Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 111: Kim ốc tàng kiều




“Dao Nhi, dừng tay.” Sở Diễm lạnh lùng gắt một tiếng, tay áo phất lên, cánh hoa quỳnh trong tay áo bay ra, đánh vào huyệt đạo trên vai Thiên Dao. Thiên Dao bị đau, trước mắt tối tăm mơ hồ, thân thể trong nháy mắt liền đổ gục xuống. Thân hình Sở Diễm chớp lóe, trước khi nàng ngã xuống đã ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng, ánh mắt thâm thúy khó nén sự đau lòng.

“Tâm mạch bị hao tổn còn dám dùng nội lực, nàng thật sự không muốn sống nữa rồi.” Hắn bất đắc dĩ than nhẹ, ánh mắt liếc qua Xích Thố đang quỳ trên mặt đất. Nó mở to mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.

Sở Diễm cúi người, duỗi tay vuốt vài cái trên đầu nó. “Lần sau ngoan ngoãn một chút, đả thương ngươi, bổn vương sao lại không đau lòng.”

Xích Thố hí hí mấy tiếng, coi như đáp lại. Đầu ngựa lấy lòng cọ cọ vào cẩm bào xanh nhạt của Sở Diễm.

Sở Diễm cười, ôn nhu nói, “Ngươi so với nàng nghe lời hơn nhiều, ngươi nói xem, bổn vương phải làm thế nào mới tốt cho nàng? Nàng không nghe lời như vậy, không bằng giam nàng lại?”

Xích Thố lại hí hí mấy tiếng.

“Ngươi cũng cảm thấy bổn vương xử trí nàng như vậy là tốt nhất đúng không?” Sở Diễm cười, nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử trong lòng đi nhanh về hướng xe ngựa.

Phía sau truyền đến tiếng hí không ngừng của Xích Thố. Hắn rõ ràng là xuyên tạc ý của nó.

Lúc Thiên Dao tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Gian phòng không lớn nhưng lại lộng lẫy, rõ ràng là dùng vàng thật đúc ra. Trong phòng tăm tối một mảng, không có cửa sổ, phân không rõ ban ngày hay ban đêm, trên vách tường khảm vài viên dạ minh châu tản ra ánh sáng lấp lánh.

Sa y trên người Thiên Dao sớm đã được người thay đổi, áo tơ bằng gấm trắng cùng với sắc vàng trong phòng lại hoàn mỹ hợp lại thành một thể, không có chút nào đối lập. Thiên Dao dùng sức đứng dậy, xốc lại chăn gấm màu vàng hơi đỏ trên người, đi chân trần xuống giường, đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía.

Vách tường sắc vàng, mặt đất, dụng cụ, màn che giường, toàn bộ ở đây đều dùng vàng ròng tạo ra, hết sức xa hoa. Chỉ là không cửa ra vào, không cửa sổ, giống như nhà giam bằng vàng đem nàng vây khốn ở trong đó.

“Đã tỉnh?” Phía sau truyền đến giọng cười nhẹ tà mị của Sở Diễm, trong tay hắn bưng một chén ngọc trắng, trong chén là dược chất đen đặc vẫn còn khói trắng bốc lên. “Qua đây uống thuốc đi.”

Thiên Dao vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh nhạt. “Đây là nơi nào?”

Hắn cười nhẹ, “Kim ốc của bổn vương.”

Ánh mắt Thiên Dao khe khẽ di chuyển, lại lạnh nhạt mở miệng, “Sao ta lại ở trong này?”

“Kim ốc tàng kiều, chẳng lẽ Dao Nhi chưa từng nghe qua sao?” Sở Diễm mỉm cười, ôm nàng vào trong lòng.

“Điện hạ hình như bắt nhầm đối tượng rồi, người ngài nên giấu là Linh Lung.” Thiên Dao bị hắn vây ở trong lòng, dung nhan thanh lạnh, không chút cảm xúc. Quả nhiên, hắn vẫn coi nàng như sủng vật nuôi nhốt.

Sở Diễm cũng không giận, đưa chén thuốc đang cầm trong tay đến trước mặt nàng. “Ngoan, uống thuốc trước đã, cho dù phải rời khỏi cũng cần phải hồi phục sức khỏe rồi hãy nói.”

Thiên Dao cười lạnh, ngước mắt nhìn bốn phía. Nhà giam này từ vàng ròng làm ra, so với tường đồng vách sắt còn chắc chắn hơn, cho dù nàng có khôi phục được công lực cũng không có khả năng ra khỏi nơi này. “Như vậy, điện hạ muốn giam Thiên Dao ở chỗ này bao lâu?”

“Khi nào nàng biết ngoan ngoãn, không muốn rời xa bổn vương nữa, bổn vương sẽ thả nàng ra ngoài.” Sở Diễm dịu dàng dỗ dành, đặt thuốc lên miệng thổi cho nguội mới đưa cho nàng.

Thiên Dao lạnh nhạt đẩy ra, một lần nữa nằm lên giường vàng, kéo chăn gấm qua đỉnh đầu. “Thiên Dao mệt rồi, mời điện hạ ra ngoài đi.”

“Nơi này là cung vàng điện ngọc của bổn vương, bổn vương đi hay ở há người khác có thể sai khiến.” Hắn hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên người nàng. “Sự kiên nhẫn của bổn vương không nhiều cho nên Dao Nhi tốt nhất đừng thử sự kiên nhẫn của bổn vương.”

Lại là sự kiên nhẫn của hắn! Thiên Dao chán ghét, cũng ngán rồi. Nàng đột nhiên ngồi dậy, trừng lớn đôi mắt đẹp chứa đầy lửa giận. Tay áo giương lên, ‘xoảng’ một tiếng, chén thuốc bằng ngọc trắng trong tay Sở Diễm rơi xuống, nước thuốc cùng mảnh vỡ văng tung tóe trên sàn.

“Điện hạ không phải là thích bức bách nữ nhân sao? Thiên Dao bị nhốt ở chỗ này, bất luận làm gì cũng chẳng qua là một con thú khốn khổ. Bây giờ điện hạ muốn thế nào thì cứ tùy ý, Thiên Dao cũng không phản kháng nữa, đây không phải là cái ngài muốn sao?”

Ánh mắt Sở Diễm lạnh lùng, bàn tay nắm chặt cằm nàng, không chút nào thương hương tiếc ngọc. “Không phản kháng phải không? Vậy bổn vương muốn xem nàng có thể thuận theo đến mức nào.” Dứt lời, hắn quăng nàng ngã trên giường, thân thể nặng nề đè áp xuống. Hai tay Thiên Dao bị tay hắn kiềm chế trên đỉnh đầu không thể nào nhúc nhích, chỉ nghe thấy tiếng y phục loạt xoạt, cảm giác được thân thể bị gặm cắn đau đớn. Hắn thậm chí còn biết rõ thân thể của nàng hơn nàng, bàn tay nóng bỏng du tẩu trên mỗi điểm nhạy cảm của nàng, muốn khơi dậy cảm xúc nguyên thủy nhất trên thân thể nàng.

Thiên Dao nhắm chặt hai mắt, nước mắt tuỳ ý chảy thành dòng. Cánh môi đỏ hồng cơ hồ bị cắn đến huyết nhục mơ hồ mới có thể ngăn lại tiếng rên rỉ xấu hổ.

“Kêu lên đi? Bổn vương thật muốn xem nàng có thể chịu đến khi nào.” Tuấn nhan hắn lãnh mị, dùng lực lôi nội y của nàng ra, ngón tay lần vào bên trong.

“Á…” Thiên Dao kêu lên một tiếng đau đớn, theo bản năng thân thể co chặt lại. Nàng muốn khép hai chân lại lại bị thân thể nặng nề của hắn đè chặt không thể nhúc nhích.

“Dao Nhi thật chặt.” Hắn cúi người dán môi lên vành tai nàng, ái muội phun ra một câu. Thiên Dao xấu hổ chịu không nổi, nước mắt lại càng nhiều. Nhưng hắn không có ý buông tha cho nàng, Thiên Dao hơi cong hai chân, chỉ có thể chấp nhận sự tàn sát bừa bãi vô tình của hắn. Chỉ hy vọng cơn ác mộng này nhanh kết thúc một chút.

Mà biểu hiện của Sở Diễm đối với nàng tựa hồ cũng có chút bất mãn, muốn nàng như vậy có khác gì nằm trên một khúc gỗ đâu.

“Thẩm Thiên Dao, mở to mắt ra nhìn ta! Nhìn cho rõ chúng ta đang làm gì, nhìn xem là ai đang muốn nàng!” Một tay hắn kéo xuống màn vàng, lộ ra vách tường bằng vàng ròng bóng loáng chiếu rõ bóng người. Hắn nâng cằm của nàng lên, bức nàng mở to hai mắt ra, hai cỗ thân thể trần trụi lưu rõ ảnh ngược trên vách tường.

Thiên Dao như bị điện giật, thân thể run rẩy kịch liệt, ức chế không nổi khóc cầu xin tha thứ. Nụ hôn của hắn từ từ dời lên trên bụng bằng phẳng của nàng, hai tay Thiên Dao gắt gao nắm lấy chăn gấm dưới thân, mu bàn tay hiện rõ từng đường gân xanh.

Ẩn nhẫn đến tận cùng, hắn lật người nàng qua, sau khi toàn thân kêu rên, Thiên Dao lại không có bất kỳ một phản ứng nào. Không ai thích bị ép buộc, huống chi kiêu ngạo như Thẩm Thiên Dao. Thân thể nàng cứng ngắc, mỗi một lần mang đến cho nàng chỉ là thô rát đau đớn.

Không có âu yếm dịu dàng, hắn chỉ dựa vào bản năng rong ruổi, mặc dù chỉ mang lại thống khổ cùng thương tổn cho nàng lại không mảy may có ý dừng lại. Mà Thiên Dao ngoại trừ chấp nhận cũng không thể làm gì hơn. Mặc dù loại chấp nhận này vẫn không thể chịu nổi.

Đầu ngón tay bấu chặt vào chăn gấm trong nháy mắt buông lỏng, chăn gấm che kín gò má sớm đã bị nước mắt làm ướt đẫm. Vô tình làm nhục rốt cuộc cũng có hồi hết. Mà trọng lượng nặng trên người vẫn không biến mất, hắn vuốt ve tấm lưng trơn bóng của nàng, đẩy tóc sang hai bên, lưu luyến hôn lên cổ nàng.

Thiên Dao vùng vẫy thoát khỏi sự giam cầm của hắn, đưa tay kéo lấy chăn gấm bao lấy ngực. Nàng lảo đảo lui về phía sau, co người vào một góc giường, bờ vai nhỏ bé và yếu ớt cùng đôi chân dài trắng nõn trần trụi ở bên ngoài, dưới ánh vàng óng ánh chiếu xuống càng làm bóng nhuận làn da như ngọc. Thiên Dao cũng không biết nửa che nửa hở như vậy lại cực kỳ kích thích bản năng của nam nhân.

Bộ dáng nàng hoa lệ đái vũ, đôi mắt đẹp được nước mắt cọ rửa càng trở nên trong suốt sáng ngời, Sở Diễm hận không thể tiếp tục đè nàng ở dưới thân, hung hăng chiếm lấy.

“Làm đau nàng rồi sao?” Sở Diễm dịu dàng mở miệng, giọng điệu mang theo sự ảo não. Hắn biết rõ thủ đoạn như vậy ti tiện ích kỷ biết bao nhiêu, biết rõ nàng đã nản lòng thoái chí, không còn chống cự nhưng hắn vẫn không thể khống chế được bản năng nguyên thủy của mình, tham lam giữ lấy nàng.

Thiên Dao dựa sát đầu vào vách tường băng lãnh, đôi mắt bồ câu trống rỗng đáng sợ, có thể thấy được vết hôn sưng đỏ khắp người. Nàng cuộn mình lại như một con thú nhỏ bị thương, giọng điệu thốt ra cơ hồ không chút nhiệt độ. “Điện hạ đã có được cái ngài muốn, có thể thả Thiên Dao đi được không?”.

Trong lòng Sở Diễm vừa dâng lên sự thương xót lại bị lời nói băng lãnh của nàng dập tắt. Mắt đen thâm thúy gợn sóng, hai cánh tay giang ra ôm lấy thân thể mảnh mai của nàng vào lòng. Thân thể co cụm của nàng run rẩy trong ngực hắn, yếu ớt giống như tiếp xúc với búp bê sứ đã vỡ, làm người ta nhịn không được mà thương xót, cảm thấy việc làm tổn thương nàng thật không thể tha thứ.

Sở Diễm khẽ than thở, ôm nàng ngồi trong lòng, giọng nói không khỏi dịu dàng. “Bổn vương hỏi nàng có đau không, vì sao không trả lời ta?”

Thiên Dao chậm chạp ngước mắt, sau một hồi ánh mắt mờ mịt mới có chút tiêu cự. “Ta nói đau, điện hạ sẽ dừng tay sao?”

“Sẽ không.” Hắn trả lời rõ ràng cơ hồ không cần suy nghĩ, “Lúc nàng đau, bổn vương cũng không thoải mái. Dao Nhi, chúng ta nhất định phải hành hạ nhau vậy sao? Nói cho ta biết, nàng muốn thế nào mới bằng lòng ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.”

Thiên Dao cười lạnh, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, ánh mắt tản ra vẻ lạnh lùng. “Những lời này phải là Thiên Dao hỏi điện hạ mới đúng. Điện hạ rốt cuộc phải thế nào mới bằng lòng thả Thiên Dao rời đi?”