Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 152: Hắn, biết




Cơ thể cực nóng nặng nề kề sát người nàng, con ngươi thâm thuý di chuyển theo đường cong lung linh, cẩm bào theo từng cái vung tay mà rơi xuống, hai cỗ thân thể trần trụi triền miên một chỗ, lửa nóng mãnh liệt thiêu đốt từng tấc từng tấc.

Thiên Dao nghiêng đầu, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong tấm chăn tơ lụa bằng gấm, lông mi hơi hơi rung động, nhiễm ánh nước sáng long lanh. Đầu ngón tay run rẩy, nắm chặt đệm chăn dưới thân, yếu ớt thừa nhận.

“Dao Nhi đừng sợ.” Lòng ngón tay ma sát đôi má mềm nhẵn trơn bóng của nàng, Sở Diễm ôn nhu dụ dỗ. Thân thể cao lớn lại đột nhiên áp xuống phía dưới, đi vào Thiên Dao. Nàng vẫn là như vậy, yếu ớt như thế, giống như búp bê sứ tuỳ lúc đều có thể vỡ vụn, gắt gao cắn chặt cánh môi, quật cường không chịu phát ra âm thanh.

Hắn cúi người, hôn lên Thiên Dao, khiến nàng liên tiếp rên rỉ, đồng thời cũng cổ vũ cho lửa dục trong hắn. Hắn cũng không cách nào tiếp tục khống chế chính mình, cùng với nhịp điệu lên xuống mạnh mẽ, Thiên Dao thống khổ rên rỉ, bản thân dần dần say đắm.

Phương thức nam nhân chinh phục nữ nhân thường thường là nguyên thuỷ đoạt lấy.

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, tia chớp chói mắt cắt ngang qua màn đêm yên tĩnh. Trời đổ mưa như trút nước, ào ào đổ xuống.

Sau khi hoan ái, hơi thở Thiên Dao không ổn định, nằm ở trong ngực hắn, chăn gấm mỏng manh che khuất thân thể trần trụi của hai người, chỉ lộ ra đôi vai nhỏ oánh nhuận.

“Trời mưa rồi.” Nàng lười biếng mở miệng.

“Ừ.” Hắn không lên tiếng đáp lại, tựa hồ không muốn nghĩ nhiều, đầu ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc mềm mại của nàng, chỉ muốn hưởng thụ sự yên lặng giờ phút này.

Song cửa sổ nửa rộng mở, gió đêm mang theo hơi ướt từ ngoài cửa sổ thổi vào, Thiên Dao theo bản năng chui vào trong ngực hắn. Sở Diễm nhẹ cười, duỗi cánh tay ôm chặt nàng ở trong ngực. Thân thể sau khi hoan ái kịch liệt đã mất đi sự ôn lạnh của ngày xưa, trở nên vô cùng mềm mại mà cực nóng, chỉ khiến cho người muốn áp ở dưới thân mà chà đạp.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa đánh vào cây chuối tây, thanh âm ‘xào xạc’, rõ ràng là lộn xộn, truyền vào trong tai, lại bình tĩnh mà tường hoà như vậy. “Thật là dễ nghe.” Thiên Dao nhàn nhạt nói, biểu tình trên mặt lại nhu hoà thêm vài phần.

“Nàng thích cái này?” Sở Diễm ôn nhu hỏi, cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán nàng. “Chờ khi trở về cung, trẫm sai người trồng một ít chuối tây. Lúc mưa rơi, sẽ nghe được thanh âm mưa đánh vào chuối tây.”

“Thiên Dao không muốn trở về.” Nàng thấp giọng nỉ non, ánh mắt xa xa nhìn ngoài cửa sổ. Mưa rơi dọc theo mái hiên ào ạt chảy xuống, hình thành một dòng suối nhỏ.

Sở Diễm tà mị nhếch khoé môi, tay tuỳ ý nâng cằm nàng lên, yêu mị nói. “Mới ra ngoài có một đêm, trái tim Thiên Dao liền không muốn trở về rồi sao?”

Thiên Dao im lặng, lông mi thon dài hơi chớp động, có vẻ đăm chiêu.

“Ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, nàng muốn cái gì trẫm đều cho nàng.”

“Vậy ư?” Thiên Dao hơi hơi cười lạnh. “Thiên Dao muốn thiên hạ, bệ hạ có thể bỏ được chăng?”

Sở Diễm lơ đễnh nói. “Thiên hạ này vốn là sính lễ của Dao Nhi.”

Thiên Dao thoáng trầm tư, ánh mắt sâu xa âm thầm. “Hứa hẹn của hoàng thượng không phải chỉ có thiên hạ.”

Sở Diễm tự nhiên hiểu rõ ngụ ý của nàng chính là hậu vị, “Trẫm biết Dao Nhi không để tâm đến những danh phù hư ảo này. Chuyện này, trẫm đích xác cho không được, muốn trách, chỉ trách nàng là nữ nhân Tư Đồ gia.”

Thiên Dao chấn động, đôi mắt đẹp nheo lại, “Người, người có biết?”

Sau giây lát trầm mặc, nàng mở miệng lần nữa. “Hoàng thượng đã biết ta là nữ nhân Tư Đồ gia, hà tất còn giữ ta ở bên người. Có một quân cờ Tư Đồ Phương Phỉ chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”

Cánh tay tráng kiện chậm rãi ôm chặt, lại vây khốn nàng ở trong ngực. “Nàng không giống nàng ta. Nàng chỉ là nữ nhân của ta, không hơn.” Hắn trầm trọng nói ra mấy chữ sau cùng.

Thiên Dao cười châm biếm, nâng mắt đón nhận con ngươi giận dữ của hắn. “Nhưng Thiên Dao cũng là huyết mạch của Tư Đồ gia, Sở Hạo thất bại, hoàng thượng tính toán xử trí Tư Đồ nhất tộc như thế nào?”

Sở Diễm hừ cười, “Yên tâm, Tư Đồ Tẫn là một con cáo già, ông ta đã đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên đầu Sở Hạo. Trước mắt trẫm vẫn không làm gì được ông ấy.”

Chỉ là trước mắt mà thôi, Sở Diễm mới lên ngôi, còn cần phải củng cố thế lực trong triều đình, diệt trừ Tư Đồ gia không cần gấp gáp nhất thời. Nhưng không kịp, lại không có nghĩa là không trừ.

“Hoàng thượng có từng nghĩ tới, nếu như thật có một ngày như vậy… người phải xử trí Thiên Dao như thế nào?”

Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, lộ ra vài tia băng lãnh, sau đó, xoay người đứng dậy, lưu loát mặc cẩm bào màu xanh nhạt lên người. Bóng dáng cao lớn che kín ánh sáng nhạt nơi đỉnh đầu. Hắn đưa lưng về phía nàng, trầm giọng nói. “Nhớ kỹ, nàng họ Thẩm, không phải họ Tư Đồ, vĩnh viễn là vậy.”

Thiên Dao trầm mặc, ngón tay nắm chặt chăn mỏng quấn trên người.

“Nàng ngủ đi. Trẫm về cung trước.”

Thiên Dao vẫn không nói như cũ, lại nghe đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng. “Trẫm khuyên nàng không nên tự cho là thông minh. Nếu như nàng chạy trốn, trẫm liền giết hết mọi người trong Vị Ương cung.”

Lúc này, bên ngoài Ngự thư phòng, một bóng dáng mảnh mai đứng trong mưa, dù giấy trong tay bị mưa làm ướt không còn bộ dáng gì.

“Nương nương, người vẫn nên trở về đi, lão nô đã nói qua, hoàng thượng cùng Dao phi xuất cung xem đèn, tối nay sợ là sẽ không trở lại.” Lưu Trung cúi người đứng ở một bên khuyên nhủ, nhưng Hoa phi này bướng bỉnh muốn chết, nói cái gì cũng không chịu rời đi.

Linh Lung cười, ôn nhu nói: “Hoàng thượng tóm lại sẽ trở về, qua mấy canh giờ nữa là giờ thượng triều. Lúc hoàng thượng trở về, không chắc có thể nhìn thấy Linh Lung rồi.”

Lưu Trung bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, Hoa phi cuồng dại như vậy đến cả ông còn động dung, hoàng thượng sao lại ý chí sắt đá như vậy chứ! Từ xưa hậu cung cùng hưởng ân huệ, liền không chấp nhận được chuyện chuyên sủng, hoàng thượng hiện giờ độc sủng Dao phi, đã là tối kỵ.

Trong lúc suy tư, tiếng vó ngựa ‘lộc cộc’ từ xa lại gần, xe ngựa giản đơn dừng lại trước cửa cung, tiểu thái giám cuống quít cong người quỳ bên cạnh xe. Màn xe nhanh chóng bị vén lên, một bóng dáng màu xanh nhạt lắc mình đi xuống, mấy đại thái giám trong tay cầm ô dù, vội vàng nghênh đón.

Linh Lung mừng rỡ, ba chân bốn cẳng đi tới trước người hắn, trầm thấp sợ hãi gọi, “Hoàng thượng.” Ngay sau đó, ô trong tay bị lệch đi, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, thân thể liền mềm yếu ngã xuống.

“Linh Lung.” Sở Diễm vươn tay ra, liền đem thân thể ướt đẫm của nàng kéo vào trong ngực.

Nàng tựa vào trong ngực hắn, ôn nhu cười yếu ớt, vô tội làm người thương tiếc. “Hoàng thượng, rốt cục Linh Lung cũng đợi được người rồi.” Chỉ kịp nói lên một câu, liền rơi vào trong bóng tối.

Lúc tỉnh lại, đã ở trong Chung Tuý cung, nằm trong ngực Sở Diễm. Hắn mặc nguyên y phục mà nằm, an tĩnh nhắm hai mắt, mà y phục trên người Linh Lung cũng đã bị thay đổi qua, chỉ mặc một bộ áo trong mỏng manh. Nàng không thể xác định giữa bọn họ có phát sinh cái gì hay không, nhưng tỉnh lại trong ngực hắn, hắn không quên nàng mà đi, đã là vui mừng.

“Tỉnh rồi?” Giọng nói ôn nhuận truyền đến, Sở Diễm mở một đôi mắt đen, nhàn nhạt nhìn nàng.

Linh Lung sợ hãi gật đầu. Ngay sau đó bàn tay ấm áp của hắn bao trùm trên trán nàng, nàng cười nhẹ nhàng, đưa tay kéo tay hắn áp vào trên má. “Là Linh Lung không tốt, khiến cho hoàng thượng lo lắng rồi.”

Sở Diễm im lặng cười, nói khẽ. “Linh Lung không sao là tốt rồi. Nếu muốn gặp trẫm, liền phái người tới thông truyền, lần sau đừng làm chuyện điên rồ.”

“Dạ.” Linh Lung gật đầu, trong lòng hiểu rõ, Sở Diễm đã mềm lòng rồi. Chỉ là, Thẩm Thiên Dao vẫn còn ở đây, từ đầu đến cuối hoạ lớn trong lòng vẫn còn.

Vào đêm, trong Vị Ương cung, đèn đuốc sáng trưng. Thiên Dao không có việc gì nửa tựa ở trước cửa sổ, ngóng nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời. Vào đêm lúc hồi cung, Lưu Trung tới nói Sở Diễm đã ngủ tại Chung Tuý cung. Khi đó, trong lòng không biết là loại tư vị như thế nào, vốn nên may mắn, lại như thế nào, ngực rầu rĩ đau xót.

Sau khi tắm rửa, nàng liền đuổi cung nhân đi, một mình ngồi trước cửa sổ ngắm trăng, trong lúc bất giác lại ngủ thiếp đi. Một làn gió nhẹ theo cửa sổ mà vào, ánh nến lay động vài cái trong gió sau đó tắt ngúm, hoá thành một dải khói trắng bốc lên.

Trong bóng đêm, hình như có một đôi bàn tay bò lên vòng eo, cùng với tiếng y phục ma sát, sa y trên đầu vai bị cởi bỏ, bàn tay ấm áp di chuyển trên da thịt, cảm giác vuốt ve chân thật mà trực tiếp. Thiên Dao giật mình, từ trong giấc mộng tỉnh lại, theo bản năng tung một chưởng vào người trước mặt.

“Là ta.” Cùng với giọng nói trầm ổn, cổ tay bị bắt lấy, cánh tay hắn mở ra đã vây nàng ở trong ngực. Mùi mực trúc xen lẫn mùi son phấn, quanh quẩn trong không khí, mi tâm Thiên Dao cau chặt, dùng hết khí lực đẩy hắn ra, gầm nhẹ, “Đừng đụng vào ta.”

Động tác Sở Diễm bị kiềm hãm, trong mũi hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó đã khom người xuống ôm nàng lên, quăng ngã ở trên giường. Động tác không còn ôn nhu nữa, thô bạo xé rách sa y trên người nàng, không có chút báo trước liền xâm nhập. Đau đớn giống như bị xé rách khiến cho Thiên Dao không ngừng run rẩy, lệ theo gò má không ngừng chảy xuống, băng hàn thấu xương.

“Không muốn, đừng trở về chạm vào ta sau khi đã chạm vào nữ nhân khác.” Thiên Dao khóc rên rỉ, vô cùng uỷ khuất nói.

Sở Diễm giằng co trong chốc lát, khôi phục lại trầm thấp cười, hàn khí quanh thân dần dần tiêu tán. “Nàng để ý chính là cái này.” Hắn khẽ cúi người xuống, hôn lên làn môi mềm mại của nàng. “Trẫm không chạm vào nàng ấy. Hoá ra Dao Nhi cũng biết ghen.”

“Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi.” Giọng nói nghẹn ngào, Thiên Dao quay mặt tránh đi cái hôn của hắn.