Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 216: Đời người hối hận nhất là gì? (2)




“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Tiết Oánh mỉm cười đứng dậy, dịu dàng thi lễ. Mà Sở Diễm lạnh nhạt gật đầu, sau đó đi tới trước người Thiên Dao, tiếp nhận áo choàng bằng gấm trong tay Lưu Trung khoác lên vai Thiên Dao.

“Gió xuân lạnh cũng không mặc áo khoác đã ra ngoài, cẩn thận nhiễm phong hàn.”

Thiên Dao không nói, khẽ cúi đầu, cánh tay kéo nhẹ áo choàng trên vai. Sở Diễm khoanh tay đứng bên người nàng, cũng không nhiều lời, ánh mắt ôn nhuận trầm thấp ngóng nhìn nàng. Giống như giữa thiên địa, chỉ có gió, mây cùng hai người. Bất luận cái gì khác cũng đều là dư thừa.

Tiết Oánh là người sáng suốt, tất nhiên sẽ không tự tìm mất mặt. Huống chi, trước mặt Sở Diễm, nàng nhất định phải duy trì hình tượng Hiền phi đoan trang hiền thục. Nàng khẽ nhếch môi, mỉm cười đứng dậy, nói khẽ, “Đã có hoàng thượng ở đây ngắm cảnh cùng muội muội, thần thiếp xin được cáo lui trước.”

Nàng dẫn theo người hầu cung nhân trong Cảnh Nhân cung chậm rãi rời khỏi, Lưu Trung thức thời dẫn theo cung nhân còn lại cũng khom người thối lui ra ngoài. Ngự hoa viên to như vậy quả thật chỉ có hai người Sở Diễm và Thiên Dao.

Gió nhẹ thổi, phất qua cỏ xanh nhạt, tản ra thoang thoảng mùi bùn đất nhàn nhạt. Sở Diễm ôn nhã cười, duỗi cánh tay khẽ ôm Thiên Dao, nhạt giọng nói, “Dao Nhi hà tất phải thế. Quân Ninh và Huệ Nhi là hai đứa nhỏ vô tư, ngày khác nếu có thể thành cũng là một giai thoại, cũng là chuyện tốt.”

Thiên Dao lạnh nhạt, lông mi dài run rẩy, trong mắt nhiễm chút mờ mịt, “Quân Ninh cùng Huệ Nhi còn nhỏ, như thế nào yêu, như thế nào là tình, chỉ sợ vẫn nhìn không thấu. Nếu cuộc đời này Quân Ninh nhất định chạy không khỏi nhà giam hoàng cung này, kia cũng là mệnh của nó. Làm sao lại khổ sở lôi kéo Huệ Nhi chôn cùng. Huệ Nhi tuy nhỏ, nhưng lại cực thanh cao, hiện tại nàng vẫn còn không biết, nhưng nàng cũng sẽ trưởng thành, cũng sẽ hiểu được, làm thê tử Quân Ninh, gặp phải chính là cùng nữ nhân của y chia sẻ trượng phu.”

Sở Diễm than nhẹ, trong lòng biết nàng chung quy có oán, lại càng không nguyện Thẩm Huệ đi theo vết xe đổ của mình. “Dao Nhi…” Hắn thấp giọng gọi một tiếng, lại không phản bác được.

“Hoàng thượng có thể không lập Quân ninh làm Thái tử sao? Hay là, hoàng thượng cảm thấy Quân Ninh thà rằng bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu, vì Huệ Nhi mà lục cung vô phi?” Thiên Dao nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt phượng thâm thúy của hắn, ánh mắt thanh hàn, khí thế bức người.

“Dao Nhi, quân vương đồng dạng có bất đắc dĩ của họ. Nàng vì sao không chịu thông cảm? Chỉ cần dỡ xuống lòng phòng bị, chúng ta cũng có thể sống như những phu thê thông thường.”

“Thật sự có thể chứ?” Thiên Dao trào phúng cười, ánh mắt trong suốt hiện lên làn sương mờ nhàn nhạt. “Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thỉ nghỉ ngơi. Kia mới đúng là cuộc sống mà Thiên Dao muốn. Hậu cung nữ nhân vô kể, tranh đấu trong vô hình, ta thật sự có thể làm như không thấy sao? Sở Diễm, tình yêu của ngươi chống không được toàn bộ, ta không có khờ dại như thế.”

Sở Diễm cười khổ, bàn tay nâng cằm nhỏ của nàng lên, thản nhiên nói, “Không tồi, nàng còn có thể cảm nhận được ta đối với nàng là yêu.”

Sắc mặt Thiên Dao khẽ biến thành trắng xanh, nghiêng đầu né tránh cái ôm của hắn, giọng nói ra lại hơi hơi khàn khàn, “Sở Diễm, ta không muốn cãi cọ những chuyện này với ngươi. Về chuyện của Huệ Nhi… ta hy vọng ngươi có thể hủy bỏ phong hào quận chúa của nàng, thả nàng xuất cung.”

“Thả nàng xuất cung, nàng cảm thấy Ninh Nhi sẽ bỏ được sao?”

Thiên Dao như không nghe thấy thở dài, “Ninh Nhi là hài tử hiểu lẽ, y biết cái gì đối với Huệ Nhi là tốt nhất. Y sẽ không ích kỷ giống như hoàng thượng.”

Nói đi nói lại, chuyện lại quay trở về trên người Sở Diễm. Hắn bất đắc dĩ cười khổ, than thở mở miệng. “Trong vườn gió lớn, trở về đi, việc này trẫm sẽ xử lý.”



Thánh chỉ về việc hủy bỏ phong hào quận chúa Minh Châu chưa ra, ma ma chiếu cố Huệ Nhi chỉ nhắc tới chuyện nàng xuất cung, Huệ Nhi liền khóa mình trong phòng, nói cái gì cũng không chịu ra, thậm chí, không ăn không uống. Ma ma hết cách, đành phải sai người đến Cảnh Dương cung chờ lệnh.

Quân Ninh gõ cửa một hồi lâu, trong phòng lại im ắng, không có chút phản hồi. Hết cách, Quân Ninh sai người phá cửa phòng. Trong phòng, Huệ Nhi một người ru rú dưới chân giường ngẩn người, một gương mặt tái nhợt treo đầy nước mắt.

“Huệ Nhi.” Quân Ninh đau lòng ôm nàng vào trong ngực, khẽ nhếch môi, đôi mắt đã có vài phần ướt át.

“Quân Ninh ca ca.” Một đôi bàn tay của Huệ Nhi gắt gao nắm lấy eo Quân Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực y, trầm thấp khóc. “Quân Ninh ca ca, bọn họ muốn đưa Huệ Nhi về Giang Nam rồi. Huệ Nhi đã không thể ở cùng một chỗ với Quân Ninh ca ca.”

“Huệ Nhi ngoan, Huệ Nhi đừng khóc.” Quân Ninh ôn nhu an ủi, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn dật nhưng cũng vô cùng nặng trĩu.

Huệ Nhi vô tội lắc đầu, ngược lại càng khóc to hơn, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo y, bộ dáng đáng thương tội nghiệp, “Quân Ninh ca ca, huynh đi van cầu hoàng thượng, có được hay không? Hoàng thượng thương Quân Ninh ca ca nhất, nhất định người sẽ nghe Quân Ninh ca ca nói. Huệ Nhi không muốn đi, Huệ Nhi không muốn rời khỏi Quân Ninh ca ca.”

Quân Ninh vô cùng đau lòng nhưng ngoại trừ an ủi, cái gì y cũng không làm được. Y biết mẫu thân nói rất đúng, nếu không thể cho Huệ Nhi tương lai, như thế chỉ có thể thả cho nàng tự do, mới có thể không thương tổn đến nàng. “Huệ Nhi ngốc, nhà của muội ở Giang Nam, Huệ Nhi đương nhiên phải đi về. Quân Ninh ca ca hứa với muội, nhất định sẽ tới Giang Nam thăm muội.”

“Huynh gạt người.” Huệ Nhi đáng thương tội nghiệp chu miệng lên, “Muội nghe ma ma nói, hoàng tử trước khi trưởng thành không dễ dàng xuất cung, nếu Huệ Nhi đi, sẽ không gặp được Quân Ninh ca ca rồi! Quân Ninh ca ca, có phải huynh không cần Huệ Nhi nữa không?”

“Không phải, không phải. Quân Ninh ca ca thích Huệ Nhi nhất…” Giọng nói Quân Ninh khẽ khàn khàn, đột nhiên quay đầu đi chỗ khác, tại chỗ nàng không nhìn tới, lông mi dài lây dính hơi nước.

Thình lình, Huệ Nhi đột nhiên đẩy y ra, chạy nhanh ra ngoài điện. Hai chân nàng vẫn để trần, bởi vì chạy quá nhanh, ở trên đường đá trong vườn nặng nề té ngã, bàn tay nhỏ cùng đầu gối đều bị đá đâm vào da, rỉ máu. Huệ Nhi bị đau khóc lớn. Quân Ninh theo sát phía sau, đau lòng ôm nàng lên, lại bị nàng đẩy ra.

Huệ Nhi bất chấp đau đớn, lại cố chấp chạy về phía trước, chạy thẳng đến tẩm cư của Thiên Dao. ‘Bịch’ một tiếng quỳ trước mặt Thiên Dao, một khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã khóc nhòe nước mắt. Nàng cầm mép váy Thiên Dao, nghẹn ngào khóc, “Cô cô, Huệ Nhi sẽ nghe lời, Huệ Nhi cực kỳ ngoan, van cầu người đừng đuổi Huệ Nhi đi. Huệ Nhi không thể rời khỏi Quân Ninh ca ca.”

“Huệ Nhi mau đứng lên.” Ngực Thiên Dao tê rần, một tay ôm lấy tiểu cô nương chật vật không chịu nổi từ trên đất lên. Quân Ninh theo sát đuổi tới Huệ Nhi, lại dừng lại tại cửa.

“Cô cô, có phải Huệ Nhi làm gì không tốt cho nên người không thích Huệ Nhi nữa. Cô cô, Huệ Nhi sẽ thay đổi, van cầu người đừng đuổi Huệ Nhi, van cầu người!” Huệ Nhi bị Thiên Dao ôm vào trong ngực, đã khóc không thành tiếng.

Thiên Dao lấy khăn lụa tuyết trắng khẽ lau nước mắt trên má Huệ Nhi, lại mở hai bàn tay nhỏ của nàng ra, trong lòng bàn tay dĩ nhiên rách máu, mấy viên đá nhỏ bén nhọn vẫn còn cắm vào trong da thịt. “Huệ Nhi bị té sao? Có phải rất đau hay không? Ngoan, Huệ Nhi đừng khóc.”

“Yêu Nguyệt, lấy Kim Sang dược tới.”

“Vâng ạ.” Yêu Nguyệt gật đầu đáp lời, nhanh nhẹn mang Kim Sang dược tốt nhất tới. Thiên Dao tiếp nhận thuốc mỡ từ nàng, thật cẩn thận bôi lên chỗ da trầy trong lòng bàn tay và đầu gối Huệ Nhi. Thuốc mỡ đụng vào vết thương có chút nóng rát, Huệ Nhi cau chặt mi tâm, gắt gao cắn môi, cũng không muốn kêu đau thành tiếng, nước mắt giọt to giọt nhỏ lại dừng không được chảy xuống.

“Đau không?” Thiên Dao ôn nhu hỏi.

Huệ Nhi theo bản năng gật đầu, nhưng lại rất nhanh lắc đầu. “Huệ Nhi không có đau, cô cô, Huệ Nhi cực kỳ nghe lời, người lưu Huệ Nhi lại có được hay không, cô cô!”

“Đứa ngốc, chẳng lẽ Giang Nam không tốt sao? Con ở trong cung như vậy, phụ thân cùng mẫu thân sẽ nhớ con.” Thiên Dao đau lòng vuốt ve khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Huệ Nhi.

Huệ Nhi oa một tiếng khóc lớn, trong miệng không ngừng gọi phụ mẫu. “Huệ Nhi cũng nhớ phụ thân và mẫu thân, nhưng mà phụ thân và mẫu thân còn có tiểu đệ đệ. Nhưng Quân Ninh ca ca chỉ có Huệ Nhi, Huệ Nhi không muốn Quân Ninh ca ca cô đơn một mình. Cô cô, Huệ Nhi đồng ý ở cùng Quân Ninh ca ca một đời một kiếp.”

Thiên Dao thở dài ôm Huệ Nhi vào trong lòng, Huệ Nhi ở trong ngực nàng từ từ an phận, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, sau cùng lại ngất trong vòng ôm của nàng. Nàng nhẹ nhàng đặt Huệ Nhi lên giường mềm mại, cũng thật cẩn thật kéo chăn gấm đắp cho nàng, lúc này mới phát hiện hai chân của Huệ Nhi vẫn để trần, một đôi chân bị đông lạnh đến đỏ bừng.

“Hài tử ngốc này.” Nàng bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.

Nơi cửa, góc âm u, thân thể Quân Ninh kề sát vào trụ hành lang băng lãnh, bả vai không ngừng run. Sở Diễm mới vừa hạ triều trở về, nhìn thấy Quân Ninh như vậy, nhất thời hiểu rõ nguyên do. Hắn đi đến bên người Quân Ninh, duỗi cánh tay nửa ôm y vào trong ngực, mỉm cười mở miệng, “Ninh Nhi không nỡ rời khỏi Huệ Nhi sao?”

Quân Ninh dùng lực lau lệ nơi khóe mắt, quật cường nói, “Không nỡ rời xa muội ấy, lại càng không nỡ thương tổn muội ấy. Quân Ninh là con nối dòng hoàng gia, mẫu thân nói, con cho muội ấy thiên hạ lại không thể cho muội ấy duy nhất, con không thể ích kỷ chặt đứt cánh chim của muội ấy, để cho muội ấy muộn phiền cả đời bên cạnh con.”