Báo Phục Tình Địch Đích Tối Giai Phương Thức (Giá Cấp Tình Địch Đích Đa)

Chương 57




“Không phải chứ, ” Lục Ninh Cảnh sống đến ngần này, nói thế nào cũng là nhân dân lương thiện. Ngoại trừ ở cùng Trịnh Hằng và sinh con là hai tương đối kinh hãi thế tục thì, thời điểm khác đều là an phận bình thản, muốn nói trong công việc có người muốn đối phó còn có thể, nhưng động chạm đến gia đình cậu thế này…”Em gần đây cũng không có đắc tội ai cả.”

“Chúng ta đi chỗ khác nói.”

Bên này là cửa tiểu khu, hai người ở đây cũng không tiện, cho nên Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh Hằng lên xe, Trịnh Hằng từ từ nói cho cậu biết nguyên do.

“Em gần đây có phải là có đắc tội một vị họ Lục, cùng họ với em.” Trịnh Hằng hỏi.

Họ Lục… cái thôn đó nhà Lục Ninh Cảnh, có một dây người họ Lục, mà là nhà bọn họ đều dọn ra lâu như vậy rồi, Lục Ninh Cảnh suy nghĩ hồi lâu, bọn họ thôn kia dân phong coi như thuần phác, ngoại trừ vài chuyện vặt vãnh thì không có mâu thuẫn lớn gì.

Trịnh Hằng nhìn cậu vắt lông mày đăm chiêu, nhắc nhở: “Không phải là người quê em, là người thành phố C.”

Thành phố C, phạm vi liền thu hẹp, Lục Ninh Cảnh nhớ tới hạng mục Hưng Khoa Đạt kia, cùng với chủ tịch Lục hùng hổ doạ người, vậy đại khái chính là… Hắn?

“Nghĩ tới rồi đúng không, ” Trịnh Hằng khẩu khí nghe không ra hỉ nộ, “Kỳ thực anh rất muốn biết, chuyến đi kia của em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Em đi cùng khách hàng đàm luận sinh ý, còn có thể có chuyện gì, ” Lục Ninh Cảnh cũng không dám đem chuyện của chủ tịch Lục để cho Trịnh Hằng biết đến, phỏng chừng Trịnh Hằng còn có thể cùng cậu tính toán chuyện này, dù sao cũng là cậu quá lỗ mãng, “Em bất quá là người bình thường, cũng không cảm thấy cả thế giời này phải đối nghịch lại mình.”

“Vậy tại sao hiện tại người này lại muốn làm khó gia đình em, hay em đã từng có ý với em vợ người ta?”

Lục Ninh Cảnh: …

Trịnh Hằng đây là muốn lôi chuyện cũ? Lúc trước dè chừng cái bụng, chạy đến thành phố C công tác, bị chủ tịch Lục yêu cầu □□ một đêm, cậu “tay không đi bắt giặc”, kỳ thực nguy hiểm rất lớn, vạn nhất đánh không lại người lại, thật đúng là trinh tiết cũng sắp không giữ được, Lục Ninh Cảnh cũng không để Trịnh Hằng biết đến việc này, bởi vì hắn nhất định sẽ giận chuyện cậu lỗ mãng, ngược lại sự tình đã giải quyết, trở thành quá khứ, hơn nữa cậu cũng không thiệt thòi.

Ai biết sẽ xảy ra tình huống này.

“Đại khái là trùng hợp đi.” Lục Ninh Cảnh như thế nói, liền thúc giục, “Anh đừng gầm gầm gừ gừ nữa, đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

Trịnh Hằng rốt cục nói cho cậu kết quả tra được.

Vốn là chuyện của anh trai, gia đình cậu đã mời luật sư, lại tìm được vài manh mối, dùng chút tiền là có thể giải quyết, dựa vào quan hệ Lục Tự Minh thì thừa sức. Người đứng sau là Lương Gia Uy, ở thành phố D coi như là người đứng đầu, mặc dù không đến nỗi một tay che trời, nhưng cũng coi như là quan to hiển quý.

Chỉ là gia đình Lục Ninh Cảnh bình thường coi trọng quy củ, chỉ là thị dân phổ thông mà thôi, căn bản không thể nào biết đắc tội với nhân vật lớn như vật, cho nên Trịnh Hằng hoài nghi có người giật dây, bỏ ra chút công sức mới mò ra vị anh rể của Lương Gia Uy, từng là một khách hàng của Lục Ninh Cảnh. Nghĩ tới việc cậu gây ra một đống chuyện ở thành phố C, Trịnh Hằng cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ này.

Người phạm tội mỗi ngày đều có, mà Ninh Hạo lại không tính là tội nặng, Lương Gia Uy đối phó với ai thì không làm, cư nhiên lại muốn đối phó cậu?

Lục Ninh Cảnh nghe xong thì sau lưng đều chảy mồ hôi lạnh, lại không ngờ chủ tịch Lục thù dai đến trình độ như thế này, Trịnh Hằng chắc cũng có thể đoán đi, người bình thường làm sao có thể từ những chuyện này mà suy đoán đến việc cậu đi công tác ở thành phố C xảy ra chuyện gì.

Bất quá may mà Trịnh Hằng cũng không có truy hỏi, Lục Ninh Cảnh thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Trịnh Hằng mang Lục Ninh Cảnh đi ăn cơm, rồi lại đưa cậu về khách sạn, Lục Ninh Cảnh nhìn hắn nghiêng người tới ôm hôn mình, khước từ nói: “Anh không cần cầm thú như vậy chứ?”

Cậu gần đây vì chuyện Lục Ninh Hạo bôn ba, cơ hồ đều không nghỉ ngơi, cũng không có tâm nhớ lăn lộn trên giường cùng Trịnh Hằng.

Trịnh Hằng dở khóc dở cười, hôn đỉnh đầu cậu: “Nghĩ gì thế, anh là muốn cho em ở bên này nghỉ ngơi một chút, nhìn vành mắt em đen thâm lại này.”

Trịnh Hằng đau lòng vuốt gò má của cậu.

Này còn tạm được.

***

Lục Ninh Cảnh vừa tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen, nhất thời không biết bây giờ là lúc nào, mãi đến tận khi nhìn thấy ánh sáng từ máy tính làm việc của Trịnh Hằng hắt ra, mới nhớ cậu đã ở khách sạn ngủ cả buổi chiều.

“Mấy giờ rồi?” Lục Ninh Cảnh dụi dụi mắt, giấc ngủ này quá trầm.

Trịnh Hằng nhìn xuống đồng hồ: “6 giờ rưỡi, đi ăn cơm.”

“Ăn cơm a, không được, em phải trở về ăn.” Lục Ninh Cảnh đứng dậy mặc quần áo, hôm nay là nguyên đán, ở nhà cậu thì đây tương đương với một cái lễ, tuy rằng bởi vì chuyện Lục Ninh Hạo làm cho cả nhà loạn hết lên nhưng dù sao cũng là một cái lễ, vẫn phải làm.

Trịnh Hằng lại từ phía sau lưng ôm lấy cậu, dùng đầu cọ cọ: “Em nhẫn tâm để anh một mình trải qua ngày lễ này?”

Cơn giận này, Lục Ninh Cảnh hút một hơi khí lạnh: “Trịnh tiên sinh, anh cũng đã gần 50 mà vẫn còn thích làm nũng với em sao.”

Trịnh Hằng lại phi thường… Không biết xấu hổ nói: “Đây là đặc quyền của em.”

“…” Lục Ninh Cảnh cảm thấy mỗi lần Trịnh Hằng đều múa mép khua môi chiếm thượng phong, nhân tiện nói, “Nói lời dễ nghe, em liền ở lại.”

“Dễ nghe, ” Trịnh Hằng nghĩ một hồi, tay bắt đầu xấu xa vén quần áo người ta lên. Tay hắn đã thành thói quen nà quen thuộc điểm nhạy cảm trên người Lục Ninh Cảnh. Để hắn tuỳ tiện dao động, hô hấp của Lục Ninh Cảnh dần dần ồ ồ, Trịnh Hằng nhìn cậu mặt đỏ ửng, nhẹ giọng cười trêu nói, “Cảnh Cảnh đẹp trai nhà chúng ta có được không?”

“…” Lục Ninh Cảnh vỗ bỏ tay hắn, đem quần áo kéo lại, “Gọi chồng đi.”

Trịnh Hằng nhéo mông cậu, “Em quả nhiên cánh cứng rồi.”

Lục Ninh Cảnh cười khẽ, tránh thoát khỏi ngực của hắn, ở phía dưới người nào đó sờ soạng một cái, khiêu khích nhìn Trịnh Hằng nói: “Chính là cứng rồi.”

Trịnh Hằng hô hấp cứng lại, nghiêng người đem Lục Ninh Cảnh đè xuống giường, “Xem ra em không muốn ăn cơm.”

Lục Ninh Cảnh ngăn trở hắn, cau mày nói, “Em đau bụng, phỏng chừng sắp đau bụng.”

“…” Trịnh Hằng hận không thể tát cho ai đó một cái.

Bất quá Lục Ninh Cảnh vẫn để Trịnh Hằng vào mắt, gọi điện thoại nói không thể về ăn cơm được, bồi Trịnh Hằng đi ra ngoài ăn cơm tối. Ăn xong thì hai người đi dạo, kinh tế thành phố D tuy rằng không bằng thành phố A nhưng nơi này lại có nhiều di tích cổ. Hai người tuỳ tiện đi loanh quanh, trên đường mua đồ chơi cho An An xong mới trở về.

***

Trịnh Hằng đã nhúng tay vào, sự tình liền xoay ngược lại, chứng cứ người kia giả vờ bị đụng được phơi bày, tuy rằng tội danh đánh người vẫn chưa gỡ bỏ nhưng đối phương là người bị đụng, xung quanh tụ tập nhiều người làm chứng, hơn nữa đúng là do bên đó động thủ trước, chuyện này liền dễ giải quyết.

Cả nhà Lục gia trên mặt thật vất vả mới có nụ cười.

Nhưng mà, bọn họ còn chưa cười một ngày thì sự tình đã lại thay đổi, Lục Ninh Hạo suýt chút nữa thất thủ đánh chết người, đây chính là phạm vào tội hình sự, đáng bị trừng phạt, bọn họ lần thứ hai rơi vào cảnh khốn khó.

Liền Trịnh Hằng cũng nhịn không được nhíu mày.

Chuyện này, e sợ sau lưng còn có là người quan trọng hơn thêm dầu vào lửa, bởi vì nếu chỉ là một Lương Gia Uy thì căn bản không làm gì được Trịnh Hằng.

Trịnh Hằng nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho chú hắn. Chú hắn từ nhỏ đã ở thành phố D, nhúng tay vào chuyện này cũng thuận tiện, còn có thể hỗ trợ giúp hắn tìm ra người đứng sau, mà trong lúc này, hắn quyết định bái phỏng một chút cái vị Lương Gia Uy kia.

Lương Gia Uy đương nhiên biết Trịnh Hằng, dù sao danh nghĩa em trai Trịnh Cần vẫn ở đó. Cho dù chưa từng thấy người thì tên cũng phải nghe qua. Thấy Trịnh Hằng đến gặp mình, Lương Gia Uy quả thực thực thụ sủng nhược kinh, đồng thời trong lòng cũng mơ hồ bất an, vô sự mà rồng lại đến nhà tôm.

Lương Gia Uy cứ cho rằng Trịnh Hằng sẽ vênh váo không thèm để gã vào mắt, nhưng kết quả thì người ta không chỉ đến đúng giờ, trong tay còn mang theo quà lễ khiến gã càng thấy bất an trong lòng.

“Trịnh tiên sinh, ” lúc Trịnh Hằng tới, Lương Gia Uy bận bịu nghênh đón, cười nói, “Ngài đến thành phố D thị, Lương mỗ không có tận tình ra đón đã thất lễ, ngài lại còn tự mình đến nhà, đây thực sự là khiến Lương mỗ xấu hổ.”

“Cục trưởng Lương, anh đừng khách khí.” Trịnh Hằng nho nhã lễ độ, “Mạo muội quấy rầy, xin hãy thứ lỗi.”

Cục trưởng Lương một phen khách khí, câu nói rồng đến nhà tôm cứ như thế nói hết ra, Trịnh Hằng vẫn luôn tỏ thái độ ôn hòa khách sáo với gã. Hai người vào trong ngồi, cục trưởng Lương liền rót trà, lại khách sáo một phen, thấy Trịnh Hằng ngậm miệng không nói lý do tới, liền lấy hỏi: “Không biết Trịnh tiên sinh lần này tìm Lương mỗ là vì chuyện gì.”

“Kỳ thực tôi là tới đi cửa sau.” Trịnh Hằng cười nói.

“…” cục trưởng Lương ngẩn ra, mới cười nói, “Trịnh tiên sinh, ngài đừng nói giỡn.”

“Tôi không có nói đùa, thật là đến đi cửa sau. Gần đây một người bạn của tôi có phạm chút chuyện, tôi ở đây cũng không quen biết ai, nghĩ đến anh trai tôi trước đây từng có thời điểm ở thành phố D, cùng cục trưởng Lương có chút giao tình liền mạo muội đến hhờ cục trưởng Lương hỗ trợ.”

Trịnh Hằng hôm nay là đem lưu manh đùa giỡn rốt cuộc, ca ca hắn trịnh chuyên cần là nhân vật nào, khẳng định liền xà nhà văn uy là ai cũng không biết, chẳng qua là ban đầu trịnh chuyên cần còn tại A thị nhậm chức thời điểm, xuống dưới thị sát, tại xà nhà văn uy bọn họ bên này sót quá chân mà thôi, vào lúc ấy xà nhà văn uy phỏng chừng liền cái chủ nhiệm văn phòng đều không hỗn thượng, hắn cũng dám nói ra giao tình hai chữ này.

Mà lời này làm sao nghe tới cũng là hắn xà nhà văn uy chiếm hết tiện nghi, nhân gia đại nhân vật cùng hắn lập quan hệ, hắn đương nhiên là sẽ không cự tuyệt, vội hỏi: “Trịnh tiên sinh đã như vậy để mắt Lương mỗ, Lương mỗ ổn thỏa tận tâm tận lực.”

“Chuyện là như vầy, bằng hữu ta, hồi trước đi ra cửa đưa chút hàng, không nghĩ trên đường xảy ra chút chuyện cố, nghe nói là bị ngộ nhận là đụng vào người, đại gia tranh chấp nổi lên khóe miệng, ta bằng hữu kia tính tình kích động, liền cùng những người kia động thủ, không nghĩ đối phương rõ ràng nhiều người, cũng là động thủ trước, cuối cùng nhưng là ta bằng hữu kia bị bắt đi vào, ta nghĩ hồi lâu biện pháp, luật sư cũng mời mấy cái, vẫn là không có cấp bằng hữu ta tẩy cởi tội danh, nghĩ tới nghĩ lui, mới nhớ tới Lương cục trưởng đường dây này, cho nên tới thỉnh Lương cục trưởng hỗ trợ.”

Xà nhà văn uy nghe được suýt chút nữa đầu đổ mồ hôi lạnh, Trịnh Hằng coi như không cần phải nói bạn hắn tên, hắn cũng biết đối phương chỉ là ai, hắn lúc trước chỉ là bị chính mình anh rể ủy thác, muốn cho đối phương một điểm màu sắc nhìn một cái, nhưng là không thật muốn để người ta như thế nào, kết quả không biết nơi nào nhô ra một cái quý nhân, mới gây ra một loạt chuyện này.

Này còn chưa tính, ngược lại đối phương chỉ là cái phổ thông gia đình, hơn nữa nhân chứng vật chứng đều có, chuyện như vậy hắn cũng không phải một lần hai lần thấy, căn bản nháo không ra loạn gì đến.

Mà này nửa đường giết ra tới Trịnh Hằng là chuyện gì xảy ra?!

“Trịnh tiên sinh, ” xà nhà văn uy biết đến đối phương đều đã tìm tới cửa, khẳng định cũng là biết một chút nội tình, cũng không dám giấu giấu diếm diếm, sợ đắc tội Trịnh Hằng, hắn chắc chắn sẽ không có quả ngon ăn, suy nghĩ một chút, con ngươi đảo một vòng, giả vờ khổ sở nói, “Trịnh tiên sinh chỉ ai, Lương mỗ tâm lý đại khái cũng có nguồn, chỉ là chuyện này, Lương mỗ cũng không có cách nào a.”

“Ồ?” Trịnh Hằng thật kỳ quái, “Chuyện này cũng ở trong phạm vi của anh đi, tôi cũng không làm khó, chỉ hy vọng anh có thể giúp người bạn kia của tôi có một công bằng, đây không tính làm Lương tiên sinh làm việc thiên tư trái pháp luật đi.”

“Không không không, đương nhiên không tính, ” Lương Gia Uy khoát tay nói, mặt lộ vẻ khó xử, tận lực để cho mình thoạt nhìn có bộ dáng muốn khóc, “Chỉ là… Chính là chuyện này, Lương mỗ cũng không làm chủ được a.”

Trịnh Hằng xem lão hồ ly này diễn như là thật, cười nói: “Được thôi, tôi cũng không làm khó cục trưởng Lương, chuyện này, cục trưởng Lương chỉ cần nói cho tôi một chữ, mới có thể.”

***

“Cái này cho mẹ em.” Trịnh Hằng đem một cái hộp giấy nho nhỏ đưa cho Lục Ninh Cảnh.

Lục Ninh Cảnh nhận lấy: “Đây là cái gì?”

“Mát xa eo, mẹ anh nghe đâu dùng thấy tốt, anh cũng mua cho mẹ em mua cái, ngày hôm nay mới vừa gửi đến.”

Hiếm thấy Trịnh Hằng có phần tâm này, Lục Ninh Cảnh không có chối từ, sảng khoái đem đồ vật bỏ vào túi: “Cảm ơn anh.”

Trịnh Hằng cười, lại nói: “Anh có khả năng ngày mai sẽ phải trở về, chuyện của anh em, anh cũng đã tìm người, sẽ mau chóng giúp em giải quyết, em đừng vội.”

Lục Ninh Cảnh biết Trịnh Hằng cuối năm khẳng định bận bịu đứt hơi, hơn nữa bên này không có chuyện gì, nhân tiện nói: “Trở về đi, em hai ngày nữa cũng sẽ trở về.”

Hai người liền trở về khách sạn chán ngán quá nửa buổi tối, Trịnh Hằng mới đưa cậu đưa về nhà.

Về tới nhà, Lục Ninh Cảnh nhìn thấy trong phòng khách xếp đặt bao lớn bao nhỏ, mẹ Lục cùng Mạnh Thu Chi bọn họ mới thả đồ xuống, còn đang cởi áo khoác, vừa nhìn liền biết mới từ bên ngoài trở về, tâm lý không khỏi “Hồi hộp” một chút. Khi nãy Trịnh Hằng đưa cậu về, mẹ Lục sẽ không có nhìn thấy chứ.

Mẹ Lục nhìn thấy Lục Ninh Cảnh trở về, nhấc mí mắt một chút, nói với Mạnh Thu Chi: “Thu Chi à, thời gian cũng không còn sớm, con trước tiên mang cháu nó đi rửa ráy đi.”

“Vâng.” Mạnh Thu Chi đáp ứng, mang theo đứa bé đi.

Mẹ Lục liền vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh mình: “Lại đây ngồi.”

Lục Ninh Cảnh cởi áo khoác xuống, ngồi bên cạnh, “Mẹ, ba với chú đâu rồi?”

“Ba con đi gặp anh của chú họ con, chú con sáng sớm đã đi ra ngoài, nói có chuyện.”

Anh của chú họ, Lục Ninh Cảnh suy nghĩ một chút, có chút ấn tượng, cậu nhớ chú họ có một người anh họ có chút địa vị, đang là phó giám đốc độc quyền trong thành phố.

Lục Ninh Hạo chuyện này cứ mãi chập trùng đã sớm đã tiêu hao hết kiên trì của bọn họ, vào lúc này đương nhiên có phật liền bái. Ba Lục đi tìm người anh họ kia, tám chín phần mười chính là vì chuyện này. Cậu từng thấy người đó, lúc trước hắn còn đến nhà cậu, là người rất kiêu ngạo, không để ai vào mắt, nhân tiện nói: “Mẹ, mẹ đừng bảo ba đi nữa, con đã nhờ ba của một người bạn hỗ trợ, ông ấy rất lợi hại, có thể sẽ giúp được chút.”

“Có đúng không?” mẹ Lục cũng không có kinh hỉ theo dự đoán, mà là nhìn cậu nói, “Khi nãy mẹ thấy con ngồi trên một chiếc xe rất quen mắt.”

Lục Ninh Cảnh: …

Vậy là mẹ Lục đã thấy được.

“Đó là ta một người bạn, đưa con về đây.”

“Bạn, thành phố A?”

“…” mẹ Lục đại khái không chỉ thấy được xe, còn thấy được biển số xe, Lục Ninh Cảnh đơn giản cũng không che giấu, “Đúng.”

“Gọi là Trịnh Hằng?”

Lục Ninh Cảnh: …

Mẹ cậu cũng không thấy được nhiều, có thể Trịnh Hằng vẫn chưa xuống xe, bên trong xe cũng không có mở đèn, cậu lúc xuống xe cũng không thấy mẹ, mẹ Lục không thể trong màn đêm mà nhìn thấy ai với ai được.

Nghĩ như thế, Lục Ninh Cảnh liền có sức, “Mẹ, làm sao có khả năng, mẹ đừng đoán mò.”

Mẹ Lục còn muốn nói chuyện, chuông cửa vang lên, Lục Ninh Cảnh đứng dậy đi mở cửa, phát hiện là chú cậu, tâm lý thở phào nhẹ nhõm, lại hướng mắt trừng y, liếc nhìn mẹ Lục, Lục Tự Minh hiểu ý, đem chuyện ngày hôm nay mình nghe được nói cho mẹ Lục một chút, mẹ Lục quả nhiên bị dời đi lực chú ý, không có truy hỏi Lục Ninh Cảnh nữa.

Lục Ninh Cảnh thở phào nhẹ nhõm, thời điểm đã không còn sớm, mau trốn khỏi hiện trường, “Mẹ, chú, con đi ngủ trước, ngày mai còn phải đi sớm thăm anh.”

Nói xong, không chờ bọn họ đáp ứng liền chạy vào phòng, còn nhanh hơn thỏ. Bởi vì cậu với chú ngủ chung nên Lục Ninh Cảnh cũng không khoá cửa, chỉ là khép lại, chú cậu một lúc sẽ vào, y ít lời, với mẹ thì ngoài chuyện Lục Ninh Hạo ra cũng không có quá nhiều đề tài.

Trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, chú cậu còn chưa có trở lại, hai người cư nhiên có thế tán gẫu lâu như vậy, cũng không biết đang nói chuyện gì. Lục Ninh Cảnh lau khô tóc, nhớ ra cậu để quà Trịnh Hằng mua cho mẹ cậu còn để trong áo khoác ngoài phòng khách, Lục Ninh Cảnh lặng lẽ mở cửa, đèn trong phòng khách vẫn sáng, mẹ và chú hẳn còn đang nói chuyện.

Thanh âm của bọn họ cũng không lớn, Lục Ninh Cảnh cũng không phải là cố ý nghe lén, nhưng cậu trong lúc vô tình vẫn là nghe được âm thành trầm thấp mang theo chút khàn khàn của chú mình: “Mẹ thân sinh của Ninh Cảnh chị đừng hỏi, em cũng sẽ không nói, chuyện này cứ như vậy đi, đã qua thì cho qua luôn đi, hiện tại thằng bé cùng hai anh chị cũng hạnh phúc, em cũng yên tâm, những năm này nhờ có hai người anh chị.”

Mẹ Lục thở dài nói: “Chú thật sự không định nói cho Ninh Cảnh biết chân tướng? Hiện tại chú đã không có ràng buộc, bên kia cũng đã cách xa, đến già cũng còn phải có chỗ mà dựa vào.”

“Thôi, ” Lục Tự Minh xoa xoa mi tâm, trong lúc vô tình liếc nhìn gian phòng, thấy được một người chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước cửa, “Ninh Cảnh?!”