Bạo Quân Độc Sủng

Chương 103: Vui thích như nước




Tâm hắn bình thản, cứ lẳng lặng nhìn nàng chăm chăm, nàng khẽ nhíu mày lại, mặt nhiễm đỏ, lộ ra màu đỏ tự nhiên mê người. Hắn hôn xuống, từ cổ trượt thẳng một đường, đến tận nơi mềm mại, hắn không khắc chế được mình khẽ cắn một cái… Cơn đau nhẹ bốc lên khiến nàng vặn vẹo thân mình, như né tránh lại giống như đang vươn lên vậy…

Máu dâng trào, dục hỏa bốc cao, hắn chưa kịp cởi bỏ y bào trên người đã nhanh chóng tách đôi chân thon dài của nàng ra, mạnh mẽ xâm nhập, lại nghe thấy nàng thét chói tai mới dừng lại.

“Đau quá…” Diệp Vũ không hiểu sao lại đau như vậy, chỉ cảm thấy như lửa thiêu đốt vậy, đau xót vô cùng.

“Ngươi cũng biết đau sao!”

Sở Minh Phong nói trầm trầm, giọng lãnh lẽo, cầm thương tiến thẳng, tấn công mãnh liệt, chẳng để ý tới việc nàng đau đớn thế nào. MẠnh mẽ như điên, tàn nhẫn như độc.

Mỗi một lần hắn va chạm, đều xâm nhập tận sâu bên trong cơ thể nàng, giống như muốn chọc thủng nàng mới chịu bỏ qua vậy. Loại đau đớn xé nát này, có thể khiến người ta điên lên được. Nàng ngẩng đầu, cắn xuống vai hắn thật mạnh. Trên da thịt còn để lại dấu răng thật sâu, đỏ tím, hắn yên lặng thừa nhận sự đau đớn trên da thịt đem lại, cho tới khi nàng nhả ra, hắn mới đỡ nàng ngồi dậy, một tay kéo chăn ra, đâm thẳng từ phía sau nàng.

Diệp Vũ phẫn hận trừng trừng nhìn, lại càng xinh đẹp thêm mấy phần. Trong lòng Sở Minh Phong tâm tính nhộn nhạo, hút cạn môi nàng, cuồng điên hút, triền miền bá đạo, si mê mà lỗ mãng.Lưỡi giao triền, ẩm ướt nóng bỏng lan tràn.

Nàng khẽ “Ưm” một tiếng, rốt cuộc chịu không nổi người này làm mình thở không được, ra sức đẩy hắn. Hắn ép tay nàng lên trên y bào, ý bảo nàng cởi áo chính mình. Nàng dĩ nhiên là hiểu, lòng lại lóe lên không muốn, nhưng vẫn vì hắn mà cởi áo tháo thắt lưng. Trên người hắn vẫn còn băng gạc cuốn, vết thương nhiễm đỏ, có thể thấy miệng vết thương lại nứt ra rồi.

“Miệng vết thương nứt ra rồi”

“Ngươi quan tâm trẫm hay là vẫn quan tâm hoàng đệ hả?” Sở Minh Phong tay to vẫn nắm chặt lấy ngọn đồi của nàng, khẽ vuốt ve nhẹ nhàng.

“Ta muốn quan tâm tới ai thì kệ ta” Mắt Diệp Vũ nhìn về nơi khác, trong lòng biết hắn ghen tị.

“Lần sau cấm không được viện cớ này nữa” Hắn nói cứng.

“Điều này cũng khó mà nói, nếu lại có tội phạm trốn ngục nữa…”

Đang nói, nàng bỗng cảm giác thấy tay hắn khẽ véo ngực nàng, đùa bỡn tùy ý, hình như có luồng tê dại đang lan tràn, xộc thẳng lên đầu.

Nàng xấu hổ đẩy tay hắn ra, “Bệ hạ không ngại trước đây ta và Tấn vương thân mật qua, ôm qua, giờ chỉ có ở chung một lát với nhau ở y quán thôi, vì sao để ý vậy chứ?”

Dục hỏa trong mắt Sở Minh Phong chưa lui, “Giờ chẳng còn giống trước nữa rồi” Nàng nói khinh thường, “Như vậy bệ hạ định trừng phạt ta vậy sao?”

Khuôn mặt hắn khẽ run sợ, bỗng cười, biểu hiện thay đổi khác hẳn lúc trước một trời một vực, “Mới rồi ngươi cắn trẫm một miếng, vậy thì xóa bỏ”

“Ta đây bị ăn khổ nhiều nha, bệ hạ lại chỉ cho ta cắn có một miếng thôi sao”

“Cũng thế thôi, chẳng qua để trẫm chỉ chỗ cho”

“Cánh tay nhé”

“Không được, ở đây”

Mày kiếm hắn khẽ động, mắt nhìn xuống, nàng nhìn thấy cây gậy thô cứng đang ngẩng cao đầu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, bất giác thấy xấu hổ và giận dữ, mặt má cổ đều đỏ bừng lên.

Sở Minh Phong ngắm biểu hiện xấu hổ của nàng, nắm lấy tay nàng đặt lên cây gậy nóng rực. Còn chưa chạm tới, nàng đã vội rụt lại, nhào lên cánh tay hắn mà cắn một miếng mạnh. Hắn giả vờ giả vịt kêu lên đau đớn, “Nương tử mưu sát chồng…”

Cắn đủ, Diệp Vũ mới nhả ra, lau miệng, như ăn tươi nuốt sống vậy. Thấy trên mặt hắn lửa dục càng đậm, nàng chặn lại bảo, “Thủ vệ hình bộ đại lao không nghiêm sao? Sao mà để hai tội phạm trốn được chứ?”

“Thẩm Chiêu nhìn qua thấy xiềng xích bị chặt đứt, tội phạm là có kẻ thả đi” Ánh mắt hắn bất chợt lạnh đi năm phần.

“Nói vậy có kẻ ở hình bộ đại lao bị mua chuộc sao”

“Chuyện này đã có Thẩm Chiêu và quan trên hình bộ quan tâm rồi, ngươi cứ cố gắng hầu hạ trẫm cho tốt là được”

Sở Minh Phong khẽ nâng nàng lên đặt nàng ngồi xuống. Nàng tìm mọi cách không muốn, nhưng không lay chuyển được hắn ỡm ờ… Hai người nước sữa hòa nhau, lửa nóng ôm nhau, hắn vừa nhấc người nàng lên vừa dạy nàng cách vận động sao cho kích tình mới thôi.

Chăn sớm đã chảy xuống, nàng cũng không có cảm giác khí lạnh xâm nhập, chỉ cảm thấy quanh thân đều là lửa, đều là sự ấm áp và mùi long tiên hương trên người hắn. Diệp Vũ không dám nhìn hắn, khẽ từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi tìm được cảm giác, ôm lấy cổ hắn, tiến hành theo quy luật đất rung.

Loại tiếng vang nhỏ của thân thể giao hòa khiến nàng nghe thấy mà xấu hổ; loại tư thế ôm nhau triền miên này khiến nàng thấy xấu hổ đối mặt. Nghĩ thầm, giờ khắc này nên trôi qua thật nhanh chút. Hắn vẫn chưa thấy đủ, nằm xuống, bắt nàng phải lấy lòng hắn. Trong lòng nàng không muốn cự tuyệt hắn, hắn nói cứng, “Ngươi cũng không muốn thương thế trẫm nặng thêm đó chứ?”

Nàng đúng là không muốn, không thích hợp, hắn khuyên mãi, tiếp tục kêu lên lừa nàng, cuối cùng cũng đập tan thái độ kiên quyết của nàng.

Sở Minh Phong nắm lấy eo nhỏ của nàng, trợ giúp nàng một tay, lúc thì đong đưa trước sau, lúc thì vận động cao thấp… Ngọc thể hoàn mỹ không tỳ vết lay động trước mắt, bộ ngực no đủ rung lên, hắn cảm giác mãn nguyện, cảm xúc mêng mang… Chẳng bao lâu Diệp Vũ mệt mỏi, nằm sấp trên người hắn chẳng muốn động nữa.

Hắn đứng lên, ôm nàng đặt xuống giường, cũng chưa từng rời ra, càng ôm nàng chặt hơn, đung đưa cuồng dã hơn. Chân tay giao triền, màn trướng lay động, nước trong thùng cũng đã sớm lạnh băng, dưới ánh nến hiện lên bóng hồng.

Thân mình nàng run rẩy, tiếng ngâm nga tuyệt vời đứt quãng … Khoái cảm kỳ dị càng ngày càng mãnh liệt, kích thích toàn thân, theo từng đợt đẩy cao của hắn dâng trào…

Khoái cảm kích hoạt bùng nổ, bùng nổ thăng thiên… Vui thích như nước chảy, chảy xuôi mãi trong cơ thể hắn, lấp đầy đầu hắn, khiến hắn chạm tới đỉnh điểm khoan khoái tuyệt diệu của bể hoan ái nam nữ.

***

Nến trong phòng mờ ảo, xuân tình kiều diễm ở đó, hoan tình kịch liệt lui dần, họ ôm nhau mà ngủ, trong chăn ấm áp. Sở Minh Phong ôm lấy nàng, nàng cuộn mình trong bờ ngực rộng lớn rắn chắc của hắn, buồn ngủ. Tay hắn khẽ vuốt ve cánh tay trơn mịn bóng của nàng, “Vũ Nhi..”

“Vâng?”

“Trẫm đón nàng vào cung, nàng muốn phần địa vị nào?”

Thể xác và tinh thần nàng đều rùng mình, như có khí lạnh tràn vào chăn, “Trên danh nghĩa ta là Nhị phu nhân của Thẩm Chiêu, bệ hạ định xử lý thân phận ta thế nào đây?”

Hắn nói hoà hoãn, “TRẫm đều có chủ trương rồi, trước tiên nàng cứ nói trước đã, nàng muốn địa vị nào?”

Nàng không rõ hắn đang thử hay thật lòng, suy nghĩ một lát rồi bảo “Bệ hạ, ta đã sớm nói trước rồi, thề không làm thiếp. Hơn nữa ta không muốn tranh thủ tình cảm, không muốn nghiền ngẫm lấy lòng ai, ám đấu mưu tính, không muốn sống yên trong hậu cung bước từng bước kinh hãi, có lẽ chưa đến mười ngày đã bị độc chết rồi”

Dĩ nhiên Sở Minh Phong nhớ rõ lời nàng đã nói, hỏi vậy chỉ là muốn chứng thực: nàng có thật lòng với mình không thôi. Nàng nói vậy là hắn đã liệu tới, lần này thử không được cũng không sao.

“Tâm tư của nàng trẫm hiểu”

“Đúng rồi, lần trước ta bị độc trong điện Từ Ninh đã tra ra thủ phạm chưa?” Diệp Vũ khá yên tâm, ngước mặt hỏi hắn.

Hắn sắc mặt nặng nề, “Quý phi có hiềm nghi lớn nhất, nhưng vẫn chưa tìm được chứng cớ. Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để cho nàng phải chịu khổ mất công đâu”

Một ngày chưa bắt được hung thủ, Văn Quý phi là hiềm nghi lớn nhất. Nàng nghe nói, đã nhiều ngày Văn Quý phi vẫn ở trong điện Phượng Tê, không bước ra cửa điện nửa bước, an phận thủ thường, thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm. “Sóng gió hậu cung thay đổi kỳ lạ, giấu sát khí, thường giết người vô hình. Nhớ tới tình hình bị độc ngày đó, ta thấy rất sợ” Nàng vẫn còn sợ cố nói khuếch trương thêm lên.

“Lần tới nàng tiến cung phải cẩn thận hơn” Sở Minh Phong căn dặn, mắt lạnh lẽo.

“Hôm nay ở lầu Tiêu Tương nghe được một chuyện của một tỷ muội, bệ hạ có muốn nghe không?” Nàng tính toán, cảm thấy thời cơ đã chín.

“Chuyện gì?””

Diệp Vũ chọc cánh tay hắn, “Tỷ muội đó rót rượu cho hai đại hán, hai người đó không cần nàng hầu hạ, đuổi nàng ta đi. Nàng ta liền đi, lại nghe lén ở cửa sổ. Hai người đó có nhắc tới một quyển binh phổ, tên là… “Thần Binh Phổ”

Hắn lại hỏi, “Rồi sau đó thế nào?”

Tuy không thấy mặt hắn, nhưng nàng nghe ra giọng hắn lạnh băng. Nàng mỉm cười bảo, “Bọn họ nói, cuốn “Thần Binh Phổ” này là của cao nhân lánh đời, ai mà có được “Thần Binh Phổ” thì có thể hiệu lệnh được ba nước, thống nhất thiên hạ. Bệ hạ, có quyển sách này thật sao? Quyển sách này thật lợi hại vậy sao?”

Sở Minh Phong giọng trầm thấp, “Đúng là có “Thần Binh Phổ. Gần mười mấy năm nay, đồn đại truyền khắp ba nước đều có liên quan đến “ThầnBinh Phổ”, càng đồn càng thái quá”

Nàng hiểu rõ “a” một tiếng, “Hóa ra là đồn ạ. Nhưng mà tin đồn vô căn cứ, chắc không có ai rỗi hơi đâu. Hai người đó nói “Thần Binh Phổ” ở ngay trong hoàng cung thành Kim Lăng, Tần quốc, Ngụy quốc lúc nào cũng tìm quyển sách này, để hiệu lệnh ba nước, thống nhất thiên hạ”

Hắn cười lờ đi, “Nếu “Thần Binh Phổ” mà ở trong tay trẫm, trẫm đăng cơ mười năm, sao lại chưa hiệu lệnh được ba nước thống nhất thiên hạ chứ?”

“Nói vậy, bệ hạ cũng không biết “Thần Binh Phổ” ở đâu sao?”

“Không biết”

“Bệ hạ có từng sai người đi tìm chưa?”

“Trẫm chẳng tin lời đồn vô căn cứ này, trẫm có Thẩm Chiêu và cha nàng, có thể an bang định quốc, giằng co với Ngụy quốc, bảo đảm cơ nghiệp Đại sở hơn mười năm!”

Chỉ trong một khắc tình nồng ấm trướng, hắn lại nói ra có khí phách hiên ngang vậy, thật chẳng phủ hợp lắm nhưng lại phù hợp với bản sắc đế vương của hắn. Bất giác nửa khắc, Diệp Vũ không thể đoán ra lời hắn là thật hay giả, “Thần Binh Phổ” thật không ở trong tay hắn ư? Không ở trong hoàng cung ư? Vậy đang ở đâu?

Nhắc tới “Thần Binh Phổ”, sắc mặt Tấn Vương, Thẩm Chiêu không nặng nề thì lại nói năng thận trọng, mà thái độ Sở Minh Phong thì khác hẳn họ, lạ thường vô cùng, xem ra, lời hắn nói chẳng tin được.

Sở Minh Phong dặn dò, “Gần đây trong kinh không yên ổn, nàng ra ngoài cần cẩn thận chút”

Nàng đồng ý, tim đập thật mạnh.

***

Diệp Vũ chọn hai cô gái, hai chàng trai múa dẫn đầu, còn chọn thêm vài người múa mới nữa. Ngày này, sau khi dạy xong toàn bộ động tác vũ đạo, nàng về phòng nghỉ tạm, một nha hoàn đến bẩm báo có một công tử đang ở phòng chờ Hồng Mai xin được gặp nàng. Chẳng lẽ là công tử Kim? NHưng hắn luôn xuất hiện trong đêm, sao ban ngày lại xuất hiện chứ? Sao lại ngang nhiên đến gặp mình ở lầu Tiêu Tương nhỉ?

Thật đúng là công tử Kim rồi.

Nàng biết tình độc vẫn chưa phát tác, hắn âm thầm bỏ thuốc giải ở trong nước trà, trong thực phẩm của mình, nếu không nàng sao bình yên vô sự được chứ? Công tử Kim vẫn đeo mặt nạ vàng, đều đội mũ, tuy khiến cho không ít kẻ chú ý, nhưng cũng không nhìn rõ mặt hắn. Nàng đóng chặt cửa phòng, hắn gỡ mũ đội đầu ra, thản nhiên uống trà.

“Công tử Kim có gì sai bảo ạ?”

“Ngươi không làm theo lời ta bảo, nhưng Sở Hoàng và Tấn vương lại như nước với lửa” Công tử Kim cất tiếng lạnh lẽo.

“Đây chẳng phải là điều ngài mong sao?” Diệp Vũ hỏi lại lạnh lùng.

“Tuy ngươi không nghe lời, nhưng lần này ta tạm tha cho ngươi”

“Đa tạ”

Đôi mắt hắn bắn ra tia sáng quắc lạnh lẽo, “Không lâu nữa, hoàng cung Sở quốc sẽ diễn màn chân tay tương tàn, gà nhà đá nhau, mà nguyên nhân trò hay này là do ngươi”

Nàng chẳng hề phản bác lại. Nếu lời hắn tiên đoán là thật, thì mình chính là tên đầu sỏ gây ra. Nhưng mà ở y quán, Sở Minh Hiên nói với nàng, hắn đã mở rộng lòng, muốn buông tay, sẽ không dây dưa với nàng nữa. Bởi vậy, màn trình diễn mà công tử Kim mong chờ kia chắc sẽ không xảy ra. Công tử Kim đặt ly trà xuống hỏi, “”Thần Binh Phổ có tiến triển gì không?”

Diệp Vũ đáp, “Ta đã hỏi qua bệ hạ…”

“Vô liêm sỉ” Hắn đột nhiên quát to, nghiến răng, “Ngươi sao chính mồm hỏi hắn chứ? Ngươi không biết tính hắn trời sinh đa nghi, đa mưu túc trí sao?”

“Hắn sẽ không hoài nghi, ngài yên tâm đi” Nàng sửng sốt một lúc, giải thích, “Ta cũng do dự mãi mới quyết định tìm hiểu quyển Thần binh phổ ấy ở đâu, công tử Kim, đã tìm hết cách cũng không thấy sách giấu ở đâu, như vậy, tìm trên người hắn sao lại không chứ?”

“Ngươi đã vô ý một lần, hắn sẽ khả nghi, sẽ không tin ngươi nữa” Công tử Kim nói trầm giọng, “Thẩm Chiêu tháp tùng hắn nhiều năm, lập không ít công lao vì hắn, hắn cũng chẳng tin Thẩm Chiêu huống chi là ngươi chứ?”

“Thẩm Chiêu là Thẩm Chiêu, ta là ta, ta là người bên gối hắn, không thể một giuộc được” Diệp Vũ nói mạnh miệng, âm thầm cân nhắc lời hắn nói, trung thành như Thẩm Chiêu, Sở Minh Phong mà cũng nghi ngờ ư?

Ánh mắt hắn nheo nheo, “Ngươi dùng mĩ nhân kế mê hoặc hắn, khiến hắn nghĩ đến ngươi có tình cảm với hắn, sau đó tìm hiểu cuốn Thần Binh Phổ ấy ở đâu. Kế này dù tốt, chỉ e lực bất tòng tâm, rơi vào kết cục thê lương”

Nàng mỉm cười hỏi lại, “Không cần mỹ nhân kế, ngài có kế nào hay sao? Dù sao ta đã là tư sủng của bệ hạ, hơn nữa hắn đối đãi ta chẳng phải vô tâm, vô tình, ta biết thời thế, giả vờ thần phục hắn, sao mà không thể chứ?”

Hắn cũng chẳng nói gì sai, nàng dùng chiêu mỹ nhân kế, không hề kháng cự Sở Minh Phong, giả vờ có tình ý với hắn, tìm thời cơ tìm hiểu cuốn Thần Binh Phổ đang ở đâu. Chỉ cần nàng tìm được cuốn “Thần Binh Phổ” là có thể thoát khỏi công tử Kim, có thể cao chạy xa bay, không hề bị ai khống chế, thân bất do kỷ nữa.

Mắt công tử Kim lạnh lẽo, “Ta chỉ muốn có được thần binh phổ trong tay, còn phần ngươi dung tâm cơ mưu lược gì, ta sẽ không hỏi tới nữa. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, ngươi nhắc tới “Thần Binh Phổ” biết đâu Sở Hoàng đã nghi ngờ, tự giải quyết cho tốt đi”

Diệp Vũ gật đầu, hắn dặn dò nàng một câu rồi bảo nàng có thể đi. Ra khỏi đài quan sát Hồng Mai, nàng đứng lặng, không ngờ hắn dặn lại một câu giống y chang câu của Sở Minh Phong, “Gần đây thành Kim Lăng không yên ổn, ngươi đi lại biệt quán và Lầu Tiêu Tương phải thật cẩn thận”

***

Ba ngày sau, vũ khôi Lăng Vô Hương thành Kim Lăng xuất giá. Nàng ta dựa theo cách Diệp Vũ dạy, đưa ra ba điều kiện với phú thương và công tử danh môn như sau: thứ nhất, ngày xuất giá, nàng đường đường chính chính xuất giá từ lầu Tiêu Tương đi, có tám người nâng kiệu đi vòng ba vòng trên đường phố náo nhiệt; thứ hai, sau khi vào cửa, để nàng quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ; thứ ba, bất luận là nàng đúng hay sai, trước mặt mọi người phu quân phải bảo vệ thể diện của nàng, cùng đứng một trận tuyến với nàng.

Nghe xong ba điều kiện này, công tử danh môn sửng sốt một lát, miệng đồng ý. Còn phú thương thì nghĩ mất hai lần uống trà, đồng ý cả ba điều kiện này, nhưng cũng ra ba yêu cầu với nàng. Ba yêu cầu của phú thương cũng không khó, có thể thấy là hắn thật tình cưới nàng, hơn nữa trải qua tâm tư thực lực, có gì nói đó. Còn công tử danh môn sảng khoái đồng ý, nhưng lại nghĩ trong lòng, hắn chẳng qua đồng ý chỉ là kế tạm thời, sau khi Lăng Vô Hương bước vào cửa làm tiểu thiếp, sao có thể được quản lý mọi việc trong phủ chứ? Hắn không cần nghĩ đã đồng ý, có thể thấy được lòng hắn “thật” tới cỡ nào. Như vậy, Lăng Vô Hương đã chọn phú thương.

Lầu Tiêu Tương có việc vui, dĩ nhiên là giăng đèn kết hoa, treo vải đỏ tung bay. Tám người khiêng kiệu to rước dâu và đội ngũ đón dâu xuất phát từ cửa, đi ba vòng trong đoạn đường phố phồn hoa, rêu rao khắp nơi, tiếng nhạc vui huyên náo, trở thành hôn lễ cực long trọng, cực phô trương, cực khác người nhất thành Kim Lăng.

Cuối cùng đội ngũ đón dâu trở lại lầu Tiêu Tương, rồi lại đi tới phủ đệ phú thương. Diệp Vũ đứng giữa đám chị em, nhìn đỉnh kiệu hoa đỏ thẫm chậm rãi di xa dần, bỗng miệng mũi bị người bịt lại, nàng định giãy dụa kêu lên, nhưng hai tay đã bị túm chặt, tất cả mọi người ai cũng nhìn về trước, không ai để ý tới nàng…. Người đằng sau bịt chặt miệng nàng, kéo nàng lui ra sau, nàng ngửi thấy một mùi gắt, chắc chắn khăn có tẩm thuốc mê rồi…

Nàng nhanh chóng hôn mê. A Tử đứng bên cạnh nàng, đã bị trận náo nhiệt này hấp dẫn, không nhận ra bất ổn. Đợi A Tử phát hiện không thấy Nhị Phu nhân thì đã chậm.