần Nhan Linh đi ngang qua từng tấm cáng, không cái nào có Hoắc Dư Tịch.


“Cậu tìm gì đấy?”


Hoắc Dư Tịch đứng sau lưng nàng hỏi, giọng nghe như gió nhẹ phất qua.


Trần Nhan Linh xoay người, nhìn cô, hai mắt sáng lên: “Tìm người tớ yêu.”


“Là tớ sao?”


“Vẫn luôn là cậu.”


【 Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành 100%, khen thưởng 400 tích phân, hiện có 1500 tích phân. 】


Trình Dương Minh đứng một bên, đỡ Hoắc Dư Húc, đùi Hoắc Dư Húc còn đang đổ máu: “May mà tớ đẩy Dư Tịch ra, bằng không hai đứa đó sao mà rảnh ngọt ngọt ngào ngào như vậy.”


Trình Dương Minh bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, may mà cậu đi cứu Hoắc Dư Tịch, bằng không nếu cậu đứng im chỗ cũ phỏng chừng bị thương còn nghiêm trọng hơn.”