Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 149: Muốn nàng vì ta mà sống (1)




Tây Thiên Vương hận không thể một chưởng đánh chết nữ nhân trước mặt, nhưng nếu nàng chết rồi, Thuỷ Quân tuyệt sẽ không sống một mình. Ông oán hận phất tay áo đẩy nàng ra, giọng nói lạnh lùng, “Nếu không phải vì ngươi, nó làm sao lại ra nông nỗi này, thật sự là hồng nhan hoạ thuỷ.”

Liên Y bị Tây Thiên Vương đẩy ngã ở một bên, đụng phải thạch bích cứng rắn trên cầu Nại Hà, suýt nữa ngất đi. Thời gian từ từ trôi qua, ánh sáng màu trắng từ từ tan biến, Thuỷ Quân nằm sấp trên đất, bộ dáng thật sự mỏi mệt. Liên Y bò qua, ôm chặt lấy hắn, khóc không còn bộ dạng gì.

“Đừng khóc, ta vẫn ổn.” Hắn cười an ủi, cẩm bào trên người đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Mạnh bà thong thả bước đến trước người hai người, dâng hai chén canh Mạnh bà lên, trong miệng thì thào nói nhỏ, “Uống vào canh Mạnh bà, chuyện cũ trước kia toàn bộ đều quên hết.”

Liên Y run rẩy tiếp nhận, mỉm cười ngóng nhìn Thuỷ Quân. “Thuỷ Quân, chúng ta kiếp sau gặp lại.” Dứt lời, ngửa đầu nuốt xuống canh Mạnh bà không màu không vị. Uống được một nửa, lại bị Thuỷ Quân đột ngột túm lấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tiếp theo, hắn lại bưng qua một chén khác, cũng uống không chừa một giọt.

Bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve đôi má oánh nhuận trắng nõn của nàng, thâm tình nói, “Liên Y, ta không muốn, không muốn nàng quên.”

Chính là vì bát canh Mạnh bà chưa uống hết này đã khiến cho nàng thỉnh thoảng thấy được cảnh trong mơ, mà hắn, cũng đã quên nàng sạch sẽ.

Thiên Dao nửa quỳ ở trên mặt đất giá lạnh, đầu ngón tay khẽ vuốt mặt kính Thuỷ Nguyệt sớm đã trở lại bình thường, lệ từng giọt rơi xuống. Kiếp trước không có kết cục, kiếp này không có hy vọng, hoặc là, sư phụ nói rất đúng, liên tiếp bỏ qua mới đúng là tốt nhất với bọn họ. Hắn vì nàng mà đến, nhưng sẽ không vì nàng mà sống. Thuỷ Quân nói: ‘Một đời một kiếp một đôi người.’ Mà Sở Diễm, hắn cho không nổi.

Lúc này, ở chính điện U Minh cung, thạch nhũ màu trắng ngà dưới ánh nến lập loè toả ra ánh sáng trắng óng ánh. Tuyết Cơ ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, thờ ơ nhìn nam tử, toàn thân hắn là cẩm bào màu xanh nhạt, không nhiễm một hạt bụi nào. Trên đỉnh Thiên Sơn cơ quan trùng điệp, hắn xông vào U Minh cung vậy mà lông tóc không bị tổn hại. Lại nhìn người bên cạnh hắn, Vân Kiếm áo trắng nhiễm chút phong trần, Thất Sát xuất động một nửa, còn lại người tới đều là tinh anh trong ám vệ, mặc dù trên người có chút vết thương lại cũng không đáng ngại.

“Tới chậm hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của bổn toạ.” Tuyết Cơ lạnh giọng cười, tựa hồ việc hắn xuất hiện sớm ở trong dự liệu.

“Dao Nhi đã quấy rầy, trẫm tới đón nàng hồi cung.” Sở Diễm mỉm cười, đối với Tuyết Cơ ngược lại xem như cung kính.

Tuyết Cơ hừ một tiếng, vân tay áo phất một cái, từ từ đứng dậy. “Bổn toạ khuyên hoàng thượng vẫn nên chết phần tâm tư này đi. Đại Hàn hoàng triều ngàn dặm sông núi, mỹ nữ như mây, hoàng thượng muốn dạng nữ nhân gì mà không có, hà tất phải chấp nhất không rời.”

Sở Diễm vẫn như cũ ôn nhuận mỉm cười, ánh mắt rét lạnh dần dần hoà hoãn, thản nhiên nói, “Ra cửa nhà này, mỹ nữ như mây. Tuy là như mây, sao ta một mình.”

Tuyết Cơ lại cười lạnh một tiếng, lời này từ miệng người khác nói còn vài phần để tin, nhưng từ một đế vương? “Cho dù hoàng thượng tình thâm ý trọng thì như thế nào? Nàng đã chết.”

“Vậy ư?” Sở Diễm lơ đễnh nhẹ cười, mắt phượng nheo lại mang theo vài phần hài hước, “Vậy trẫm liền muốn tất cả mọi người trong U Minh cung chôn cùng nàng.” Lời nói xong, Sở Diễm khẽ vỗ tay, đột nhiên xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất. Vốn là môn đồ U Minh cung lại đột nhiên cầm kiếm hướng về người một nhà, Tả Hữu hộ pháp khó lòng phòng bị, bị lưỡi dao sắc bén kề trên cổ.

Tuyết Cơ biến sắc, lạnh lùng nói, “Các ngươi muốn làm phản sao?”

Lại nhìn những người liên can nhao nhao kéo xuống mặt nạ da người trên mặt. Hoá ra đều là ám vệ của Sở Diễm.

Tuyết Cơ lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã ngồi trên giường nhỏ. Đây, làm sao có thể! Chung quanh U Minh cung có thiệt lập cơ quan, muốn xâm nhập đã không dễ, những ám vệ này trà trộn vào như thế nào để đem người của bà đổi đi? “Ngươi, ngươi như thế nào làm được?”

Sở Diễm tà mị cười, lộ ra vài phần thanh quý. “Trẫm thuở nhỏ theo gia sư nghiên cứu và luyện tập kỳ môn độn giáp, cơ quan trên Thiên Sơn mặc dù xảo diệu, phí chút tinh lực thật không khó công phá. Người dưới cung chủ, ai ai cũng thanh lạnh cô độc, rất ít lui tới, thế cho nên người bên cạnh bị thay đổi đều không có phát hiện. Sắp xếp những ám vệ này mặc dù hao phí chút thời gian, nhưng mà một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Nếu không, cung chủ cho rằng trẫm tại sao lại ẩn nhẫn mấy tháng lâu như vậy!”

Nếu không có một kích mà nắm chắc phần thắng, hắn như thế nào lại mạo muội xuất thủ.

“Khá khen cho một Cảnh Khang đế, bổn toạ thua tâm phục khẩu phục. Bất quá, hoàng thượng tựa hồ đắc ý quá sớm, có bổn toạ ở đây, ngươi đừng mơ tưởng dẫn A Dao đi.”

Sở Diễm nắm chắc thắng lợi trong tay, cười rất là tuỳ ý, bóng hình tưởng niệm đã gần trong gang tấc, ngược lại tạm thời không vội. “Trẫm khuyên cung chủ vẫn không nên làm thú bị vây khốn mà còn đấu, hôm nay nếu không thể dẫn Dao Nhi rời khỏi, trẫm sẽ nhuốm máu U Minh cung.”

Tuyết Cơ cười lạnh một tiếng, “Vậy bổn toạ thật muốn nhìn, ngươi có năng lực này hay không.”

Tuyết Cơ dứt lời, phi thân lên, một chưởng đánh về phía Sở Diễm. Thân hình Sở Diễm khẽ nhúc nhích, nhanh như chớp tránh đi một chưởng, trong tay chẳng biết lúc nào có thêm một ống tiêu bạch ngọc, cổ tay khẽ chuyển, nháy mắt, bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, mũi nhọn vạn trượng. Hai bóng dáng dây dưa cùng một chỗ, chiêu thức ác liệt, hàn khí bức người. Võ công Sở Diễm cùng Tuyết Cơ căn bản ngang nhau, nhưng Sở Diễm có chuẩn bị mà đến, Tuyết Cơ hiện giờ lại thế đơn lực bạc, bị người kiềm chế, trong lúc luống cuống, lưỡi kiếm sắc bén đã thẳng hướng yết hầu mà đến……….

Giữa luồng ánh sáng, một đạo bóng trắng nhanh nhẹn xuất hiện ở phía trước, trong lòng Sở Diễm chấn động, mạnh mẽ thu hồi thế kiếm, lưỡi kiếm sắc bén chói mắt vẽ ra một độ cung duy mỹ trong không trung, sau đó ‘keng’ một tiếng biến mất trong ống tiêu bạch ngọc.

Thiên Dao nghiêng người mà đứng, mắt sáng hạ thấp, tóc đen cắm một cây trâm vàng, minh châu buông trên tóc mai, nhẹ nhàng mà động.

“Dao Nhi.” Sở Diễm khẽ gọi một tiếng, giọng nói hết sức ôn nhu, hận không thể lập tức đem nàng kéo vào trong lòng ôm hôn, để thoả nỗi khổ tương tư.

“Thỉnh hoàng thượng thả mọi người trong U Minh cung.” Thiên Dao nhạt thanh mở miệng, ánh mắt khẽ rơi trên tuấn nhan gầy gò của hắn, không băng lãnh nhưng cũng không ấm áp, giống như, bọn họ chỉ là người xa lạ không liên quan mà thôi.

Ngực Sở Diễm hơi đau, với hắn mà nói, muốn đánh vào Thiên Sơn không khó, cường bạo bắt nàng đi cũng không khó. Khó, là một lần nữa lấy được lòng nàng.

Hắn vung cánh tay lên, ám vệ tuân lệnh, nhao nhao hạ trường kiếm trong tay xuống.

“Chỉ cần Dao Nhi nghe lời trẫm hồi cung, trẫm đương nhiên sẽ không thương tổn người của U Minh cung.” Sở Diễm tiến lên một bước, duỗi cánh tay muốn đem nàng ôm vào lòng, lại bị nàng lắc mình né tránh, lụa mỏng tuyết trắng xẹt qua giữa lòng bàn tay, lưu lại khí tức lạnh lẽo.

Thiên Dao khẽ nâng đôi mắt sáng, trong mắt lóe lên thần sắc kiên định: “Nếu như Thiên Dao không chịu?”

Sở Diễm tự giễu cười, lòng vòng dạo quanh, tựa hồ lại trở về như lúc trước, hắn vĩnh viễn chỉ có thể dùng thủ đoạn bức bách nàng lưu lại. “Trẫm đã nói rất rõ ràng, hôm nay nếu như không dẫn nàng trở về, liền tắm máu U Minh cung.”

Thiên Dao gắt gao mím môi, đôi má xinh đẹp hiện lên vài tia tức giận, không ai thích lần lượt bị người hiếp bức.

“Rời khỏi U Minh cung, Thiên Dao sẽ biến thành một khối thi thể cứng ngắc, kết cục như vậy, hoàng thượng cũng cần sao?” Thiên Dao thanh lãnh mở miệng, trong mắt đã không còn nhiệt độ.

Sở Diễm nhẹ cười, đối với chuyện này tựa hồ cũng không thèm để ý, trước khi đến Thiên Sơn hắn đã hiểu toàn bộ mọi chuyện của nàng. “Trẫm có thể đem đầm nước Thiên Sơn nhập kinh, nàng có thể khoẻ mạnh sống bên cạnh trẫm.”

Thiên Dao trầm mặc, bàn tay ẩn trong ống tay áo đột nhiên nắm chặt, tuỳ thời chuẩn bị nghênh chiến. Mà Sở Diễm lại trước nàng một bước cầm lấy bát ngọc, ngón tay úp trên mạch môn. “Đừng làm chuyện ngu xuẩn, nàng không phải đối thủ của trẫm.”

“Buông tay, Sở Diễm, ta đã vì ngươi chết qua một lần, ngươi vẫn còn muốn ta như thế nào?” Thiên Dao mở đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn hắn.

Sở Diễm không đứng đắn nhếch khoé môi, ở bên tai nàng ôn nhu nói, “Trẫm muốn nàng vì ta mà sống.”

Thiên Dao tức giận trừng mắt nhìn hắn, làn môi rung động, một lúc sau, mới phun ra ba chữ, “Ngươi mơ tưởng.” Tại sau khi nàng vết thương chồng chất vì hắn, hắn sao còn có thể yêu cầu nàng như vậy.

“Nàng không cần vội vã trả lời, trẫm sẽ cho nàng thời gian suy xét, có điều kiên nhẫn của trẫm có hạn, nếu như lâu không có được đáp án, trẫm liền mỗi một canh giờ trôi qua liền giết một người.” Ngữ điệu của hắn ngả ngớn tản mạn, nhưng lại đang quyết định sinh tử người của nàng.

“Cho dù người trong U Minh cung chết hết, ngươi cũng đừng mơ dẫn A Dao rời đi.” Tuyết Cơ lạnh giọng mở miệng, quanh thân tản ra hàn khí băng lãnh. Bà luôn luôn cao ngạo, bị người kiềm chế như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Sở Diễm lại cười, chậm rãi nói, “Cho dù giết hết người trong U Minh cung, trẫm vẫn như cũ muốn dẫn Thiên Dao rời đi. Đến lúc đó, càng không người có thể cản trở.”

“Hay cho một Cảnh Khang đế tự cao tự đại, hôm nay bổn toạ càng muốn áp chế nhuệ khí của ngươi.” Tuyết Cơ lấy án đỡ bên cạnh, thân thể nhẹ nhàng bay lên, hàn khí lạnh thấu xương mạnh mẽ ập tới, rất có khí thế dời sông lấp biển.

“Hoàng thượng cẩn thận.” Vân Kiếm cao giọng nhắc nhở. Tu vi võ công của Tuyết Cơ có lẽ đánh không lại Sở Diễm, nhưng U Minh thần công lại vô cùng uy lực.

Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, một khắc trước khi hàn khí đánh úp tới, duỗi cánh tay ôm Thiên Dao vào lòng, thân hình xoay chuyển, dùng thân thể ngăn trở dòng nước lạnh dữ dội. Máu đỏ tươi theo khoé môi rơi trên sa y tuyết trắng của nàng, trong không gian hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu trắng, đặc biệt chói mắt.

Thiên Dao chấn kinh trừng lớn mắt, nàng biết, hắn là cố ý, cố ý để cho nàng thấy hắn thụ thương, cố ý để cho nàng đau lòng.

Sở Diễm thụ thương, Thất Sát biết tình thế không ổn, liên thủ tấn công Tuyết Cơ. Tuyết Cơ bị mấy người dây dưa không rời, trong lúc này, khó có thể thoát thân.