Bạo Quân Độc Sủng

Chương 135-1: Trẫm rất nhớ nàng… (1)




… (1)

Cô gái trước mắt này, có khuôn mặt giống Vũ Nhi như đúc, nhưng mà chính khuôn mặt này lại chính như nàng có biểu hiện rất biết vâng lời, khiến cho hắn ghét cay ghét đắng.

Sở Minh Phong đột nhiên xông tới bóp chặt cổ họng nàng, gằn từng chữ ra gồm cả hận ý, ‘Vũ Nhi đang ở đâu?”

Phán Phán bị bắt ngước khuôn mặt nhỏ lên, nhìn hắn chăm chú lạnh lùng. Hắn nhìn nàng chằm chằm, lệ khí trong mắt di động. Thần sắc nàng như thế, nhìn cũng giống y chang Vũ Nhi.

“Nói! Vũ Nhi đang ở đâu?” Hắn quát lớn, bàn tay to tăng sức thêm, gần như sắp bóp gẫy chiếc cổ mỏng manh tinh tế của nàng.

“Chẳng phải ta đang ở trước mặt bệ hạ đó sao?” Tiếng nói khàn khàn, cứ như lọt từ khe hở mà đến.

“Ngươi không phải Vũ Nhi!” Dấu ấn ở giữa trán Sở Minh Phong đen lại, mắt toé lửa, “nếu không nói, trẫm bóp chết ngươi!”

Khoé môi Phán Phán khẽ nhếch lên hình như là cười mỉm, chậm rãi nhắm mắt lại, biểu hiện chịu chết an tường, chẳng còn gì thống khổ nữa.

Thật ra, hơi thở bị bóp nghẹt, thở không nổi, khó chịu muốn chếtt. nàng cảm thấy quanh mình hết sức yên tĩnh, cảm giác được cái chết đang triệu hồi, cảm giác được giờ phút này tuyệt vọng và lưu luyến… Lực cánh tay càng lúc càng mạnh, toả ra lớn hơn, bao trùm nàng, thế giới nàng đen tối như bóng đêm.

Sở Minh Phong cuối cùng cũng buông tay, nàng ta không thể chết được, còn phải biết từ miệng nàng ta xem Vũ Nhi đang ở đaâ nữa, trước tiên tạm để mạng nàng ta lại. Thêm nữa, chẳng may nàng ấy thật sự là Vũ Nhi thì sao?”

Nàng trợn mắt vừa ho khan vừa cười lạnh.

“Vũ Nhi có tìm ngươi làm thế thân không? Vì sao ngươi lại có bộ dạng giống y Vũ Nhi thế hả?” Hắn ép hỏi, lệ khí phủ mờ mắt.

“Bệ hạ nói gì, ta nghe không hiểu” Phán Phán cất giọng lạnh nhạt, giọng mong manh., “Ta chính là ta, không phải thế thân”

“rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Hắn nói tức giận, “Trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, nói!”

“Chẳng có gì để nói cả” nàng đáp lại đầy trong trẻo và lạnh lùng. Lửa giận thiêu sạch sự bình tĩnh của hắn, hắn giận không thể dừng được, hô lên với Tống Vân đứng bên ngoài, “Dùng hình!”

Tống Vân lĩnh chỉ, sai cung nhân bên ngoài tiến vào, đợi bệ hạ ra lệnh một tiếng, sẽ dùng hình hầu hạ.

Sở Minh Phong nói tàn nhẫn, “Ngươi thích đánh đàn hả, trẫm sẽ bấm sạch mười ngón tay của ngươi! Tống Vân, dụng hình! Cho tới tận khi nào nàng nói mới thôi!”

Tống Vân đồng ý, bảo hai tiểu công công bắt đầu làm việc. Phán Phán thấy dụng cụ kia, nghĩ là hôm nay nhất định không trốn thoát được kiếp này, mười ngón tay nhất định sẽ bị phế.

Tiểu công công cầm lấy hai tay nàng, dùng hình cụ kẹp lấy mười ngón tay của nàng. Sau khi chuẩn bị xong, nàng cố áp chế cơn sợ hãi, thản nhiên đối mặt.

Thật ra, nàng hoàn toàn có thể thừa nhận là thế thân, nhưng mà chủ nhân đã căn dặn ngàn vạn lần, sau mười ngày Diệp Vũ đào tẩu, nàng mới có thể nói được. Trước mắt, nàng ta chỉ đành cắn chặt răng chịu đựng mười ngón tay bị dập, đau tới tận xương tuỷ.

Nàng ta sớm nhìn ra, trong mắt chủ nhân chỉ có Diệp Vũ, hoàn toàn không có mình. Nhưng chủ nhân phân phó nàng chỉ thay thế diệp Vũ để lấy lòng Sở Hoàng, nàng ta không muốn lấy lòng một nam tử khác, lại cũng không có cự tuyệt, bởi vì, chủ nhân phân phó nàng làm cái gì, thì nàng làm cái đó, chẳng nói hai lời.

Giờ khắc này nàng ta chỉ cảm thấy bi thương. Tống Vân nhìn bệ hạ, thấy hắn vẫn chưa uống trà, liền ý bảo hai tiểu công công dụng hình.

Trong khoảng khắc, cơn đau nhức ập tới, ngón trỏ như bị chặt đứt… Phán Phán cắn chặt môi cố nén, nhưng cơn đau nhức càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng lợi hại, mười ngón tay gần như không phải là của mình nữa… Nàng chịu không nổi cơn đau tra tấn, kêu lên thảm thiết, nước mắt tuôn trào như suối đầm đìa khuôn mặt, rơi xuống đất…

Tống Vân có chút không đành lòng, nhìn về phía bệ hạ, xem bệ hạ có nổi lên lòng trắc ẩn không.

Mặt Sở Minh phong không thay đổi nhìn nàng chịu hình, ánh mắt lạnh băng, chẳng có chút tình cảm thương hương tiếc ngọc gì.

Mười ngón tay vừa sưng vừa chảy máu đầm đìa, thê thảm vô cùng. Nàng cúi đầu, mặt không chút máu, mắt đẹp vô thần, lông mi khẽ rung lên, cứ như mười ngón tay bị tra tấn đau đớn giờ chỉ còn có nửa cái mạng vậy.

“Bệ hạ hỏi gì, người đáp nấy, đừng có giấu, nếu không mười ngón tay của ngươi cứ thế àm bị phế đi” Tống Vân khuyên nhủ, “Nhanh trả lời bệ hạ đi”

“Chẳng có gì để nói” Phán phán cất giọng khàn khàn mỏng manh, trán chảy mồ hôi. Tống Vân cũng không ngại, ra ý bảo hai tiểu công công tiếp tục dụng hình. Từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, đau lòng người ta, ông không đành lòng nhìn, xoay người khẽ thở dài.

Sở Minh Phong nghe được tiếng kêu thảm thiết khá yếu ớt, thờ ơ, ánh mắt lạnh băng. Bỗng Phán phán trợn ngược mắt lên bất giác lâm vào hôn mê.

Tống Vân bẩm tấu, “Nàng ta đã hôn mê rồi, hay là đợi tái thẩm sau được không ạ”

Sở Minh Phong nói lạnh khốc, “Tống Vân, hay ngươi thay nàng ta chịu tội đi”

Tống Vân kêu “ôi” một tiếng, “Cái này không được, nô tài vẫn còn muốn hầu hạ bệ hạ ạ” Sau đó nói với tiểu công công, “đi lâý nước, hắt cho nàng ta tỉnh lại”

Chẳng bao lâu tiểu công công mang nước lạnh tới, hắt lên mặt Phán Phán. Nước lạnh táp vào mặt, nàng bừng tỉnh, khí lạnh chui vào người, lạnh tới mức rùng mình. Nước lạnh từ cổ chui vào, da thịt lạnh băng co giật, tim cũng đập nhanh hơn, lạnh run. Điều này không lo, mà không thể chịu đựng được chính là mười ngón tay bị đau đớn. Tống Vân lại hỏi nàng ta, nàng ta vẫn im miệng.

“Nếu là thế, vậy thì đập gẫy hai chân nàng ta, rốt cuộc xem xem nàng ta có còn nhảy múa dược nữa không” Mày kiếm Sở Minh Phong dướn cao lên, “Tống Vân, khuyên một lần cuối cùng xem”

“Hoàng quý phi đi đâu, ngươi nói ra thì có thể giữ được đôi chân, bệ hạ cũng sẽ không làm khó dễ cho ngươi” Tống Vân tận tình khuyên bảo, “Đừng để cho mình không sống nổi…”

“Hoàng quý phi ư? Ta không phải sao?” Phán Phán nói lạnh lùng châm biếm.

“Đánh!” Mắt Sở Minh Phong bắn toé lửa lạnh.

Nàng quỳ rạp trên mặt đất, chuẩn bị tốt tinh thần nghênh đón gậy tàn ác đập xuống kia, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: làm việc cho chủ nhân, chịu khổ vì chủ nhân, thậm chí chết vì chủ nhân nàng cũng phải làm, là nàng cam tâm tình nguyện trả giá, nàng không thể oán hận chủ nhân.

Hai tiểu công công cầm gậy to trong tay đánh xuống chân nàng ta, mỗi lần đánh, là một lần đau tới tận xương, là một lần kiếp nạn sinh tử.

Cắn môi chịu đựng… Đau nhức toàn thân… Cả tim cũng đau… dần dần chết lặng… Bóng tối bao trùm, chậm rãi phủ xuống, nàng ta lại ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

Sở Minh Phopng lạnh giọng hạ lệnh, “Kéo ra sương phòng, tìm một thầy thuốc chữa bệnh cho nàng ta!”

Gian tẩm phòng kia là tẩm phòng của hắn và Vũ Nhi, chỉ có Vũ Nhi mới có thể được ở, bất kỳ kẻ nào cũng không thể chiếm dù chỉ một chút.

***

Sau khi Phán Phán tỉnh lại, phát hiện ra mình ở trong một gian phòng xa lạ. Do hai chân bị thương nặng, nàng chỉ có thể nằm úp sấp, Tiểu Nguyệt hầu hạ nàng uống thuốc, còn bôi thuốc trị thương giúp nàng.

Tiểu Nguyệt nghe A Tử nói, hoàng quý phi này vốn không phải là hoàng quý phi, là giả mạo, không cần hầu hạ nàng ta. Tiểu Nguyệt thấy nàng ta bị bệ hạ đánh thành như vậy, nếu không dùng thuốc tốt bôi, sẽ đi đời nhà ma ngay, bất giác nổi lòng trắc ẩn, xung phong nhận việc tới chăm sóc cho nàng ta.

Thấy thuốc tới đây một chuyến, nhìn vết thương của nàng, mười ngón tay có thể hồi phục được như cũ, nhưng vết thương hai chân quá nặng, bị thương nặng hơn, sẽ không còn đi lại được nữa, khiêu vũ là không thể.

Phán Phán mất hết can đảm, cứ nghĩ tới sau này không bao giờ có thể khiêu vũ được nữa, lòng đau như đao cắt. Tiểu Nguyệt khổ sở khuyên vài lần, Phán Phán vẫn tâm tình hậm hực, suốt ngày ủ rũ.

Mấy ngày sau, Sở Minh Phong đi vào biệt quán, tới thẳng phòng Phán Phán. Tiểu Nguyệt đang bôi thuốc cho nàng ta, nghe thấy tiếng cửa bị đá ra, kinh hoảng suýt nữa làm rớt chén thuốc xuống.

Tống Vân phất tay, bảo Tiểu Nguyệt rời đi, sau đó đóng chặt cửa phòng lại. Sở Minh Phong đi tới giường, trên mặt dù không giận dữ nhưng mắt lạnh lẽo khiến người ta nhìn không rét mà run.

Phán Phán nằm dựa vào gối to, im lặng chăm chú nhìn hắn, cũng không có tia e ngại nào.

“Xem ra lần trước đánh vẫn còn nhẹ” Hắn ngồi xuống, giọng lành lạnh.

“Đa tạ bệ hạ chỉ giáo” Nàng đáp lại thản nhiên.

“Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay xem tra tấn ngươi thế nào thì ngươi mới biết sợ” Hắn làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

“Xin mỏi mắt mong chờ” Nàng cười tủm tỉm.

“Tính tình này của ngươi, có chút hơi giống với Vũ Nhi, trẫm thích”

“Là vinh hạnh của ta sao?”

Sở Minh Phong đưa tay ra vuốt hai má nàng, ấm áp trong lòng bàn tay chỉ khiến người ta thấy khí lạnh dày đặc, “Khuôn mặt này, cả cuộc đời trẫm đều yêu, ngươi dám dùng khuôn mặt này mê hoặc trẫm, lừa gạt trẫm. Ngơi cũng biết, ngươi có chết mười lần, cũng không giải được hận của trẫm!”

Phán Phán nhếch môi cười lạnh, ‘Bệ hạ nếu có bản lĩnh, xin cứ vạch trần quỷ kế này đi”

Hắn cười lạnh lẽo, ngón tay chà xát thật mạnh mặt nàng, “Trẫm nhất định sẽ làm được”

Gương mặt này giống nhau như đúc, lại khiến cho hắn căm thù đến tận xương tuỷ, hắn nhất định sẽ tìm ra sơ hở.

Nàng mặt hắn chà xát, mặc hắn vạch trần chân tướng, bởi vì, mười ngày đã qua, nàng không cần giữ mồm giữ miệng nữa.

Sở Minh Phong càng chà xát, càng cảm thấy thú vị, khuôn mặt này thật tốt được đắp một tầng son phấn, mỡ, do bị hắn chà sát, số son phấn cứ rơi xuống ầm ầm, lộ ra bộ mặt có sáu phần giống Vũ Nhi.

Khoảng cách chân tướng càng ngày càng gần, hắn bất giác hưn phấn hẳn lên, càng chà sát nhanh hơn.

Nhưng mà sau khi son phấn rơi xuống hết, chỉ còn có mỗi khuôn mặt này. Không! Trên thế gian này không có khuôn mặt nào tương tự như Vũ Nhi nữa! Nhất định còn có sự kỳ lạ!

Hắn tiếp tục chà xát, tiếp tục tìm kiếm chân tướng, bỗng hắn đụng tới điểm mấu chốt bên tai nàng ta, chọc mấy cái. Phán Phán cũng không ngăn lại, thật tình bội phục sự lợi hại của hắn.

Hoá ra là dán da mặt tương tự như Vũ Nhi. Sở Minh Phong dùng sức xé toạc xuống, kéo da mặt ra, bộ mặt thật của Phán Phán liền lộ ra rõ ràng trước mặt hắn. Đây là một bộ mặt thanh tú, nhanh nhẹn.

“Ngươi là ai?” Trong trí nhớ của hắn, không nhớ rõ đã thấy nàng ta trước nữa không.

“Nếu bệ hạ có bản lĩnh, thì có thể điều tra rõ xem ta là người ở đâu rồi” Phán Phán cười nhợt nhạt nói.

“Ngươi làm da mặt này ở đâu? Ai sai ngươi giả mạo Vũ Nhi?”

“Bệ hạ anh minh thần võ, việc nhỏ này, dĩ nhiên sẽ tra ra ngay, không cần ta tốn nước miếng đâu”

“Trẫm muốn biết, chưa từng bao giờ không tra ra!” Sở Minh Phong nghiến răng nói.

“Bệ hạ anh minh!” Nàng ta nói chậm rãi.

Đôi mắt hắn lay động, “Ngươi là vũ kỹ của Nghê Thường các?”

Mi tâm nàng run lên, lại bội phục năng lực của hắn. Tuy mặt vẫn không đổi, nhưng ánh mắt nàng nói cho hắn biết, hắn đoán đúng rồi. Hắn gọi Tống Vân, để cho Tống Vân nhìn xem đã gặp nàng ta hay chưa.

Tống Vân xem hai mắt nàng, nghĩ ngợi, “Bệ hạ, nàng hẳn là vũ kỹ Nghê Thường các, chưởng sự cung nhân Nghê thường các biết rõ nàng ấy”

Mắt Sở Minh Phong lạnh băng, “Ngươi không nhận tội cũng không sao, nửa canh giờ nữa, trẫm sẽ điều tra rõ chi tiết về ngươi ngay”

Tống Vân khuyên nhủ, “Hay ngươi cứ nên khai đi, không mất nửa canh giờ đâu”

“Cũng được, ta nói cho bệ hạ nghe” Phán phán cười khanh khách nói, “Ta thật sự là vũ kỹ của Nghê Thường các, tên là Phán Phán”

“Bệ hạ, nô tài đã nghĩ ra rồi, nàng ấy là vũ đạo tài nghệ đại tái được chọn vào Nghê Thường các” Tống Vân nói, “Phán Phán….. Bệ hạ, Lăng Vô hương đạt được vũ khôi, Phán Phán đạt được vũ ưu. Phán Phán trước khi đến Nghê thường các là vũ kỹ của lầu Tiêu Tương”

“Lầu Tiêu Tương!” Tay phải hắn nắm chặt lấy, lập tức rời nhanh khỏi phòng.

Tống Vân lập tức đi ra ngoài, Phán Phán thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà sắc mặt càng ngày càng nặng nề.

***

Đợi nửa canh giờ, thị vệ mới mang tú bà Lầu Tiêu Tương là Lãnh Tiêu Tương đến. Bà ta bước vào phòng thấy trên ghế chủ toạ là hoàng đế mặc áo bào kia, thân hình nghiêm trang, tư thế tuỳ ý, không giận tự uy, có một luồng khí đế vương ẩn sâu quanh quẩn bên người hắn.

Quỳ xuống đất, cúi đầu, bà kính cẩn nói, “Dân nữ bái kiến bệ hạ”

Sở Minh phong thả ly trà xuống, Tống Vân hiểu ý, cất tiếng nói đầu tiên, “Câu hỏi của bệ hạ, ngươi cần phải trả lời chi tiết. Nếu có chút giấu giếm, đó là tội khi quân, hiểu chưa?”

Bà đáp cung kính, “Vâng, dân nữ hiểu rồi ạ”

“Phán Phán lúc trước chưa vào Nghê thường các, là người của lầu Tiêu Tương sao?” Giọng sở Minh Phong không còn giận như cũ nữa.

“Vâng” Lãnh Tiêu Tương đáp.

“Ngươi có biết lúc nàng ta ở lầu Tiêu Tương có thường đi lại với kẻ nào không?”

“Chuỵện này…” Bà do dự không đáp.

“Bẩm tấu chi tiết” Tống Vân quát.

“Là như vầy, bệ hạ, dẫn nữ chưởng quản lầu Tiêu Tương, lầu Tiêu tương nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, ít nhiều cũng có năm sáu chục người. Khách tới lầu Tiêu Tương đông như kiến, chuỵện to nhỏ gì đều phải quản tất, bởi vậy dân nữ đã sớm làm việc từ sáng đến khuya, không thể nào chu toàn tất mọi việc được, giống như chuyện vũ kỹ thế này là việc nhỏ, thì sai người trông nom. Phán Phán lúc làm vũ kỹ ở lầu Tiêu Tương, có đi lại với ai, dân nữ thật đúng không biết, xin bệ hạ minh giám” Giọng Lãnh Tiêu Tương mềm mại, như rất thành khẩn vậy.

Lời nói ấy nghe rất có ký, hợp lý hợp tình, khiến cho người ta không thể không tin bà nói đều là giả cả.

Sở Minh Phong tủm tỉm cười nói, “Cũng được, ngươi làm đại đương gia lầu Tiêu Tương, làm vậy chẳng xứng chức chút nào, ngày mai trẫm lệnh cho tri phủ Kim Lăng niêm phong lại”

Đôi mắt bà chợt loe, khuôn mặt trang điểm đậm chợt tái đi, “Cái này không thể được. Bệ hạ, dân nữ phải dựa vào lầu Tiêu Tương mới có miếng ăn, nếu mà niêm phong, tâm nữ suốt đời của dân nữ sẽ mất sạch. Bệ hạ giơ cao đánh khẽ, lầu Tiêu Tương cũng chưa có làm chuyện gì phạm pháp ạ”

Tống Vân nói uy hiếp, “Ngươi bẩm báo chi tiết đi, nếu không không những niêm phong lầu Tiêu Tương mà mọi việc cũng cấm tất”

Lãnh Tiêu Tương nói, “Dân nữ biết gì nói nấy, không dám giấu giếm, chỉ là bệ hạ không tin…”

Khí lạnh trong mắt Sở Minh Phong lấp đầy, “Khoảng mười ngày trước, Diệp Vũ có tới lầu Tiêu Tương không?”

“Mười ngày trước ạ…” Bà làm ra vẻ như đang nhớ lại, “Có, Vũ Nhi có tới lầu Tiêu Tương ạ”

“Sau đó có đi nữa không?”

“Sau đó không thấy tới nữa… Dân nữ nghĩ đến, mấy ngày trước cũng có tới một lần”

“Nàng ấy làm gì ở lầu Tiêu Tương? Đã gặp qua ai?”

“Không có gì, chỉ là xem vũ kỹ luyện múa. Ngày ấy vừa vặn có một người tới gây sự, bảo dân nữa cướp không ít khách, dân nữ bận việc cãi nhau với kẻ đó, không để ý Vũ Nhi đã gặp ai. Dân nữ biết Vũ Nhi đến lầu Tiêu tương, vẫn là tới tận đêm mới nghe được ạ” Lãnh Tiêu Tương nói lưu loát.

Con người đen của Sở Minh Phong loé sáng bốn phía, khoá chặt ánh mắt bà, “Mười ngày trước Vũ Nhi đi lầu Tiêu Tương, đã gặp ai? Phán Phán đã ở lầu Tiêu Tương rồi sao?”

Bà cười đáp, “Phán Phán là người của Nghê Thường các, thân phận khác hẳn, sao lại ra cung tới lầu Tiêu Tương chứ ạ?” Từ lúc nàng ấy tiến cung, vốn không trở lại lần nào. Còn phần vũ Nhi tới lầu Tiêu Tương, bình thường vẫn em vũ kỹ múa, luyện múa, nói chuyện phiếm cùng dân nữ mấy câu, gặp ai dân nữ thật sự không biết, xin bệ hạ minh giám cho”

Hắn chẳng chút để ý bảo, “Tống Vân, vậy ngươi tới nha phủ truyền ý chỉ của trẫm, nói lầu Tiêu Tương có kẻ gây loạn, bảo hắn dẫn người tới thăm dò truy tra cho ta”

Bà cả kinh biến sắc mặt, vội vã nói, “Bệ hạ, dân nữ nói đều thật cả… Dân nữ sao dám lừa gạt bệ hạ chứ ạ… Dân nữ có gì cũng không dám giấu diếm bệ hạ, xin bệ hạ minh giám…”

“Nếu người nào cũng lừa gạt trẫm giống ngươi cả, trẫm dù có trăm tay nghìn mắt thì cũng chẳng có cách nào nắm rõ được!” Sở Minh Phong đột nhiên giận quát lớn.

“Còn không mau đem bằng chứng tới” Tống Vấn quát, “Ngươi muốn được Tưởng đại hình hầu hạ sao?”

Lãnh tiêu Tương bị Sở Minh Phong doạ cho sắc mặt tái nhợt sợ hãi, cả người chấn động, e ngại trước mắt, mồm nói run rẩy, “Dân nữ thật sự không có….nói dối… những lời dân nữ nói đều là thật… Cho dù bệ hạ có dụng hình, dân nữ vẫn nói như thế…”

Tống Vân đề nghị, “Bệ hạ, dụng hình đi ạ”

Bà quỳ rạp trên mặt đất dập đầu khóc thảm thiết, “Xin bệ hạ minh giám… Dân nữ chỉ là con kiến, dân đen, mạng chỉ là vặt vãnh, vẫn an phận thủ thường… Hôm nay thế mà lại bất ngờ bị tai hoạ ập tới, dân nữ thật sự oan uổng quá…”

Sở Minh Phong bị tiếng khóc của bà biến thành phiền lòng, phất phất tay, Tống Vân liền mang bà ra ngoài.

Theo lời bà nói, trong mười ngày này, Vũ Nhi đã tới lầu Tiêu Tương hai lần, lần đầu hẳn là vũ Nhi, lần thứ hai chắc là Phán Phán. NHư vậy chính là lần đầu tiên, Phán Phán đã thay thế Vũ Nhi trở về biệt quán, giả mạo nàng ấy.

Nắm tay hắn nắm chặt, Vũ Nhi, nàng trăm phương nghìn kế đào tẩu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để rời trẫm đi, đau thấu lòng trẫm. TRẫm thề, cả cuộc đời này nhất định sẽ tìm được nàng!

Nếu không tìm thấy nàng, cứ để cho trẫm mất nước, mất giang sơn, mất đế vị đi!