Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 147: Tưởng Niệm Đau Triệt Nội Tâm (2)




Song cửa sổ bị gió đêm lay động, tạo ra tiếng vang rất nhỏ. Sở Diễm nâng mắt nhìn chăm chú, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng. “Nếu đã đến, hà tất phải trốn tránh.”

Vừa dứt lời, một bóng dáng màu trắng từ trên xà nhà nhẹ nhàng rơi xuống, không, chính xác mà nói, phải là mấy đạo bóng dáng. Ngoài phòng sớm bị người của U Minh cung bao vây. Tuyết Cơ cung chủ khoanh tay đứng, quanh thân tản ra sự lạnh lẽo, ánh mắt rơi vào trên người nữ tử trong lòng Sở Diễm, nháy mắt, sắc mặt càng trầm thêm vài phần.

Có thể là phát hiện ra dị trạng, cửa phòng bị người ngoài đẩy ra, Sở Dục, Vân Kiếm cùng Xích Diễm xuất hiện tại cửa, phía sau là hàng loạt Ngự Lâm quân.

“Vẫn nói nội viện hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, xem ra cái này là thổi phồng quá rồi. U Minh cung chủ đúng là ra vào tự nhiên.” Sở Diễm trào phúng cười, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt say ngủ của Thiên Dao, dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt thẳng mi tâm cau chặt của nàng.

Sở Dục cả đầu mờ mịt, mà Vân Kiếm lại biết Tuyết Cơ cung chủ, hắn lệnh Xích Diễm dẫn Ngự Lâm quân ra ngoài phòng chờ, cũng tự mình khép cửa lại. Dù sao, đây là chuyện nhà hoàng đế, người biết càng ít càng tốt.

Tuyết Cơ cung chủ vốn cao ngạo, đương nhiên cũng khinh thường ở đây lãng phí thời gian cùng nước bọt, gọn gàng dứt khoát mở miệng nói, “Mục đích bổn toạ tới chỉ có một, mang Thiên Dao rời khỏi.”

Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, nói. “Ngươi không có tư cách, nàng là nữ nhân của trẫm.”

“Từ giờ trở đi, nàng không phải.” Sắc mặt Tuyết Cơ giống như bị phủ băng, giọng điệu lại càng không có nhiệt độ. “Chủ động đưa nàng trả lại cho bổn toạ, hay là bức bổn toạ động thủ, hoàng thượng chính mình quyết định đi.”

Sở Diễm lãnh mị cười, “Trẫm trái lại muốn thử xem uy lực của U Minh thần công.”

Ánh mắt Tuyết Cơ thay đổi, bàn tay vừa chuyển, hàn khí đột nhiên ngưng tụ giữa lòng bàn tay. Chưa xuất thủ, Vân Kiếm đã thần tốc chặn ngang bà cùng Sở Diễm.

“Cung chủ hãy khoan.” Hắn lên tiếng ngăn cản, lại chuyển hướng nói với Sở Diễm. “Hoàng thượng, trả Thiên Dao lại cho cung chủ đi, có lẽ, cung chủ có thể cứu nàng một mạng.”

“Thất ca, sư huynh nói có đạo lý, chẳng lẽ huynh thật nhẫn tâm nhìn Thất tẩu biến thành một cổ thi thể trong ngực huynh sao?” Sở Dục nói xen vào.

Sở Diễm nhìn nữ tử trong lòng, một lúc sau mới khàn giọng mở miệng. “Nếu ngươi thật sự có thể cứu sống nàng, trẫm nguyện ý buông tay.”

Tuyết Cơ trào phúng cười, trong veo mà lạnh lùng nói, “Tuyết Ngẫu ngàn năm có thể nối liền gân mạch, nhưng nàng đã dùng nó để chữa mắt cho ngươi. Nàng cứu ngươi, liền cứu không được chính nàng nữa.”

Sở Dục cùng Vân Kiếm không hề biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng trong lúc đó thân thể cao lớn của Sở Diễm lại run nhè nhẹ. Một câu này của Tuyết Cơ, thật sự đâm trúng điểm yếu của Sở Diễm.

“Ngươi đã cứu không được nàng thì có tư cách gì để trẫm đem nàng giao cho ngươi. Trẫm kính ngươi là sư phụ của Thiên Dao, hôm nay, trẫm không làm khó ngươi, ngươi đi đi.”

“Đi?” Tuyết Cơ hừ lạnh, “Hôm nay không mang Thiên Dao rời khỏi, bổn toạ sẽ không đi.” Tuyết Cơ cũng không nói thêm nữa, ống tay áo vung lên, đánh thẳng về phía mặt Sở Diễm. Sở Diễm nhanh chóng đặt Thiên Dao ở trên giường, thân hình nháy mắt thay đổi, tránh được chưởng thế như gió của Tuyết Cơ. Lại vẫn bị chưởng phong ảnh hưởng đến, lảo đảo lùi về sau mấy bước. Mà Tuyết Cơ cũng không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, giơ tay tung thêm một chưởng. Sở Diễm thầm vận nội lực, xuất chưởng ứng phó. Trong điện chớp lóe, hàn khí cùng hoả diễm giao nhau, làm xà nhà rung động lắc lư, đồ đạc trong phòng bị rơi tán loạn trên đất, tạo ra tiếng vỡ vụn thanh thuý.

Sở Dục và Vân Kiếm cũng nguy hiểm tránh được mũi nhọn. Trái lại Sở Diễm cùng Tuyết Cơ hai người đều lùi về sau mấy bước, mới miễn cưỡng đứng vững.

“Đệ tử của Nam Cực Tiên Ông, quả nhiên không giống người thường. Đáng tiếc, nội lực của ngươi hao hụt quá nhiều, đã không phải đối thủ của bổn toạ.” Tuyết Cơ lạnh lùng nói ra sự thật, vân tay áo vung lên, bàn tay hướng về phía Thiên Dao.

Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, nhanh chóng xoay người đi ngăn cản, lại bị Sở Dục cùng Vân Kiếm một trái một phải ngăn lại, “Thất ca, để Thất tẩu đi thôi.” Sở Dục khàn giọng nói.

“Cút ngay.” Sở Diễm nổi giận gầm lên một tiếng, trở tay tung một chưởng về phía ngực Sở Dục. Hai mắt hắn đỏ ngầu, cơ hồ là mất khống chế. Trong lòng cũng chỉ có một ý nghĩ, hắn không thể trơ mắt nhìn Thiên Dao ly khai, quyết không thể.

Hai người Sở Dục cùng Vân Kiếm nắm chặt lấy hắn, Thiên Dao đã bị Tuyết Cơ mang đi, trong phòng giống như chết lặng, mấy đạo bóng dáng mới xuất hiện cũng sớm biến mất không thấy tung tích.

Thân hình cao lớn của Sở Diễm hơi hơi lắc lư, bàn tay chống vách tường, thân thể chậm rãi ngã xuống, một ngụm máu tươi không hề báo trước phun ra khỏi miệng.

“Thất ca.” Sở Dục cùng Vân Kiếm quá sợ hãi, tiến lên muốn nâng lại bị hắn gượng gạo đẩy ra.

“Cút ra ngoài, trẫm không muốn nhìn thấy các ngươi.” Sở Diễm trầm giọng mở miệng.

Khi nãy tiếp một chưởng của Tuyết Cơ, hắn đã bị nội thương. Tuyết Cơ nói không sai, ba ngày này, vì bảo vệ một hơi thở cuối cùng của Thiên Dao, hắn đã hao hết nội lực, lúc này căn bản không phải là đối thủ của Tuyết Cơ.

“Hoàng thượng, người nghe thần nói, chỉ có để cho Tuyết Cơ cung chủ mang Thiên Dao đi, Thiên Dao mới có thể có được một đường sinh cơ.” Vân Kiếm vội vàng mở miệng, sợ Sở Diễm nhất thời xúc động làm ra hành động thương tổn bản thân.

Hai tay Sở Diễm nắm chặt thành quyền, hai mắt đỏ ngầu. Sở Diễm thông minh lanh lợi như vậy, như thế nào nhìn không thấu ý đồ của Tuyết Cơ. Bà nếu như không cách nào cứu sống Thiên Dao, hà tất phải chấp nhất mang nàng về. Bà không chịu cho hắn một đáp án chính xác, bất quá là muốn hắn chết tâm mà thôi. Có thể nói, hắn vừa rồi chỉ là diễn một tuồng kịch, chỉ là, trình diễn quá mức nhập tâm, hắn đem chính mình hãm sâu trong đó, trọng thương là thật, thống khổ cũng là thật, mất đi cùng không nỡ, hết thảy cũng là thật.

“Ra ngoài đi, trẫm muốn yên lặng một chút.” Hắn mở miệng lần nữa, giọng nói thanh lãnh không có một tia nhiệt độ, nhưng cũng không có sự sắc bén mới vừa nãy.

Vân Kiếm cùng Sở Dục nhìn nhau, sau đó cung kính chắp tay thối lui ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, vẫn là vầng trăng tròn thanh lãnh. Sở Diễm mỏi mệt dựa thân thể vào một bên song cửa sổ, ánh mắt như có như không nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, là thời tiết tốt. Xa xa nhìn ra, bóng đêm tối đen, không có tận cùng. Sở Diễm nghĩ, đó chắc là khát vọng tự do của Thiên Dao.

Ngực lại một trận ngột ngạt, Sở Diễm mạnh mẽ áp chế cảm giác ngai ngái, thân thể lảo đảo đi trở lại giường, xốc lên chăn gấm minh hoàng, nghiêng người nằm xuống. Trong chăn gấm vẫn còn sót lại hơi thở cùng nhiệt độ của Thiên Dao, có lẽ, một thời gian rất dài, hắn phải dựa vào những thứ này tới chống đỡ tưởng niệm khắc cốt với Thiên Dao.

Sở Diễm dường như trở nên cực đoan, lúc Thiên Dao còn thì bỏ mặc triều chính, sau khi Thiên Dao rời đi lại đem tất cả mọi chuyện xảy ra trong triều xử lý quả quyết ngoan độc, không chút dây dưa. Trong lúc này, triều thần đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận làm đúng phận sự, sợ bị đế vương tìm ra một chút sai sót.

Đêm khuya trong veo mà lạnh lùng, trong Ngự thư phòng, cả đêm đèn đuốc sáng trưng. Mấy tháng này, mỗi đêm Sở Diễm đều phê duyệt tấu chương tới khuya, sau đó trực tiếp ngủ trong Ngự thư phòng. Hậu cung thùng rỗng kêu to.

Nữ nhân hậu cung ngày vốn tịch mịch, hiện giờ hoàng thượng cũng không quá để tâm, các nàng ngay cả hơi sức tranh đấu cũng giảm đi. Trong mấy tháng này, chủ tử các cung đều tới Ngự thư phòng cầu kiến qua, hoàng thượng một mực trốn tránh không gặp, sau, liền không có người trở lại, ngoại trừ….. vị Hoa phi chủ tử Chung Tuý cung.

“Lão nô tham kiến Hoa phi nương nương.” Lưu Trung vừa chắp tay vừa vô cùng khiêm cung.

“Lưu công công không cần đa lễ.” Linh Lung cười, đưa cánh tay ra trên không. “Làm phiền công công thông báo, hôm nay Linh Lung có hầm bát canh, muốn dâng tặng hoàng thượng.”

“Chuyện này….” Lưu Trung hơi khó xử, Sở Diễm đã phân phó, trong hậu cung, không gặp bất cứ người nào. Quả thật, Hoa phi cũng nằm trong hậu cung này, cũng không ngoại lệ.

Linh Lung thanh nhã cười, tiếp nhận canh gà ấm nóng trong tay thị nữ Hồng Mai đưa tới trước mặt Lưu Trung. “Bản cung sẽ không làm khó công công, hoàng thượng trốn tránh không gặp, bản cung liền đứng chờ ở chỗ này. Làm phiền công công đem canh gà này đưa cho hoàng thượng.”

Lưu Trung gật đầu, tiếp nhận canh gà, bưng vào trong điện.

Trong điện, trên ghế chủ vị, ánh mắt Sở Diễm sáng quắc thâm trầm, chuyên tâm lật xem tấu chương trong tay.

“Hoàng thượng, Hoa phi nương nương sai lão nô đem bát canh dâng cho hoàng thượng.” Lưu Trung khom người, đem bát canh đặt trên một góc bàn.

Ánh mắt Sở Diễm vẫn như cũ rơi trên tấu chương, vẫn chưa mở miệng, phất tay áo ý bảo hắn lui ra. Mà Lưu Trung vẫn đứng tại chỗ, muốn nói lại thôi. “Hồi bẩm hoàng thượng, Hoa phi nương nương vẫn còn ở ngoài điện….”

“Bảo nàng về trước đi, nói trẫm ngày khác sẽ tới thăm nàng.” Sở Diễm không để tâm lắm trả lời.

Lưu Trung bất đắc dĩ thở dài, chắp tay thối lui ra ngoài. Hiện giờ, ngoại trừ vị chủ tử trong Vị Ương cung kia không biết tung tích, bất luận kẻ nào bất luận việc gì đều đã không thể đi vào tâm đế vương.

Hắn mới vừa ra khỏi cửa điện một nửa, Linh Lung liền mỉm cười đi lên dò hỏi, “Như thế nào?”

Lưu Trung không đành lòng tổn thương nàng, chỉ cười cười nói, “Hoàng thượng bề bộn việc… triều chính, dặn thần thông báo cho nương nương, ngày khác rỗ rảnh sẽ tới cung nương nương.”

Ánh sáng trong mắt Linh Lung từ từ ảm đạm, Sở Diễm nói ‘ngày khác’ quá nhiều, hiện giờ, ngay cả lý do có lệ cũng không cần.

“Nương nương, người vẫn nên về trước đi.”

Linh Lung lắc lắc đầu, vẫn như cũ canh giữ ngoài Ngự thư phòng. Thời gian mấy tháng này, sớm vét sạch tính nhẫn nại của nàng. Hôm nay, nàng nhất định phải chờ được Sở Diễm.