Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 213: Yêu là do thiên ý (6)




Thiên Dao mỉm cười, vô cùng phối hợp uống thuốc do y đút. Nước thuốc chua xót lan tràn trong miệng, Quân Ninh lấy quả mơ chua ngọt đưa vào trong miệng nàng.

“Hương vị mơ ướp trong cung cũng không tệ lắm.”

“Hương vị có chút lạ, không thể nào nhuận miệng bằng ở Giang Nam.” Thiên Dao nhu hòa cười, lại tiếp nhận chén nước trà xanh Quân Ninh đưa tới, làm giảm bớt vị chua của mơ. “Yêu Nguyệt, giúp ta chuẩn bị chút nước ấm, ta muốn tắm rửa.”

“Nương nương, nước nóng đã sớm chuẩn bị trong bồn, chỉ chờ nương nương thức dậy. Hoàng thượng nói nương nương thức dậy nhất định muốn tắm rửa, váy áo mới may cũng đã đưa tới, là loại vải tơ lụa tuyết trắng nương nương thích. Nương nương nhất định sẽ thích.” Yêu Nguyệt lải nhải nói xong, Thiên Dao lại một chữ cũng không nghe được, chỉ để thị nữ ở một bên dìu vào trong phòng.

Mấy ngày bôn ba vất vả, Thiên Dao đã không nhớ rõ bao lâu rồi không được ngâm mình trong bồn nước ấm như vậy. Thân thể từ từ thả lỏng, mềm mại chìm xuống, hai tay nàng chống ở cạnh bồn, thân thể chìm vào trong nước, sợi tóc nhẹ nhàng trôi nổi, sương mù quanh quẩn trên mặt nước, quyến rũ mà xinh đẹp. Nàng nheo đôi mắt tuyệt mỹ lại, bàn tay nhỏ mềm mại không xương tùy ý vọc nước.

Nước ấm vừa phải, Thiên Dao buồn ngủ, chỉ cảm thấy có một dòng nhiệt lưu thoáng qua trong người. Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là do ngâm mình trong nước ấm lâu. Tùy ý gom mớ tóc dài, từ trong bồn nước chậm rãi đi ra, bởi vì nàng rời đi, tạo nên từng tầng bọt nước trên mặt nước.

Thiên Dao lấy sa y bằng tơ tằm vắt trên tấm bình phong xuống quấn quanh người, sa y nhiễm nước ướt trên da thịt dán sát da thịt nhẵn nhụi, mái tóc dài màu đen được nàng tùy ý túm lại để ở trước người, lọn tóc vẫn tí tách nhỏ nước. Mu bàn tay trắng nõn tùy ý vuốt ve da thịt trên hai má, cảm nhận thấy nhiệt độ đúng là hơi nóng lên.

Đây là làm sao vậy? Nàng xinh đẹp nhíu mi tâm lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt vào bên trong cổ tay, mà một đôi cánh tay to lớn đồng thời vòng qua vòng eo mềm mại của nàng. Lồng ngực cứng rắn tựa sát vào phía sau lưng nàng, mùi mực trúc nhàn nhạt bao vây nàng.

Thiên Dao giờ phút này giống như hoa sen mới nở, tuyệt mỹ linh động, tản ra nhàn nhạt dụ hoặc. Hương thơm trên người làm cho người ta hận không thể nuốt thẳng vào bụng. “Sở Diễm, ngươi có thể vô sỉ hơn sao?” Thiên Dao nhếch cánh môi, đôi má ửng hồng, ánh mắt là ngọn lửa nồng đậm đan xen với hàn băng làm cho người ta sợ hãi. Mà cảm giác đan xen giữa băng và lửa là một loại dày vò tàn nhẫn.

“Phát hiện rồi hả?” Sở Diễm nhẹ cười, xoay thân thể mềm mại của nàng qua, bàn tay ấm áp nâng cằm nàng lên. Lông mi dài run rẩy, Thiên Dao chậm rãi ngước đôi mắt trong suốt lên, ánh vào trong mắt chính là tuấn nhan ôn nhuận của hắn, ý cười nơi khóe môi đơn thuần mà vô hại. Cẩm bào xanh nhạt càng làm tôn lên quý khí ôn nhã, giống như một thư sinh thiếu niên.

Một bàn tay khác của hắn vẫn như cũ quấn bên eo nàng, ngăn cách lớp sa y mỏng nhạt, lòng bàn tay tản ra nhiệt độ nóng bỏng. Thiên Dao chỉ cảm thấy dòng nhiệt trong cơ thể đang kêu gào đáp lại đụng chạm của hắn. Nàng biết bản thân trúng hợp hoan tán, có một số việc, nhất định phải xảy ra. Tối nay, nàng trốn không thoát.

Ngón tay thon dài của hắn di chuyển trên làn môi nàng, ngọn lửa dục trong mắt càng cháy càng mạnh. Nhất thời động tình, hắn cúi đầu, khẽ hôn lên cánh môi nàng. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đụng vào, tách ra. Lại giống như một kíp nổ, nháy mắt dẫn đốt lửa dục trong cơ thể Thiên Dao.

Bàn tay Thiên Dao nắm chặt thành quyền, hô hấp khẽ dồn dập, nàng biết, hắn cố ý. Con ngươi trong suốt nhiễm một tầng sương mù hơi nước, nàng vô tội ngóng nhìn ánh mắt đen chứa ý cười của hắn. “Sở Diễm, nhất định phải đối với ta như vậy sao?”

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cánh môi ôn nhuyễn dán bên tai nàng, ôn nhu nói: “Năm năm, Dao Nhi, ta đã đợi lâu lắm.” Hắn khom người ôm nàng lên, đi qua bình phong thủy mặc, đi nhanh về phía giường. Cho dù là một khắc, hắn cũng không muốn chờ đợi.

Màn lụa đỏ bồng bềnh, ngón tay thon dài của hắn duỗi vào vạt áo trước ngực nàng, dễ dàng đẩy ra… Sa y theo đầu vai từng lớp rơi xuống, lộ ra da thịt nõn nà nhẵn nhụi. Hắn ôm nàng, hôn lên da thịt như tơ lụa trên đầu vai trắng mịn. Thân thể Thiên Dao hơi hơi run rẩy, cùng với thân hình cao lớn của hắn cùng nhau ngã vào trên nệm mềm mại, mái tóc đen nháy mắt xõa ra.

Cánh tay còn lại của Sở Diễm cũng cởi ra cẩm bào xanh nhạt trên người ném xuống đất. Hắn phụng nàng như nữ thần, cúng bái dưới chân nàng, từ xương quai xanh đi xuống phía dưới, hôn lên mỗi tấc da thịt trên thân thể nàng, dừng lại triền miên trước người nàng

Cánh tay Thiên Dao đặt trên eo hắn nháy mắt chặt lại, đầu ngón tay xanh miết bấu sâu vào trong da thịt hắn, nàng khẽ nghiêng đầu, dung nhan tuyệt lệ chôn trong chăn gấm mềm mại, làn môi đỏ hồng rung động, khẽ bật ra tiếng ưm nhợt nhạt câu hồn phách người. “Sở Diễm, đừng giày vò ta.”

Lông mi thon dài nhiễm nước, ánh nến mờ nhạt tạo nên một vầng sáng mông lung trên da thịt mềm mại tinh tế.

“Dao Nhi, nói cho ta biết, nàng muốn gì?” Hắn tà khí cười, hôn nhẹ lên môi nàng, đầu lưỡi triền miên với đầu lưỡi của nàng, điên cuồng cực nóng, lại tại lúc nàng dây dưa khi đó giảo hoạt lùi bước, dục vọng dâng lên, ngược lại là một loại hành hạ.

Hắn ngóng nhìn ánh mắt mỹ lệ của nàng. “Sở Diễm!” Nàng bất lực khóc ròng, hai chân như cỏ nước bò lên eo hắn. Ý cười tà mị nơi khóe môi hắn càng sâu.

“Sở Diễm, đừng…” Nàng nhu nhược ưm, lý trí đã không ngăn cản được dược lực phát huy. Đầu ngón tay xanh miết từ trên ngực hắn đi xuống, hai chân nàng dây dưa với hắn, hắn căn bản không kịp tránh né, hắn cũng tuyệt không né tránh. Sở Diễm muốn, bất quá là nàng chủ động.

Thân thể cao lớn đè ép xuống, trong miệng Thiên Dao phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Cũng không có đau, hắn đem đến cho nàng là trầm luân vô hạn.

Bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve da thịt trên lưng nàng, xẹt qua đường cong lung linh nơi eo, như suối trong khe, dài mịn tinh tế. Mà hoan ái không nhanh không chậm như vậy, làm sao lại có thể tiêu tan dược tính trong cơ thể Thiên Dao. Tại lúc hắn dừng lại, nàng mang vẻ mặt vô tội nhìn hắn, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, điềm đạm đáng yêu mang theo khát cầu.

“Làm sao? Không có thỏa mãn à?” Hắn tà mị cười.

Ngón tay thon dài của Sở Diễm nâng cằm nàng lên, hơi hơi nhếch khóe môi. “Dao Nhi, hiện tại bắt đầu với khả năng của nàng có thể thỏa mãn với ta.”

Thiên Dao ngây thơ hoàn toàn không thể nào làm theo, nàng khóc rên rỉ, thở dốc, cảm giác huyết dịch trong cơ thể bị ép khô. Nàng muốn dừng lại, hắn lại đâu nào đồng ý buông tay. Hắn đột nhiên đứng dậy, cánh tay ôm chặt tại eo nàng, cùng nàng tương dung khắng khít.

Đầu ngón tay Thiên Dao bấu chặt vào da thịt nơi đầu vai hắn, khẽ hất đầu, chiếc cằm nhỏ để trên đỉnh đầu hắn, ý thức từ từ rõ ràng, một giọt nước mắt băng lãnh sáng long lanh lặng yên theo đôi má trắng nõn chảy xuống.

Hắn rời khỏi thân thể nàng, khẽ ôm nàng vào trong ngực, đầu ngón tay lạnh lùng chạm đến nước mắt ướt át bên má nàng. Giọng nói ôn nhuận vang lên trên đỉnh đầu nàng. “Dao Nhi, nói cho ta biết, vì sao lại khóc? Ta làm đau nàng ư?”

“Đúng vậy.” Môi nàng khẽ nhúc nhích, nhẹ thở ra một câu. Kéo chăn gấm ở một bên qua bao lấy thân thể, thối lui đến một góc giường, hai tay ôm đầu gối, thân thể héo rút thành một khối, đầu khẽ dựa vào cánh tay, ánh mắt trong suốt một mảnh mông lung.

Sở Diễm chỉ cảm thấy ngực đau đớn một trận, liều lĩnh đem nàng trói chặt ở trong ngực. Thiên Dao giống như tượng gỗ, không hề giãy dụa phản kháng, nhưng cũng không để ý, chỉ tùy ý hắn ôm.

“Dao Nhi, nói cho ta biết đau ở đâu, ta tìm đại phu cho nàng.” Hắn nâng hai má nàng lên, đau lòng hôn nhẹ lên môi nàng.

Thiên Dao châm chọc cười, ánh mắt tan rả rơi vào một góc, nhạt giọng nói: “Đau lòng, không thuốc chữa được.”

Trong lúc này, Sở Diễm giống như bị vạn tiễn xuyên tim, đau đến không cách nào hô hấp được. Hắn thừa nhận hắn dùng phương pháp tàn nhẫn nhất, ngu xuẩn nhất để lưu nàng lại. “Dao Nhi, ta biết nàng muốn tự do, vì một cuộc sống không bị bó buộc, nàng thậm chí chặt đứt toàn bộ giữa chúng ta. Nhưng mà, Dao Nhi, nàng không thể ích kỷ như vậy. Năm năm, năm năm này ta không có lúc nào không sống trong thống khổ cùng tối tăm, ta không dám suy đoán nàng có còn sống hay không, lại càng không dám tưởng tượng hài tử của chúng ta có thể tới thế giới này không. Một lần say rượu, các người xuất hiện trong cảnh mơ của ta, ta mừng rỡ như điên, nhưng sau khi tỉnh lại, mới phát hiện toàn bộ đều là bọt nước hư ảo.”