Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 158: Nàng hiểu mà




Sở Diễm gối lên cánh tay đặt sau ót, tuỳ ý mà cười, “Dao Nhi thật muốn biết trên trời có bao nhiêu ngôi sao sao?”

“Chẳng lẽ hoàng thượng biết?”

Sở Diễm cười, thuận miệng nói, “Một vạn ngôi sao.”

“Hả…? Làm sao hoàng thượng biết được?”

“Thì biết thôi, nếu không tin nàng cứ đếm thử.”

“Người…” Thiên Dao chán nản, hắn rõ ràng là đang đùa giỡn nàng.

“Nha đầu ngốc.” Hắn sủng nịch đem đầu nàng gối lên ngực, ôn nhu nói, “Trên trời có bao nhiêu ngôi sao thật sự quan trọng như vậy sao? Người đời nói: Trời đất trong lòng mỗi người, huống chi là ngôi sao trên trời.” Đầu ngón tay thon dài của hắn điểm nhẹ lên ngực Thiên Dao, “Nơi này có bao nhiêu, trên trời liền có bấy nhiêu.”

Thiên Dao nhất thời u mê thất thần, sau đó hơi lộ ra nụ cười nhẹ, “Điện hạ lòng mang thiên hạ, Thiên Dao cảm thấy không bằng…”

“Dao Nhi không cần đem tâm tư đặt ở trên thiên hạ, đặt ở trên người trẫm là được rồi.” Dứt lời, hắn khẽ hôn lên búi tóc nàng, lưu luyến. Giờ phút này, đâu nào còn tâm tư ngắm sao, nữ tử bên cạnh vĩnh viễn chói mắt hơn sao trên trời.

Ống tay áo Sở Diễm lay động, xoay người đè nàng ở dưới thân, đổi lấy là một tiếng hô nhỏ của Thiên Dao, “Sở Diễm, ngươi đè trúng hài tử rồi.”

Sở Diễm bật cười, hắn đã tránh bụng dưới của nàng, rõ ràng là nàng lần đầu mang thai, tinh thần quá mức khẩn trương mà thành. “Hoàng nhi của trẫm sao lại yếu ớt như vậy.” Bàn tay hắn nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên, ở trên môi nàng khẽ hôn vài cái, lại cũng chỉ giới hạn trong ôm hôn mà thôi, không hề có hành động nào tiến thêm một bước. Đứa nhỏ này, Sở Diễm mong đợi lâu lắm, quyết không thể sơ suất nửa phần. “Tối nay chúng ta ngủ ở đây, sáng sớm mai lại trở về. Dao Nhi biết trẫm vẫn còn phải thượng triều mà.” Trong giọng nói của hắn có vài phần áy náy, đế vương cũng có bất đắc dĩ của đế vương.

“Uhm.” Thiên Dao rầu rĩ đáp lại, nhìn như tuỳ ý ngắm sao. Mấy con đom đóm quanh quẩn bên người, trong đêm tối tản ra ánh sáng âm u. Thiên Dao nhất thời cao hứng, phất tay áo bắt lấy, chùm sáng vây quanh bên người Thiên Dao, ánh lên đôi má oánh nhuận của nàng càng thêm tươi đẹp động lòng người. Màu da trắng nõn trơn bóng mát lạnh, giống như được khắc ra từ bông tuyết, rơi xuống trần thế mà lẻ loi.

Thiên Dao cười tươi, đuổi theo như không có ai bên cạnh, chỉ thấy mép váy tung bay, dưới chân từng bước lại nhẹ nhàng xoay vòng, không gì ngoài hai chữ ‘khuynh thành’, lại không có bất luận ngôn ngữ gì có thể miêu tả được cái đẹp kia.

Ảnh ngược trong đôi mắt đen như mực thâm sâu của Sở Diễm giờ chỉ có đốm lửa lưu ly. Giờ phút này, trong mắt hắn, trong lòng hắn, ngoại trừ nữ tử lộng lẫy này, không còn cái khác. Tiếng cười thanh thuý như chuông đồng quanh quẩn ở bên tai, trong lúc này, Sở Diễm chỉ cảm thấy bản thân là người nam nhân hạnh phúc nhất thế gian.

Thiên Dao đang lúc vui vẻ, một đôi cánh tay rắn chắc đột nhiên ôm lấy vòng eo nàng, ngăn trở bước chân nhẹ bỗng của nàng. “A.” Nàng hô nhỏ một tiếng, bước chân trống rỗng, liền đụng vào trong lồng ngực của người phía sau.

“Doạ nàng rồi?” Hắn tà khí cười, bàn tay to ấm áp bao trùm trên bụng bằng phẳng của nàng, “Cẩn thận chút, sắp làm mẫu thân người ta rồi mà còn nghịch ngợm như vậy.”

“Sở Diễm, buông.” Thiên Dao cứng ngắc vùng vẫy, ngược lại bị hắn ôm càng lúc càng chặt.

“Không buông.” Hắn cố chấp mở miệng, đôi mắt đen tuyền âm u ẩn nấu, mất đi sự phong sương ngày xưa, ngược lại tràn ngập tình ý nồng đậm không tan. “Sẽ không buông nữa. Thẩm Thiên Dao, ta yêu nàng.”

“Cái gì?” Con ngươi trong suốt của Thiên Dao nháy mắt mở to, hai hàng mi thậm chí quên chớp, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm.

Mỹ nhân trong ngực, Sở Diễm đương nhiên không thể ngồi yên. Cúi đầu, liền hôn lên làn môi mềm mại của nàng, răng môi dây dưa, hận không thể hút hồn phách của nàng vào trong thân thể.

Thiên Dao trừng lớn hai tròng mắt, thật lâu nhưng lại không cách nào hồi hồn, vẫn đắm chìm trong câu nói ‘Thẩm Thiên Dao, ta yêu nàng’ kia.

“Thật sự không có chút tình thú nào.” Sở Diễm nhẹ cười buông nàng ra, bàn tay ấm áp khẽ vuốt hai mắt nàng. Đôi mắt Thiên Dao như nước, hàng mi chớp chớp vài lần, giòn giã mở miệng.

“Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Sở Diễm vẫn ôn nhuận mỉm cười như cũ, mày kiếm bên trái hơi hơi giương lên, quét xuống nụ cười tà mị. “Lời trẫm nói chưa bao giờ có lần thứ hai.”

Thiên Dao khẽ nhíu mi tâm mang theo chút bực bội, không dấu vết tránh thoát cái ôm của hắn, “Thiên Dao không nghe rõ, nếu như hoàng thượng không muốn nói thì thôi vậy.” Bất quá trong giây lát, nàng lại khôi phục sự lạnh lùng trong veo ngày trước. Xoay lưng lại, khoanh tay đứng, như hàn mai ngạo nghễ đứng trong tuyết, đón gió nở rộ, ánh sáng vạn trượng, nhưng cũng cao ngạo mà thanh lãnh, không chấp nhận được người đến gần.

Ngực Sở Diễm đau xót, lại ôm nàng vào lòng ôm ấp, mềm giọng nói, “Dao Nhi, đừng như vậy.”

Thiên Dao đưa lưng về phía hắn, quanh thân tản ra hàn khí thanh lạnh. Sở Diễm chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, ôm nàng càng chặt, trầm giọng nói, “Ta nói, ta yêu nàng, Dao Nhi, yêu vô cùng.”

Thiên Dao bị hắn ôm ở trong ngực, thân thể khẽ run rẩy, một lúc sau, mới nhàn nhạt mở miệng, nhưng lại mang theo vài phần nghẹn ngào, “Sở Diễm, ta còn có thể tin tưởng chàng sao?”

Lần này, Sở Diễm thật sốt ruột, dùng lực xoay người nàng lại, cúi đầu liền gặm cắn cánh môi của nàng, rỉa rói như hút máu. Mùi máu ngai ngái lan tràn trong răng môi, lại càng kích thích cảm quan, bàn tay nóng bỏng của hắn di chuyển trên đường cong linh lung của nàng, hành động vô cùng thân mật.

“Buông tay, Sở Diễm, buông.” Nàng yếu ớt vùng vẫy, lại chống không lại lực đạo của hắn. Ngực quýnh lên, liền nảy ra ý hay. Bàn tay ôm lấy bụng dưới, ấp úng kêu đau.

Sở Diễm thất kinh, vội vàng thả lỏng kiềm chế với nàng, bàn tay to bao trùm bụng dưới của nàng, nét mặt hoàn toàn luống cuống, “Thế nào rồi hả? Có phải thương tổn tới hài tử không? Dao Nhi, thực xin lỗi, là ta quá sơ ý…”

Thiên Dao vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng vô thố của Sở Diễm, trong lúc này lại cảm thấy buồn cười, lại có vài phần đau lòng. Nàng nghĩ, hắn thật sự vô cùng để ý đứa nhỏ này, thậm chí, thật để ý nàng.

“Sở Diễm, ta lạnh, muốn ngủ rồi.” Nàng kéo bàn tay đang ôm bụng nàng của hắn xuống, vô cùng thuận theo dựa vào ngực hắn.

Sở Diễm ôm lấy thân thể của nàng, mắt phượng nheo lại, khoé môi từ từ giương lên. Nữ nhân chết tiệt này, vậy mà lừa hắn. Ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, nụ cười trở nên tà mị, “Lần sau nếu còn dám dùng hoàng nhi của trẫm lừa gạt trẫm, xem trẫm có thể tha cho nàng hay không.”

Thiên Dao yếu thế ru rú trong ngực hắn, nhút nhát nói, “Sở Diễm, ta lạnh.”

“Nàng!” Sở Diễm bất đắc dĩ than nhẹ, cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, cởi xuống cẩm bào bao lấy thân thể Thiên Dao, cũng thật cẩn thận ôm nàng về phía trong nhà gỗ.

“Hoàng nhi của trẫm chắc là mệt rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”

Nhà gỗ bố trí giống trên Thiên Sơn, cực kỳ tinh xảo thanh lịch, da hổ trắng mềm mại trải trên giường, đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng nhạt. Thiên Dao hơi bất ngờ mở to mắt, lông mi thon dài hơi hơi rung động, chạm vào đôi má Sở Diễm, ngứa lại tê dại. Ngực Sở Diễm vừa động, cúi đầu, nụ hôn nhỏ vụn rơi trên môi nàng.

“Đừng phá.” Thiên Dao nỉ non rên rỉ, tìm một tư thế thoải mái ở trong ngực hắn, đầu gối lên bả vai hắn, cánh tay ôm eo hắn, hấp thu lấy nhiệt độ cơ thể hắn. Sở Diễm đột nhiên cảm thấy, có thể ôm Thiên Dao như vậy, được nàng dựa vào, đúng là một loại hạnh phúc.

Trời vừa tờ mờ sáng, Xích Diễm liền ở ngoài cửa khom người cúi đầu. Sở Diễm không đành lòng đánh thức Thiên Dao, liền nhẹ nhàng ôm nàng vào trong xe ngựa. Xe vững vàng tiến về phía trước, nữ tử trong lòng vẫn bình yên đi vào giấc mộng như cũ. Thân thể cao lớn của hắn nửa tựa vào thành xe, một đôi mắt phượng tuyệt mỹ nhìn không chớp mắt dung nhan ngủ yên của nữ tử trong lòng.

“Hoàng thượng, phía trước là Vị Ương cung.” Ngoài xe truyền đến giọng nói trầm hậu của Xích Diễm, Sở Diễm khó chịu hừ một tiếng, lại cúi đầu. Thiên Dao ở trong lòng đã mở mắt ra, đôi mắt trong suốt giống như quả nho đen, tản ra ánh sáng trong trẻo. Nàng chăm chú nhìn hắn, bởi vì vừa mới tỉnh dậy, vẫn như cũ có chút mờ mịt, lại càng khiến người thương yêu.

“Tỉnh rồi?” Sở Diễm ôn nhuận mỉm cười, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng.

“Ừ.” Thiên Dao gật đầu, khẽ chống người dậy. Lúc này, xe ngựa đã chậm rãi dừng lại. “Hồi cung rồi sao?” Dung nhan tuyệt mỹ vẫn bình tĩnh như mặt nước, ánh mắt lại thoáng hiện chút cô đơn.

Sở Diễm cười, khom người ôm nàng lên, đi nhanh ra ngoài xe. Ngoài Vị Ương cung, cung nhân thị nữ sớm chờ lâu. Yêu Nguyệt Liên Tinh hai người cung kính đứng ở hàng đầu, cầm trong tay áo choàng màu tím, động tác lưu loát khoác lên vai Thiên Dao. Tuy là giữa hè, thể chất Thiên Dao hư hàn, không thể có nửa phần qua loa.

“Ngày khác rỗi rảnh, trẫm lại dẫn nàng ra ngoài. Về cung trước đi, trẫm còn phải lâm triều.” Sở Diễm cực có kiên nhẫn giải thích.

Thiên Dao hơi hơi khom người thi lễ, trên mặt vẫn bình lặng như cũ. Phía sau cung nhân quỳ đầy đất, cùng lúc nói, “Cung tiễn hoàng thượng.”

Sở Diễm vừa rời đi, đó là suốt một ngày. Thiên Dao không có việc gì ngồi ở trên giường thêu, trên gấm vóc thượng đẳng bước đầu hiện lên hình con bướm đang bay lượn. Thiên Dao nghĩ, vật nhỏ trong bụng tốt nhất là nữ nhi, an toàn lớn lên, tìm được ý lang quân, bình thản sống hết đời, có thể rời xa hoàng quyền tranh đấu, rời xa huyết tinh cùng chém giết, cũng sẽ không phải trải qua thống khổ nhận người thân cùng huyết thống.