Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 31: Họa bích




Đôi mắt lanh lợi sắc bén của Thái hậu hơi nheo lại, như có điều suy nghĩ, trên gương mặt già nua lại vẫn duy trì nụ cười. Khẽ phất tay với Lưu Hỉ, người phía sau hiểu ý, đi qua bên cạnh bưng đến một hộp gấm màu đen, khom người cung kính trình tới trước mặt Sở Diễm.

“Nghe nói mắt Thái tử phi bị thương, đây là Thiên Sơn Tuyết Liên, thuốc giải độc cực tốt, liền ban cho nha đầu Thiên Dao đó đi.”

Sở Diễm khẽ cười, thản nhiên nhận lấy. “Đa tạ Hoàng tổ mẫu lo lắng.”

Thái hậu cười an hòa, trên gương mặt già nua tràn ngập sự mệt mỏi. “Ai gia mệt rồi, con cũng sớm trở về đi.”

Sở Diễm đứng dậy, vẻ mặt vẫn bình thản không chút sợ hãi như trước, nhàn nhạt nói, “Tôn nhi cáo lui.”

Đưa mắt nhìn bóng dáng cao ngất của Sở Diễm biến mất ngoài cửa điện, Thái hậu mới chống người dậy, lạnh nhạt mở miệng, “Ra đi.”

Chỉ thấy, sau tấm bình phong bước ra một nam tử khôi ngô, một thân mãng bào cẩm ngọc, mặc dù tuổi đã trung niên, mà phong thái vẫn còn rất lớn.

“Đồ vật ai gia cũng đã đưa, bây giờ ngươi cũng có thể an tâm rồi.”

“Đa tạ cô mẫu thành toàn.” Định Viễn hầu Tư Đồ Tẫn khom người cúi đầu nói.

Thái hậu thở dài bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu. “Ai gia đã hỏi qua thái y, trừ phi có thuốc giải, nếu không mắt của A Dao….” Thái hậu lại thở dài, “Thiên ý trêu người mà.”

“Phong Nhi truyền về tin tức, ở địa giới người Kim, tìm kiếm thuốc giải dường như còn có một thế lực khác, cũng không biết là nhân lực phương nào?”

Thái hậu hừ nhẹ, “Trừ Sở Diễm ra, còn có ai có năng lực đó.”

Tư Đồ Tẫn cả kinh, “Điện hạ đối với A Dao, chẳng lẽ động…”

“Ai biết. Tính tình đứa bé đó giống Hoàng đế nhất, hỉ nộ không bao giờ lộ ra, tâm tư càng khó dò.” Thái hậu trầm tư nói.

“Thái tử đại thắng trở về, trong lòng Hoàng thượng vui mừng vô cùng, đã ban 10 vạn ngự lâm quân trong kinh cho ngài, như vậy, Thái tử như hổ mọc thêm cánh.” Tư Đồ Tẫn cau mày nói. Cũng hơi có chút không hiểu. Hoàng thượng vẫn luôn kiêng kỵ hoàng tử tự mình dụng binh, bây giờ lại ra quyết định như vậy.

Thái hậu khẽ gật đầu, hừ lạnh một tiếng. Nếu nói hiểu con không ai bằng cha, Sở Diễm có bản lĩnh lớn thế nào, trong lòng Hoàng đế tỏ tường nhất. 10 vạn Ngự lâm quân kia chỉ sợ đã chuẩn bị trước cho Sở Diễm, chỉ đợi một lý do danh chính ngôn thuận để giao cho hắn mà thôi.

“Hoàng đế đối với đứa con trai này cũng không phải không thèm để ý như biểu hiện ngoài mặt, ngươi cho rằng Vân Thế Lan vì sao mà chết.”

Tư Đồ Tẫn lại cả kinh, “Chẳng lẽ….” Giết mẫu mà củng cố tử (1).

Thái hậu buồn bực trả lời, khẳng định suy nghĩ trong lòng ông. Lại thở dài. “Hoàng đế chọn A Dao làm Thái tử phi, chỉ sợ cũng đã có dụng ý khác. Nếu sớm biết được thân thế của đứa bé đó, ai gia có nói gì cũng sẽ ngăn cản.”

Tư Đồ Tẫn trầm mặc không nói, bây giờ, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

“Sở Diễm mặc dù lấy Thiên Dao làm thê tử, nhưng hắn chung quy vẫn là người ngoài, sẽ không một lòng cùng chúng ta. Sở Hạo mới là hi vọng của dòng họ Tư Đồ chúng ta, trên người hắn có huyết mạch của dòng họ Tư Đồ.”

Tư Đồ Tẫn sao lại không hiểu lời nhắc nhở của Thái hậu, vội vàng chắp tay cúi người. “Tư Đồ Tẫn sẽ dốc toàn lực phụ tá Nhị điện hạ.”

Thái hậu hài lòng gật đầu, “Ngươi hiểu được thiệt hơn trong đó thì tốt.” Nói chuyện quá lâu, Thái hậu hiển nhiên mệt không chịu nổi, khoát tay với Tư Đồ Tẫn một cái, “Ai gia mệt rồi, ngươi lui xuống đi.”

Tư Đồ Tẫn thi lễ, khom người lui ra ngoài.

Lúc đi ra Từ Ninh cung, trên trời lơ lủng vài bông tuyết nhỏ. Quỷ thần xui khiến, Sở Diễm lại bất tri bất giác đến trước Y Lan Điện.

Thiên Dao một mình ở trong vườn, đếm bước chân dưới con đường nhỏ, sờ soạng hai bên đường mà đi. Đường thấm tuyết trơn trượt, không cẩn thận vấp chân trên bậc thang, không kịp đề phòng liền ngã xuống đất.

Chóp mũi truyền đến mùi mực trúc như có như không, đỉnh đầu là tiếng hít thở đều đều. Mùi hương quen thuộc dị thường, hơi thở quen thuộc, bước chân quen thuộc, chết tiệt, nàng lại quen thuộc hết thảy của hắn.

“Điện hạ có chuyện gì sao?” Thiên Dao mở miệng, ngữ điệu bình thản hết sức không hợp với bộ dáng chật vật của nàng.

“Bổn vương hình như nên nhắc nhở nàng, nơi này là Đông cung.” Âm thanh lười biếng vang lên trên đỉnh đầu. Địa bàn của hắn, tư thái làm chủ của hắn.

Thiên Dao khẽ cười, cố gắng từ mặt đất đứng dậy, hờ hững xoay người, tiếp tục đếm ô vuông phía dưới chân. “Vậy mời điện hạ cứ thoải mái.”

“Nàng mấy ngày nay lại tự đắc làm vui sao.” Sở Diễm hừ nhẹ.

Thiên Dao dừng bước, lại mỉm cười. “Nếu không thì?” Chẳng lẽ nàng nên cùng mấy nữ nhân vô vị đó tranh đoạt tình yêu?

Nhưng, lời vừa dứt, bên hông đột nhiên thắt chặt, thân thể vô lực ngã về phía trước, chóp mũi va vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hơi đau. Nàng có chút tức giận ngẩng đầu. Đôi mắt to mặc dù trống rỗng lại trong veo như mặt nước.

“Nàng có biết mùi vị lạnh nhạt là thế nào không?” Hắn khẽ nheo mắt phượng, mang theo vẻ tà mị.

Cái gì? Thiên Dao vẻ mặt mờ mịt.

“Không quan tâm.” Mấy lời này của hắn nói rất mạnh.

Thiên Dao cười, mang theo chút bất đắc dĩ. Nam nhân này lúc nào đã bắt đầu để tâm thái độ của nàng.

“Thiên Dao từng ở Phật đường nhìn thấy một câu: ‘Người ở trong ái tình, tự đến tự đi, tự sinh tự diệt, vui sướng tự chịu, sao lại trách người’.”

Thời gian như trôi qua trong mắt Sở Diễm, đột nhiên hắn đẩy mạnh nàng ra. Phía dưới chân mất thăng bằng, cả người Thiên Dao lại ngã nhào xuống đất. Nàng cười, giống như bị té đau là người khác vậy.

“Nàng yêu bổn vương?” Hắn khẽ nheo mắt, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Mi tâm A Dao khẽ nhíu, trong nháy mắt, khôi phục lại vẻ lạnh lùng. “Quan trọng sao?” Nàng nhàn nhạt một câu. “Yêu hay không yêu, đều là chuyện của một mình Thiên Dao, có liên quan gì đến điện hạ.” 

Hắn chau mày suy tư, trong đôi mắt đen sâu thẳm như hố vẫn bình tĩnh vô cùng. “Không tệ, đúng là tự mình hiểu mình.” Ngữ điệu lười biếng, lại lộ ra vẻ lạnh lùng như có như không.

Đối với âm tình bất định của hắn, Thiên Dao dường như đã sớm thành thói quen. Nàng cứng rắn chống người từ mặt đất đứng dậy, từng bước sờ soạng về phía trước mà đi, hoàn toàn coi hắn ở phía sau lưng như vật trang trí.

“Ngày mai Thái hậu đi Già Diệp tự lễ Phật, nàng cũng phải đi cùng.” Phía sau, giọng hắn trong trẻo lạnh lùng bỏ lại một câu.

Thiên Dao khẽ đứng lại, lắng nghe tiếng bước chân đã đi xa, quay đầu hoảng hốt, ánh mắt tìm hướng hắn rời đi. Trước mắt, vẫn là một mảng tối đen.

Già Diệp tự, nơi đó, nàng đích thực nên đến một chuyến.

--- -----

Già Diệp tự, Vãng sinh điện.

Thiên Dao quỳ ở trong điện dâng hương, làn khói trắng tỏa xung quanh trước gò má của nữ tử thanh lệ.

Vãng sinh điện là nơi siêu độ vong linh, dân chúng quen lập bài vị trường sinh cho người thân đã mất ở trước Phật điện, hi vọng linh hồn của họ được siêu thoát.

“Chủ tử đang cầu siêu vong linh cho người nào?”

“Cho những người Kim đã chết dưới kiếm của ta.” Thiên Dao nhàn nhạt nói, biểu tình lạnh nhạt, hoàn toàn không hợp với lời nói của nàng lúc này.

Tử Y trợn to đôi mắt, cũng không dám lên tiếng.

“Tử Y, lúc giết người thì có cảm giác gì?” Hồi lâu, nàng lại đột ngột mở miệng.

Tử Y khẽ ngẩn người, biểu tình trên mặt trở nên mơ hồ, dường như đi vào hồi ức sâu kín, “Thực ra, nô tì cũng không nhớ. Nhưng nô tì không giết bọn họ, nô tì sẽ chết.”

Trong thâm cốc núi Tử Sá, là trụ sở bí mật huấn luyện sát thủ của Thiên Cơ Sát. Một ngàn người đi vào trong đó, lại chỉ có một có thể trở ra. Tỉ lệ sống sót của nàng chỉ có một phần ngàn. Nếu nàng không giết người khác, chỉ có thể trở thành ma dưới đao của kẻ khác.

Gần trong gang tấc, Thiên Dao có thể cảm nhận được sự run rẩy không dễ thấy của nàng. Vươn cánh tay đặt lên bả vai nàng, như an ủi. “Tử Y, đó không phải là lỗi của ngươi. Tội ác đó là của người đã ra lệnh ngươi đi giết người.”

Tử Y nhìn nàng, có chút luống cuống cúi thấp đầu, dường như đang trốn tránh cái gì. “Kỳ thực, chủ thượng hắn cũng là bất đắc dĩ.” Giọng nói của nàng rất nhỏ, khó có thể nghe thấy được.

Mất đi đôi mắt, thính lực của nàng đã trở nên cực kỳ tốt, nàng không phải không nghe thấy lời Tử Y, nàng chỉ không hiểu, không hiểu vì lý do gì, lại khiến Tử Y bênh vực cho tên ác ma đó.

“Chủ tử, lúc người giết những người Kim đó có phải rất sợ?” Tử Y trở tay nắm lấy tay Thiên Dao, ngón tay nàng lạnh đến kinh người.

Thiên Dao chau mày, biểu tình có chút ngẩn ngơ, dường như đang rất cố gắng nhớ lại. Nhưng trong đầu lại trống rỗng. Chỉ nhớ máu tươi trên người đỏ đến chói mắt. Những thi thể đó từng người từng người một ngã trước mặt nàng, mặt mày dữ tợn, nàng không dám nhìn bộ dạng của họ, cũng không biết người ngã xuống tiếp theo đó có phải là mình không.

“Đều đã qua rồi, chủ tử.” Tử Y không để ý kéo nàng ôm vào lòng. Không có ai có thể hiểu được sự sợ hãi bất an của Thiên Dao lúc này bằng nàng. Lúc nàng giết người lần đầu tiên, cả ngày lẫn đêm đều không dám ngủ, bộ dạng chết không nhắm mắt của bọn họ vẫn ám ảnh trong đầu nàng. Các nàng cũng không muốn giết người, các nàng chỉ vì sinh tồn mà thôi.

“Nữ thí chủ, trụ trì mời ngài đến thiền viện một chuyến.” Một vị chú tiểu đẩy cửa bước vào, cung cung kính kính hành Phật lễ.

Tử Y đỡ Thiên Dao đứng dậy, nàng khẽ cúi người đáp lễ với chú tiểu. “Kính xin tiểu sư phụ dẫn đường.”

(1) Thời tiền Hán, Nữ vương Lã thị cầm quyền, đời sau vua phục lập - Hiếu Văn Đế, hậu Hán cố kỵ việc nữ vương cầm quyền, nếu như lập thiếu quân, sẽ giết kỳ mẫu, để tránh ngoại thích lộng quyền.