Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 62




Editor: Lemon

Ngu Hạ cũng không biết bản thân rời khỏi Vĩnh Thọ cung như thế nào, lúc nàng ra tới sắc mặt có chút tái nhợt, Hà Tuyết còn tưởng rằng Ngu Hạ đã xảy ra chuyện gì, sau khi ra ngoài Hà Tuyết nắm cánh tay Ngu Hạ, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa, Thái Hậu nói gì với ngài? Ngài có ăn thứ gì của bà ấy hay không? Có nhận cái gì không?”

Ngu Hạ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Hà Tuyết nói: “Thái Hậu cùng bệ hạ quan hệ căng thẳng, bệ hạ vừa mới giết một nhà Tề gia, trong lòng bà ấy khẳng định căm hận bệ hạ, hiện giờ trong bụng ngài còn có hài tử, Thái Hậu chỉ sợ sẽ đem cừu hận chuyển đến trên người ngài.”

Có lẽ vậy, bất quá Ngu Hạ cảm thấy, Thái Hậu kỳ thật không có nhẫn tâm như vậy, đứa nhỏ này không chỉ là hài tử của nàng cùng Lưu Tứ, cũng là tôn tử hoặc tôn nữ của Thái Hậu, phàm là bà còn có lòng thương sẽ không làm gì đứa nhỏ này.

Ngu Hạ vịn Hà Tuyết đi lên phía trước, nàng nói: “Ta còn cảm thấy bệ hạ cùng ngươi, còn có Thái Hậu che giấu ta rất nhiều việc.”

Nhưng nàng lại đoán không ra, trong đó lại sẽ có cái gì giấu giếm nàng. Sẽ có chuyện gì nàng không thể biết được?

Trở về Phượng Nghi Cung, Xuân Đào còn đang cùng một đám cung nữ đánh bài, trong cung quá quạnh quẽ, không có quá nhiều trò hay, Xuân Đào lại là không chịu ngồi yên, thấy Ngu Hạ tới Xuân Đào duỗi tay ra “Nhanh tới đây ngồi, ngươi cũng tới chơi một vòng, ta thắng được vài lượng rồi này.”

Ngu Hạ thật ra không thích chơi mấy cái này, sau khi mang thai nàng liền thích ngủ hơn.

Qua một năm, thời tiết một ngày một ấm hơn, thực mau lại là một năm xuân, cành liễu lại ra lá mới, các cung nhân đều đổi quần áo khác, bụng Ngu Hạ ngày một lớn.

Mùa xuân năm nay vốn dĩ đến thời gian tuyển tú nhưng bị Lưu Tứ ra lệnh hủy bỏ. Các đại thần cũng không dám nói cái gì, bởi vì năm nay các nhà đều không thể nào vui nổi, Tề gia sau khi bị xử lý, trong triều có một nửa gia tộc cũng bị liên lụy, lục tục có người mới được đề bạt, những người này đối Lưu Tứ cúc cung tận tụy, Lưu Tứ hủy bỏ tuyển tú, hơn nữa đưa một ít phi tần phân vị thấp tới hành cung, thanh âm phản đối ít ỏi.

Không ít gia tộc kỳ vọng nữ nhi trong nhà tiến cung hầu hạ hoàng đế, ngày nào đó nữ nhi được hoàng đế sủng hạnh, toàn bộ gia tộc nhất vinh câu vinh, nói không chừng còn có thể một bước lên mây.

Nhưng mà Lưu Tứ từ khi đăng cơ tới nay ít bước vào hậu cung, lại nói tiếp người được sủng ái gần đây chỉ có một mình Hoàng Hậu, thậm chí Hoàng Hậu cũng không tính đặc biệt được sủng ái, bởi vì Lưu Tứ cũng không thích đi hậu cung, thường xuyên mười ngày nửa tháng mới đi một lần.

Các triều thần cũng hoài nghi qua, Nguyên Hi Đế có phải có bệnh kín gì hay không.

Nhưng mà loại chuyện này các đại thần sao dám tùy tiện nghị luận, cho nên đều là đặt ở trong lòng phỏng đoán, thẳng đến khi truyền ra tin tức Hoàng Hậu có thai.

Đại thần hiếm khi gặp được Hoàng Hậu, tuy rằng không có gặp qua nhưng bọn họ đều nghe qua mỹ danh Ngọc Chân công chúa. Lan Quốc vốn dĩ có nhiều mỹ nhân, Ngọc Chân công chúa lại là mỹ nhân trong mỹ nhân, đủ để thấy được Nguyên Hi Đế bắt bẻ tới mức nào.

Cứ như vậy, nữ nhi nhà nào nếu là tư sắc thường thường, dứt khoát đừng nghĩ tới đưa vào cung. Nhà nào có nữ nhi xinh đẹp một chút lại sợ kết cục giống như Quý Phi Đức phi Thục phi, thay vì đưa vào trong cung mặc cho số phận còn không bằng đem nữ nhi xinh đẹp đi liên hôn.

***

Mùa xuân tới, bụng Ngu Hạ cũng lớn hơn, bắt đầu lộ ra.

Mấy tháng qua Ngu Hạ cũng không ngủ cùng giường với Lưu Tứ, Lưu Tứ vẫn luôn vội vàng chính sự, hiếm khi tới hậu cung.

Lan Quốc bên kia trải qua một năm cũng ổn định lại, hoàng đế băng hà, Thái Tử Ngu Chương kế vị, trong đó đã xảy ra cái gì không thể hiểu hết, bất quá bên trong Lan Quốc đã xảy ra không ít chuyện, mùa xuân năm nay thật vất vả mới ổn định lại, Ngu Chương cũng phái sứ giả mang theo lễ vật tới Cảnh Quốc.

Hậu cung không thể tham gia chính sự, chuyện này Ngu Hạ tất nhiên cũng không biết.

Nàng mang thai ổn định, thái y nói thân thể Ngu Hạ rất tốt, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hài tử có thể bình yên vô sự sinh hạ. Hiện giờ đã là năm tháng, cẩn thận một chút hai người cũng có thể cùng phòng.

Bất quá Lưu Tứ vẫn là khống chế bản thân không đụng vào Ngu Hạ.

Việc Hậu cung đều giao cho Ngu Hạ, phượng ấn cũng ở trên tay nàng, bất quá cũng không có bao nhiêu việc, việc lớn đã có Lý Quý xử lý giúp Ngu Hạ, một ít việc nhỏ cũng dễ giải quyết, cũng không cảm thấy mệt.

Hôm nay Ngu Hạ sớm lên giường, lúc nàng sắp ngủ thì Lưu Tứ tới. Ngu Hạ vốn dĩ buồn ngủ mở mắt không lên, nhìn thấy Lưu Tứ tới cơn buồn ngủ lập tức bay mất. Bụng Ngu Hạ khá to, không tiện hoạt động, Lưu Tứ ôm nàng lên, hỏi nàng hôm nay ăn cái gì, làm cái gì. Ngu Hạ ghé vào trên vai Lưu Tứ nói từng chuyện xảy ra hôm nay.

Lưu Tứ nói: “Sứ thần Lan Quốc tới, hai ngày này trong cung có yến hội, nàng muốn tham gia hay không?”

Lưu Tứ cũng không nguyện để Ngu Hạ thấy người Lan Quốc, nhưng chuyện này giấu không được, nàng trong khoảng thời gian này luôn miên man suy nghĩ, nếu giấu giếm nàng để nàng biết được ngược lại còn rắc rối hơn, hơn nữa chỉ là yến hội ngắn ngủn mấy canh giờ, Ngu Hạ cũng không có cơ hội tiếp xúc người Lan Quốc.

Hắn nói: “Sức khỏe nàng không được tốt, lại có thai, không muốn thì không cần đi.”

Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Nếu là sứ thần Lan Quốc ta cũng muốn gặp một lần, ngoại trừ Hà Tuyết ta còn không có gặp qua người Lan Quốc khác.”

Lưu Tứ gật gật đầu: “nàng muốn gặp cũng có thể, chỉ là thời gian không thể quá dài, rốt cuộc có thai, sinh bệnh lại phải dưỡng một khoảng thời gian. Bọn họ cũng không phải người quan trọng gì, hiện giờ thấy nàng làm Hoàng Hậu trẫm mới tới nịnh bợ, lúc trước cũng không thèm để ý tới nàng.”

Ngu Hạ “Ân” một tiếng, ghé vào ngực hắn: “Ta biết.”

Mùi hương trên người nàng ngọt ngào, so với trước càng mềm mại hơn, đại khái là phải làm mẫu thân, so lúc trước càng thêm thành thục mê người.

Chờ nàng ngủ Lưu Tứ mới sai người đưa danh sách sứ thần Lan Quốc lên, người tới vẫn là Ngu Kiếm Thanh, Ngu Kiếm Thanh tuy rằng tuổi trẻ nhưng là nhân tài nổi bật nhất tôn thất Lan Quốc, lúc trước cùng Ngu Hạ quan hệ cũng không tồi, Ngu Chương phái hắn lại đây đại khái cũng hiểu được, Ngu Kiếm Thanh sẽ báo cho hắn tin chuẩn xác nhất. Ở trong hoàng thất, tình thân so với gia đình bình thường càng khó có được, Lan Quốc cùng Cảnh Quốc không giống nhau, ít nhất Bạch gia xem Ngu Hạ là người thân mà sủng ái.

Qua mấy ngày, Lưu Tứ ở Hàm Đức Điện mở tiệc, sứ thần Lan Quốc ngồi ở phía dưới, không ít tôn thất đại thần cũng tham gia, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Hoàng Hậu.

Ngu Hạ mặc phượng bào, ngồi một bàn với Lưu Tứ, hai người đều ở trên cao, Ngu Hạ có thai năm tháng, người bình thường khó tránh khỏi có chút mập mạp, nàng lại chỉ là nở nang hơn trước một ít, khí sắc lại càng tốt.

Ngu Kiếm Thanh cách thời gian dài như vậy mới gặp lại Ngu Hạ, lúc nghe được tin Ngu Hạ có thai hắn là có chút kinh ngạc, Ngu Kiếm Thanh càng thêm kinh ngạc chính là Ngu Hạ ở Cảnh Quốc tựa hồ so với trong tưởng tượng của mọi người tốt hơn rất nhiều.

Lời nói của Lưu Tứ tối hôm qua văng vẳng bên tai, cho dù Ngu Kiếm Thanh không thể tin được, nhưng khi nhìn vào mắt Ngu Hạ, Ngu Kiếm Thanh cũng có chút dao động.

Ánh mắt Ngu Hạ nhìn về phía Lưu Tứ, hoàn hoàn là tín nhiệm cùng yêu thích, tựa như nhìn thấy nam tử mình yêu nhất, phảng phất hoàn toàn quên đi lúc trước Lưu Tứ cưỡng bách nàng, đã quên đi Lưu Tứ ở trước mặt người Lan Quốc vũ nhục nàng thế nào.

Ngu kiếm thanh có thể chấp nhận Ngu Hạ vì sinh tồn mà thuận theo Nguyên Hi Đế, nhưng lại không thể chấp nhận được công chúa một quốc gia hoàn toàn quên đi quá khứ, vì sinh tồn mà để cho thể xác và tinh thần đều quy thuận Nguyên Hi Đế.

Rượu quá ba tuần, Ngu Kiếm Thanh đứng lên: “Hoàng Hậu nương nương, Bạch thái phi nhờ thần chuyển lễ vật cho ngài. Lần này thần tới Cảnh Quốc, thái phi vẫn luôn nhắc ngài mãi, bà ấy nói ngài thích nhất bánh hoa quế Văn ma ma trong cung làm, mùa thu năm trước thái phi làm một lọ, nhờ thần mang đến cho ngài, để ngài chớ quên hương vị quê hương.”

Ngực Ngu Hạ không biết sao lại đau đớn, nàng không quen nam tử tuấn tú trước mắt này, nhưng nghe khẩu âm giống nhau luôn có cảm giác quen thuộc, Ngu Hạ nhìn về phía Lưu Tứ: “Bệ hạ, ta có thể nhận không?”

Lưu Tứ nói: “Đương nhiên có thể, để hắn trình lên.”

Thái giám nhận bình gốm trong tay Ngu Kiếm Thanh, đưa đến trước mặt Lưu Tứ, Lưu Tứ mở ngửi “Trẫm cũng thích, Ngọc Chân, trước cứ để ở chỗ trẫm, lúc nào nàng muốn ăn trẫm lại cho ngươi đưa qua.”

Ngu Hạ gật gật đầu.

Ngu Kiếm Thanh nhìn hai người phía trên, tâm ngày càng lạnh.

Lời Lưu Tứ vẫn lượn lờ bên tai hắn, suốt một ngày hắn cũng tin, cho tới bây giờ nhìn thấy Ngu Hạ hoàn toàn tín nhiệm cùng thân cận Lưu Tứ, mà loại thân cận này không giống như diễn kịch, hắn rốt cuộc tin.

—— “Ngươi cho rằng Ngọc Chân còn nhớ tới Lan Quốc? Sau khi tới Cảnh Quốc nàng đã sớm vui đến quên cả trời đất.”

—— “Làm Hoàng Hậu Cảnh Quốc đối nàng mà nói so với làm công chúa của các ngươi càng thêm hạnh phúc. Ngu Kiếm Thanh, ngươi nếu muốn sống trở về thì không được phép nhắc tới những chuyện lúc trước trước mặt Ngọc Chân, sinh ra ở một quốc gia yếu kém như vậy đối nàng mà nói là một loại nhục nhã. Các ngươi đem nàng dâng ra, nàng đối với các ngươi cũng không hề có một tia lưu luyến.”

—— “Ngọc Chân đã là Hoàng Hậu của trẫm, ở trong lòng nàng trẫm mới là người quan trọng nhất.”

Đại khái Ngu Hạ thật sự hận Lan Quốc đưa nàng cho Lưu Tứ, có lẽ cũng sa vào vinh hoa phú quý ở Cảnh Quốc. Vô luận như thế nào, nữ nhân tinh xảo mỹ lệ trước mắt cùng công chúa ngây thơ hồn nhiên trong trí nhớ của Ngu Kiếm Thanh cách một trời một vực.

Nếu nàng thật sự giống như trước kia, nàng sẽ không yêu Lưu Tứ.

Ngu Hạ cũng nhận ra ánh mắt Ngu Kiếm Thanh thay đổi rất lớn, cái này làm cho nàng có chút không khoẻ, Lưu Tứ nói: “Thân thể lại không thoải mái sao? Nơi này có trẫm là được rồi, nàng nếu thân thể không thoải mái thì nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”

Nàng gật gật đầu, sau khi Ngu Hạ mang thai dễ dàng mệt mỏi, lúc này lại bị một đám người xa lạ nhìn chằm chằm, trong lòng nàng cũng không thoải mái, đồ ăn trước mắt quá nhiều dầu mỡ, nàng nhìn liền cảm thấy buồn nôn, cho nên gật gật đầu, đứng lên rời khỏi Hàm Đức điện.

Ngu Kiếm Thanh vốn cho rằng Ngu Hạ sẽ đợi đến khi yến hội kết thúc, rốt cuộc bọn họ là người cùng quốc gia, hắn đường xa đến đây Ngu Hạ cũng nên tới gặp hắn nói mấy câu, nhưng Ngu Hạ không có, bất quá chỉ ngồi ba mươi phút,nàng liền đứng dậy rời đi.

Một đám người đi cùng Ngu Kiếm Thanh trong lòng đều không quá thoải mái.

Chờ Ngu Hạ rời đi, Lưu Tứ mới lạnh nhạt quét mắt nhìn Ngu Kiếm Thanh “Hoàng Hậu có thai, cũng không muốn gặp người ngoài.”

Ngu Hạ đi tới, Hà Tuyết một bên nâng Ngu Hạ, bốn phía đều là người của Lưu Tứ, Hà Tuyết cũng không dám nói gì, nàng cười gượng một tiếng nói: “Công chúa, dù sao cũng là sứ thần quốc gia chúng ta, ngài sao lại ra sớm như vậy?”

“Ta cũng không quen hắn, hắn nói cái gì ta cũng không nhớ nổi,” Ngu Hạ nói, “Đồ ăn trước mặt quá nhiếu dầu mỡ, ngửi liền buồn nôn, còn không bằng sớm trở về.”

Hà Tuyết nói: “Nhưng mà ngài làm như vậy sẽ khiến thế tử cảm thấy ngài quá mức bạc tình, lúc trước ngài ở trong cung nhìn thấy hắn đều sẽ kêu một tiếng ca ca......”

Lời vừa nói ra, Lý Quý liền lạnh lùng quét mắt nhìn Hà Tuyết.

Hà Tuyết nhất thời cứng người “Thôi, chỉ là sơ giao mà thôi, thân thể ngài không thoải mái, vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi.”

Sau khi trở về mọi người hầu hạ Ngu Hạ đi ngủ, cửa cung sắp đóng, Hà Tuyết thừa dịp Lý Quý không chú ý, thay quần áo thái giám lặng lẽ chạy ra ngoài.

Nàng không muốn Ngu Kiếm Thanh sau khi trở về truyền tin xấu cho Ngu Chương, Ngu Chương là huynh trưởng yêu thương Ngu Hạ nhất, Hà Tuyết lo lắng Ngu Hạ ngày nào đó bị thất sủng liền con đường trở về Lan Quốc cũng không còn.

Nàng tay chân nhẹ nhàng theo đường cũ đến Hàm Đức điện, thị vệ bên ngoài có ít là người của Ngu Kiếm Thanh, Hà Tuyết nhét tờ giấy cho một người trong số đó, sau đó nhanh chóng chạy trở về, vừa mới đến Phượng Nghi Cung, còn chưa đi vào Hà Tuyết đã bị Lý Quý mang theo mấy thái giám chắn ở cửa.