Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 169: Do dự (4)




Thiên Dao nhìn hắn, một giọt lệ long lanh như chuỗi hạt châu bị cắt đứt chảy xuống hốc mắt, nhớ lại thảm cảnh Thẩm thị diệt môn. Ngày ấy, nàng ở ngoài điện quỳ 7 ngày 7 đêm, hắn cho phép nàng giữ lại một mạng người. Hiện giờ, bất quá là diễn lại trò cũ mà thôi. Nàng cầm chặt cánh tay Sở Diễm, khóc rống thất thanh. “Nhưng mà, Tư Đồ phủ tới mấy trăm mạng người, bọn họ là người vô tội. Bọn họ cũng có máu có thịt, bọn họ cũng có phụ mẫu huynh đệ. Hoàng thượng thương tiếc hoàng nhi của người, nhưng bọn họ cũng là con dân của người mà.”

“Thẩm Thiên Dao, đây đã là nhượng bộ lớn nhất trẫm có thể làm, không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của trẫm, lại càng đừng lấy hài tử của trẫm tới uy hiếp. Nếu như muốn phụ tử Tư Đồ chịu ít thống khổ thì hãy chiếu cố bản thân cho thật tốt. Hoàng nhi của trẫm nếu như có bất trắc, mười cái Tư Đồ gia cũng đền không nổi.” Ngữ khí của hắn so với mưa thu còn lạnh hơn vài phần. Thiên Dao chỉ cảm thấy từng tiếng gằn như lưỡi dao sắc bén xuyên qua tim, đau, thậm chí mất đi tri giác.

“Người đâu, đưa Quý phi nương nương hồi cung. Từ hôm nay cấm túc Quý phi một tháng, không được phép bước ra Vị Ương cung nửa bước.” Sở Diễm lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người quyết tuyệt mà đi.

“Nương nương, lão nô hộ tống người hồi cung.” Lưu Trung cầm ô trong tay, che đi hạt mưa không ngừng rơi xuống trên đỉnh đầu. Bất quá trong chốc lát, loan kiệu đã đứng ở ngoài Ngự thư phòng, tiểu thái giám nâng kiệu quỳ rạp xuống đất, chỉ còn chờ Thiên Dao lên kiệu.

Bụng dưới truyền đến từng trận quặn đau, Thiên Dao gắt gao ôm bụng, trên trán đã phân không rõ là mưa hay là mồ hôi. Khuôn mặt tái nhợt, không biết là mưa hay là nước mắt. Đau, không chỉ có thân mà còn có tâm. Hắn quả thật tuyệt tình như vậy. “Làm phiền công công đỡ ta lên kiệu.” Thiên Dao kiên cường dùng chút khí lực mở miệng, thầm vận nội lực, che chở thai nhi trong bụng.

Một đường trở lại trong Vị Ương cung, trên giường mềm mại, Thiên Dao đã đau đến đổ mồ hôi lạnh, chăn đắp hết cái này tới cái khác, thân thể vẫn băng lãnh. Thị nữ Yêu Nguyệt cùng Liên Tinh luống cuống tay chân, trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở.

“Như vậy không được, nhanh đi thông bẩm hoàng thượng.” Yêu Nguyệt coi như trấn định, hướng cung nhân ngoài cửa nói.

“Không được đi.” Thiên Dao cật lực mở miệng, hai tay gắt gao che bụng, làn môi mềm mại trắng xanh đã không có huyết sắc.

“Nương nương!” Yêu Nguyệt một lần nữa thở dài, bất đắc dĩ không lay chuyển được tính tình của nàng, đành phải lấy lui mà cầu tiếp. “Ít nhất cũng để cho ngự y đến xem, bộ dáng hiện tại của nương nương, nhóm nô tỳ lo lắng. Vạn nhất tiểu hoàng tử có cái gì không hay xảy ra, nhóm nô tỳ…” Yêu Nguyệt cắn môi, nuốt nửa câu sau vào trong.

Thiên Dao khẽ cao giọng cười, miễn cưỡng chống người dậy. “Đem bút mực tới đây.”

“Vâng, vâng.” Liên Tinh lau nước mắt, từ trên bàn mang bút mực tới. Thiên Dao tay cầm bút đã run nhè nhẹ, chữ viết cũng không giống như lúc tuyển tú ngày trước.

“Dựa theo phương thuốc này tới Thái Y viện lấy thuốc đi, dùng lửa nhỏ đun kỹ. Các ngươi yên tâm, tiểu hoàng tử không có việc gì, lại càng không liên luỵ tới các ngươi.” Thiên Dao suy yếu nằm trên giường nhỏ, nhắm chặt hai mắt. Rét lạnh cùng đau đớn dây dưa trong thân thể nhu nhược, nàng không ngừng run rẩy, lại chưa từng mở miệng hô một tiếng đau. Trong lúc ý thức mơ hồ, làn môi rung động, nhẹ nhàng nỉ non, lại là tên của Sở Diễm.

Cung nhân không chút nào dám thất lễ, Liên Tinh đi Thái Y viện lấy thuốc, sau đó sắc lên, lại bưng lên cho Thiên Dao. Toàn bộ xong xuôi cũng mất nửa canh giờ, mà ý thức Thiên Dao đã mơ hồ không rõ, may mà còn có thể nuốt xuống. Yêu Nguyệt đỡ Thiên Dao ngồi dậy, Liên Tinh từng muỗng bón dược vào. Vừa mớm thuốc vừa lau nước mắt.

“Ngươi còn có mặt mũi khóc, đều là cái miệng rộng của ngươi gây hoạ. Nếu hoàng thượng truy cứu xuống, không ai cứu được ngươi.” Yêu Nguyệt tức giận lườm nàng một cái.

Liên Tinh tự biết gây hoạ lớn, khóc càng dữ dội. “Chỉ cần nương nương có thể khoẻ lại, cho dù muốn mạng của Liên Tinh, Liên Tinh cũng không một câu oán hận.”

“Mạng của ngươi? Ngươi có 100 cái mạng cũng không bằng mạng của tiểu hoàng tử.” Yêu Nguyệt lạnh nhạt khiển trách. “Không được, nương nương hôn mê bất tỉnh, tất phải bẩm báo hoàng thượng, nếu không, thực xảy ra chuyện, đầu chúng ta đều phải chuyển nhà.”

Yêu Nguyệt dứt lời, đứng dậy hướng ngoài phòng mà đi.

Mưa thu như tơ, triền miên không dứt.

Trong Ngự thư phòng, Sở Diễm vùi đầu phê duyệt tấu chương. Từ ma ma an tĩnh đứng ở một bên, khuôn mặt băng sơn bất biến, đặt một tách trà Long Tĩnh nóng đến trong tay hắn.

“Ma ma sớm đi nghỉ ngơi đi, không cần bồi trẫm.” Sở Diễm cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi tấu chương trong tay. Mẫu hậu mất sớm, lúc còn nhỏ, đa phần là Từ ma ma làm thư đồng, châm trà đưa nước, sợ hắn bị lạnh bị đói, coi hắn như thân sinh của mình.

Từ ma ma nhẹ giọng thở dài, chậm rãi mở miệng. “Lão nô già rồi, cũng không biết còn có thể làm bạn cùng hoàng thượng bao lâu. May mà trước khi lão nô xuống mồ còn có thể nhìn thấy con nối dòng của hoàng thượng. Dưới hoàng tuyền, cũng có thể ăn nói với tiên hoàng hậu.”

Lời này ngầm có thâm ý, Sở Diễm tự nhiên nghe ra được. Từ ma ma là người ngoài lạnh trong ấm, đối với mọi người đều lãnh lạnh nhạt đạm, cực ít có người có thể lọt vào mắt bà, mà bà lại hết lần này tới lần khác đối xử khác biệt với Thiên Dao.

“Hồi bẩm hoàng thượng, Yêu Nguyệt trong Vị Ương cung cầu kiến.” Ngoài điện truyền đến giọng nói của Lưu Trung. Sau chốc lát, Yêu Nguyệt kích động vào trong điện, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất.

“Hoàng thượng, nương nương bệnh nặng, đã hôn mê. Hoàng thượng….”

“Trẫm biết rồi, ngươi trở về đi.” Sở Diễm băng lãnh ngắt lời nàng, trên mặt không một tia dao động.

“Hoàng thượng!” Yêu Nguyệt không thể tin trừng lớn hai mắt, trong lúc này lại cứng ngắc tại chỗ. Hoàng thượng không phải xem Quý phi nương nương là ngươi thương nhất mực sao. Hiện giờ nương nương bệnh nặng, hoàng thượng lại chẳng quan tâm. Từ xưa lòng vua khó dò, hiện giờ, nàng quả nhiên đã hiểu.

“Lui ra.” Sở Diễm lạnh lùng phun ra hai chữ.

Yêu Nguyệt không dám tiếp tục trì hoãn, lảo đảo đứng dậy, khom người thối lui ra ngoài.

Yêu Nguyệt chân trước vừa mới bước ra Ngự thư phòng, liền nghe được trong điện truyền đến tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn vang. Sở Diễm phất tay áo một cái, tách trà nghiên mực cùng với tấu chương xếp thành chồng hết thảy bị quét rơi xuống đất. Tuấn nhan Sở Diễm rét lạnh làm cho người ta sợ hãi, nửa tựa vào đệm ghế sau người.

“Trẫm đã nhượng bộ, nàng ấy rốt cuộc muốn như thế nào. Mặc dù không đau xót bản thân nhưng cũng nên bận tâm hài nhi trong bụng.”

Từ ma ma im lặng thở dài, không tiếng động cúi người, nhặt chồng tấu chương bị rơi trên đất lên, một lần nữa đặt lại lên bàn. “Tiên hoàng từng nói: ‘Người muốn làm đại sự, tâm phải kiên nhẫn.’ Hoàng thượng tựa hồ quên rồi.”

Mày kiếm Sở Diễm nhíu chặt, lạnh lùng không nói.

Từ ma ma khẽ lắc đầu, lại nói, “Quả nhiên, quan tâm sẽ bị loạn.”

Bàn tay ẩn dưới ống tay áo buộc chặt, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên. “Thiên Dao dễ dàng xử trí theo cảm tính, nếu như lần này trẫm thuận theo nàng, để cho Tư Đồ gia cơ hội xoay chuyển, Tư Đồ Tẫn nhất định sẽ nắm chặt tấm vương bài sau cùng này, sẽ kiềm hãm trẫm mọi mặt. Tư Đồ gia tay cầm trọng binh, đối với giang sơn Đại Hàn uy hiếp quá lớn, giữ lại không được.”

“Nhưng hoàng thượng chung quy vẫn bận tâm cảm nhận của Dao phi. Nếu như đứng trên lập trường của nương nương, nếu tánh mạng Vân hoàng hậu nguy tại sớm tối, hoàng thượng có thể ra sức một trận hay không? Cốt nhục chí thân, làm sao có thể nói dứt bỏ liền dứt bỏ.” Cánh tay già nua của Từ ma ma chậm rãi nâng đầu vai Sở Diễm lên, “Hoàng thượng không tuyệt tình được như tiên hoàng, không thể giết mẫu đứng tử. Như thế, ở trong phạm vi có thể thừa nhận, hoàng thượng nhất định phải thoả hiệp thoái nhượng.”

Sở Diễm một tay nâng trán, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau vô cùng. Một chữ tình, quả thật đả thương người không ít. “Trẫm vẫn cần phải suy nghĩ cẩn thận. Ma ma, người trở về nghỉ tạm đi.”

Từ ma ma cúi người xuống, chậm rãi thối lui ra ngoài.

Lúc Thiên Dao tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, song cửa sổ khép chặt, trong lúc này không phân rõ ngày đêm. Đầu ngón tay trắng nõn khẽ đặt lên mặt trong cổ tay, dò xét mạch đập, xác nhận hài nhi trong bụng không có việc gì, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Hài tử, mẫu thân xin lỗi con.” Bàn tay Thiên Dao mềm nhẹ vuốt ve bụng dưới, trong mắt lại giăng đầy sương mù.

“Nương nương, người rốt cục tỉnh rồi.” Liên Tinh đẩy cửa vào, mừng rỡ nói. “Nương nương, nô tỳ giúp người rửa mặt chải đầu.”

“Giờ nào rồi?” Thiên Dao ôn nhu hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, canh năm. Nương nương đã mê man hai ngày, khiến chúng nô tỳ sợ hãi.”

Hai ngày! Thiên Dao đưa tay vuốt lại sợi tóc hỗn loạn trước cằm. “Hoàng thượng, hoàng thượng có từng tới?” Biết rõ không nên hỏi, lại vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi ra miệng.

Liên Tinh gắt gao cắn môi, lắc lắc đầu.

Thiên Dao chua sót cười, ánh sáng ngọc trong mắt lại từ từ phai nhạt.

“Theo lệ thường, hàng năm bảy đại tướng quân đóng ở biên cảnh đều nhập kinh bái yết. Sau khi lâm triều, hoàng thượng liền ra hành cung vùng ngoại ô, nghe nói hành cung lúc này rất náo nhiệt, vừa múa vừa hát, đang chuẩn bị cung yến. Trễ chút, hoàng thượng còn cùng bảy đại tướng quân săn bắn.” Liên Tinh lải nhải vô tận.

Thiên Dao an tĩnh lắng nghe, bàn tay dưới chăn gấm đã nắm chặt nệm minh hoàng dưới thân. Dựa theo lệ thường, chỉ trước cuối năm hoàng đế mới có thể chiêu bảy đại tướng quân nhập kinh bái yết, nhập kinh lúc này, chỉ sợ không chỉ có triệu kiến đơn giản như vậy. Xem ra, hắn thật sự sẽ động thủ với Tư Đồ gia rồi. Người nàng yêu nhất cùng người thân nhất của nàng xung đột vũ trang, trong lòng Thiên Dao rất loạn, không biết nên đi nơi nào.

“Nương nương, người nhất định đói bụng rồi, nô tỳ đã chuẩn bị cháo trắng ấm nóng cùng vài món điểm tâm nương nương thích ăn.”

Thiên Dao lắc nhẹ đầu, nhạt giọng nói: “Ta không đói bụng.”

“Nương nương, người không ăn, tiểu hoàng tử trong bụng cũng phải ăn chứ.” Liên Tinh tận tình khuyên bảo.