Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 184: Thấy Được Hy Vọng






"Harry?!" Snape kích động nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, hắn vừa rồi giống như thật sự nghe được giọng nói của Harry.

"Severus?" Giọng nói của Harry thật sự phát ra từ trong chiếc nhẫn, giọng nói của Harry hơi suy yếu, nhưng Snape vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Snape nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay mình, khóe miệng vẫn luôn run rẩy, hắn thật sự rất kích động, giọng nói run rẩy không thể tự kiềm chế được, "Harry....!Thật tốt quá....!Rốt cuộc nghe thấy được giọng nói của em......"
Harry, người đang ở rất xa trong ngục giam và thiếu chút nữa là gục ngã khi nghe thấy giọng nói của Snape.

Khi cậu bị tra tấn bởi lời nguyền tra tấn cậu không có khóc, khi bị đánh cậu không có khóc, khi cậu đang đau đớn vì không được cho ăn hay uống nước cậu cũng không có khóc.

Tuy nhiên, khi nghe thấy giọng nói của Snape, nước mắt của cậu không ngừng chảy ra.

"Sev......" Giọng nói của Harry tràn đầy ủy khuất, "Em nhớ anh......" Con người luôn lộ ra một mặt yếu đuối nhất ở trước mặt người mình yêu nhất, tin tưởng nhất.


"Harry....!Em có khỏe không?" Snape cũng rất muốn Harry, hắn muốn sờ đầu tóc của Harry, hắn muốn ôm chặt lấy Harry an ủi cậu thiếu niên luôn chịu đau khổ này, hắn muốn ở bên cạnh Harry, luôn luôn luôn luôn......!
Giọng nói cố làm ra vẻ thoải mái của Harry truyền vào lỗ tai của Snape, "Không có việc gì a, không cần lo lắng."
Snape nắm chặt tay lại, há miệng thở dốc và muốn nói không cần giả vờ thoải mái nhưng rốt cuộc cũng không có nói nên lời được.

Lời nói đến bên miệng, cuối cùng biến thành, "Em biết bản thân đang ở đâu sao?"
Harry lắc đầu sau đó mới nhớ ra Snape không nhìn thấy được, "Em không rõ lắm.

Hiện tại em đang ở trong một cái ngục giam, không có cửa sổ, không thể nhìn thấy gì được."
"Ta nhận được tin tức có một lượng lớn Tử Thần Thực Tử xuất hiện ở một trấn nhỏ ở phía Nam.

Ta sẽ kiểm tra kỹ lại.

Có thể là em ở gần chỗ đó." Khi Snape nói chuyện giọng nói của hắn cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Harry biết rõ là Snape không có nhìn thấy, nhưng cậu vẫn cố gắng nở nụ cười, "Ừ!" Trong giọng nói của cậu tràn ngập vui vẻ, "Em chờ anh, anh phải cẩn thận đó."
"Em cũng vậy."
Sau khi Snape nói xong, hai người cắt đứt liên lạc.

Tuy rằng Snape còn có rất nhiều lời muốn nói với Harry, hắn muốn nói hắn rất muốn Harry, hắn muốn nói hắn rất lo lắng cho Harry, hắn muốn nói hắn rất yêu rất yêu Harry.


Tuy nhiên, tình huống nghiêm túc hiện tại cho cho hai người thời gian để nói chuyện khác, tai mắt của Voldemort rất đông, không thể khiến tình huống của Harry càng trở nên nguy hiểm hơn.

Snape lập tức đứng dậy floo đi tới văn phòng hiệu trưởng ở Hogwarts, "Dumbledore!" Snape vô cùng lo lắng chạy tới bàn làm việc.

"Xảy ra chuyện gì vậy, Severus?" Hiện tại khuôn mặt và giọng nói của Dumbledore đều lộ ra vẻ mệt mỏi, ông thật sự rất mệt, khi Snape đang lo lắng cho Harry, Dumbledore cũng đang lo lắng sự toàn của hai đứa nhỏ kia.

"Có tin tức!"
Dumbledore mỉm cười, ông nghe thấy hy vọng trong giọng nói của Severus, "Vậy thì, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị đi."
Snape kiên định gật đầu.

Cách Hogwarts rất xa rất xa trong một trang viên bí mật có một cái ngục giam vừa âm u vừa ẩm ướt, trong ngục giam chỉ có nhốt một mình Harry, cậu ở nơi đó nhìn chiếc nhẫn mà mỉm cười ngu ngơ.

Cảnh này dù có xem thế nào cũng cảm thấy rất quỷ dị.......!
"Harry?" Giọng nói bất ngờ xuất hiện của Arcturus đáng gãy Harry đang cười ngu ngơ.


"Ừ? Em đến rồi à, Arcturus." Hiện tại cả người Harry hoàn toàn khác lúc trước, tràn ngập hy vọng và sức sống.

"Mấy ngày nay em đã hỏi thăm một chút về vị trí của trang viên." Arcturus nói.

"Hỏi thăm rõ ràng?" Harry có chút kích động hỏi, tin tức này đúng là thứ mà hiện tại cậu cần.

"Em chỉ biết, hiện tại chúng ta đang ở phía Nam của nước Anh." Arcturus hơi thất vọng, hiện tại tin tức mà cậu nghe được quá ít.

Harry mỉm cười, "Có tin tức này là đủ rồi." Tin tức này cũng xác nhận được tin tức mà Snape có được, rất nhanh là cậu có thể nhìn thấy Snape.

Điều này cũng có nghĩa là, chiến tranh cuối cùng cũng sắp xảy ra..