Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 80: Bá Đạo




Năm tiểu Hoàng tử bảy tuổi đã trở thành tiểu Thái tử điện hạ người người khen ngợi dưới sự nuôi dạy của phụ hoàng và phụ hậu, ẩn ẩn có khí khái của hoàng thất. Ít nhất, trước mặt người khác nó là như vậy.

Về phần sau thì......

"Giơ tay ra."

"Ta sai rồi! Nhi thần thề, ngày mai nhất định sẽ dậy sớm!"

"Không có ngày mai." Lệ Tiêu bình tĩnh nói: "Tay."

Lệ Hân run run vươn cái tay bé nhỏ ra, chát một tiếng, roi tinh tế đánh vào lòng bàn tay, nó lập tức không nhịn được rớt nước mắt: "Nhi thần sai rồi, nhi thần sai rồi, cũng không dám... nữa."

"Trẫm đã nói trước rồi, quân vô hí ngôn, ngươi đã hẹn thời gian với lão sư dạy võ, lại để cho lão sư chờ hai canh giờ như thế. Trò đùa như vậy, ngày sau sao gánh vác nổi việc lớn?"

Ba roi xuống, trong lòng bàn tay Tiểu thái tử đã xuất hiện vết roi rõ ràng. Nó cố gắng dùng tay kia nắm lấy tay bị đánh mới miễn cưỡng kìm chế xúc động lùi về, khóc nói: "Bởi vì, bởi vì hôm qua đọc sách muộn, mới dậy muộn......"

"Ngươi cho là nửa đêm hôm qua ngươi chuồn ra tẩm cung làm cái gì, trẫm không biết?" ngữ khí Lệ Tiêu lạnh hơn vài phần: "Nếu đổi thành người khác, dám can đảm khi quân, đó là tội mất đầu!"

Dứt lời, lại một roi xuống.

Tiểu Thái tử kêu thảm một tiếng, than thở khóc lóc kêu: "Phụ hậu cứu ta! Huhuhu.... Phụ hoàng muốn đánh chết ta!"

"Chát ——" lại một roi nữa, cùng với một tiếng quát khẽ: "Câm miệng!"

Tiểu Thái tử khóc càng dữ hơn, nó biết phụ hoàng tâm địa lạnh lùng, chỉ có phụ hậu nói thì hắn có thể nghe lọt tai. Dĩ vãng nó khóc lớn làm cho phụ hậu chú ý, sau đó có thể đào thoát khỏi bàn tay ác độc của phụ hoàng, nhưng hôm nay lại không biết sao lại thế này, qua mười roi tay nhỏ sưng vù rồi, phụ hậu cũng không xuất hiện.

Đánh xong rồi, võ vẫn phải học, học xong, lại đi học văn.

Ngày thường Lệ Tiêu bận rộn không tự mình quản giáo nó, lão sư dạy võ là Phó thống lĩnh Ngự lâm quân, ngày thường chỉ cần ông không quá phận cũng mở một mắt nhắm một mắt. Chung quy là con duy nhất của bệ hạ, bọn họ cũng lo sẽ gây ra việc. Ngay cả phu tử đại nhân cổ hủ kia, lúc phạt cũng chỉ phạt thư đồng của nó.

Đương nhiên, văn của Thái tử bình thường là Tống Tụng kiểm tra, y là người ôn hòa, Lệ Hân thật ra chẳng sợ y lắm.

Hôm nay sở dĩ bị phụ hoàng bắt được, nguyên nhân thuần túy là phụ hoàng muốn tập kích đột ngột, lúc tới phát hiện lão sư dạy võ đang bất đắc dĩ tự luyện công, hắn lúc đó thần sắc lạnh lùng, tự mình lôi tiểu Thái tử đang chổng mông ngủ say từ trong chăn ra, giáo huấn một chút.

Tiểu Thái tử về học văn, tiểu thư đồng mặt bánh bao vội vàng chạy tới: "Thái tử điện hạ, ngài đây là......"

"Phụ hoàng đánh."

Thư đồng là con trưởng Ôn Thụy của đương kim Thừa tướng Ôn Thành Hiên. Người này là Lệ Tiêu một tay đề bạt lên, trung thành và tận tâm với hắn, thư đồng của Thái tử thuở nhỏ chịu ảnh hưởng của phụ thân, tất nhiên cũng trung thành và tận tâm với tiểu Thái tử, nó nói: "Thần sai người đi tìm thuốc."

"Phụ hoàng nói nhất định phải học xong bài sáng nay mới được bôi thuốc." Tiểu Thái tử chịu đựng nước mắt, tiểu thư đồng đờ ra, sau đó theo bản năng rụt cổ.

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng bọn họ cũng biết đương kim Thánh Thượng có chút bệnh điên, lại nhìn tay tiểu Thái tử sưng như móng heo, nó nhịn không được đồng tình. Nó thầm nghĩ bệ hạ quả thực là điên, ra tay nặng với Thái tử như vậy. Nó giúp đỡ tiểu Thái tử ngồi xuống, lại tự mình nghiền mực, nói: "Cũng may vết thương ở tay trái, không ảnh hưởng viết chữ." 

"Ngươi chỉ quan tâm ta viết chữ hay sao?" Tiểu Thái tử cả giận nói: "Ngươi không phải sợ phu tử lại phạt ngươi sao?"

"Sao ta sợ." Ôn Thụy tuy rằng ngày thường hay bị phạt, nhưng không dám có câu oán hận nào, dù sao thân phận Thái tử tôn quý. Nó nói: "Ta chỉ lo hôm nay nếu ngài học văn không tốt, về Hoàng hậu lại phạt ngài."

Tống Hoàng hậu phạt người thì thật ra ôn hòa hơn, y rất ít khi sử dụng bạo lực với con, trừ phi không thể nhịn được nữa, nếu không thì chỉ phạt nó không được ngủ, hoặc là chép thêm mấy trang. Tiểu Thái tử nghĩ đến phụ hậu, nước mắt lại là chảy xuôi không tiếng động: "Phụ hậu không thương ta nữa, hôm nay lại không tới cứu ta."

Lão sư giảng bài từng là lão sư của Lệ Tiêu, ông nhìn thoáng qua cái móng heo của tiểu Thái tử, hôm nay không làm khó nó, còn đặc biệt cho tan sớm. Thật vất vả chịu đựng đến khi học xong, tiểu Thái tử lập tức trề miệng chạy đi tìm phụ hậu.

Tống Hoàng hậu mấy năm nay vẫn cùng bệ hạ ở Dưỡng Tâm điện, chưa từng dời đi. Tiểu Thái tử chạy vào tiền điện đã có ý thức ngẩng đầu, đi nhẹ nhàng, lén lút lẻn vào trong. Phụ hoàng đang một tay xoa trán, đang nhìn chiết tự.

Nó nhẹ chân nhẹ tay lẻn qua, xuyên qua sân chạy đến hậu điện mới gọi lên: "Phụ thân, cứu ta với! Ta sắp chết rồi!"

Hoa y tự trồng năm đó đã cao hơn nhiều, Tống Tụng giương mắt nhìn qua nó, xem thằng nhỏ giơ móng heo nhỏ khóc sướt mướt: "Nhi thần đáng thương quá, phụ hoàng quá đáng quá!"

Tống Tụng ngày thường cũng sẽ trông nó, trước kia Lệ Hân bị phạt, y luôn có thể đúng lúc đuổi tới khuyên bảo, nhưng lần này y không lộ diện. Lệ Tiêu tưởng y chưa nghe nói, than thở khóc lóc lên án phụ hoàng mấy câu, lại nghe y nói: "Đến đây bôi thuốc đi."

Thuốc khẳng định phải bôi, nhưng thương tổn trong lòng cũng nhất định phải an ủi. Tiểu Thái tử vươn tay nhỏ cho y bôi thuốc mỡ, nhìn thấy y hơi nhăn mày lại, biết ngay là y đau lòng, vội bán thảm thêm: "Nhi thần đã bị đánh, còn phải đi học sáng. Phụ hoàng nói, ngày mai còn muốn nhi thần chịu đau sáng sớm đi học võ...... Nhi thần đau quá, huhu, ngài nhẹ tay thôi."

Tống Tụng nhìn nó, khẽ thở dài một cái, mang băng gạc tới giúp nó băng bó, nói: "Ta biết."

Tiểu Thái tử đờ cả người: "Ngài biết nhi thần bị đánh?"

"Lúc hắn đánh ngươi, ta xem hết."

Tiểu Thái tử nháy mắt như bị sét đánh, không dám tin: "Phụ thân, ngài có phải không thích ta nữa đúng không?"

"Ngươi đã bảy tuổi rồi." Tống Tụng nói: "Lúc phụ hoàng ngươi lớn bằng ngươi, hoàng tổ phụ của ngươi đã chuẩn bị ngựa con cho hắn, đã bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung."

Tiểu Thái tử trề miệng: "Phụ thân ghét bỏ nhi thần sao?"

"Không phải ghét bỏ ngươi." Tống Tụng ôn hòa nói: "Cuối hè năm nay ngươi sẽ đầy tám tuổi, nếu cứ không học vấn không tài nghệ mãi như thế sao được?"

"Nhi thần không phải không học vấn không tài nghệ!"

"Ngày sau ngươi phải kế thừa đại vị."

"Ai thèm cái đại vị kia?" Tiểu Thái tử đã bắt đầu tâm sinh bất mãn: "Nếu kế thừa đại vị phải trải qua cực khổ như vậy, ta mới không cần đâu!"

"Ngươi cho là cẩm y ngọc thực của ngươi có được thế nào?"

"Dù sao có phụ hoàng và phụ thân rồi."

Tống Tụng buông lỏng nó ra, nói: "Đi, sang bên kia đứng đi."

"Nhưng, tay ta......"

"Đi nhanh."

Tiểu Thái tử thấy thần sắc y nghiêm túc cũng không dám trái lời, chỉ là trong lòng càng ủy khuất, "Phụ thân thay đổi rồi."

Tống Tụng không để ý đến nó, y sai người thu dọn thuốc, đứng dậy đi vào tiền điện, ánh mắt dừng ở nam nhân ngồi bên án thư, đồng tử hắn đen nhánh. Y đi qua, nói: "Bệ hạ?"

Lệ Tiêu nheo mắt lại nhìn y, ánh mắt ngắn ngủi hiện lên một tia tối tăm, nhìn thấy y mới nói: "Mách lẻo với ngươi?"

"Trách ta mấy năm nay chiều nó quá." Tống Tụng quỳ gối lên đệm, nói: "Hôm nay lại đau đầu sao?"

"Có một chút."

Tay y khẽ đặt lên huyệt Thái Dương, Lệ Tiêu nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: "Ngươi không cần lo quá, trẫm cho dù không nhớ được ai cũng sẽ nhớ Tụng nhi."

"Ừ." Tống Tụng cười, mắt lại hơi đỏ.

Mấy ngày nay Lệ Tiêu thường xuyên đau đầu, theo ý tứ của Tề tổng quản, thời điểm Lệ Tiêu đau đầu còn có thể rất táo bạo. Có mấy lần, y cơ hồ cảm thấy Lệ Tiêu lại sắp phát bệnh. Nửa tháng trước, Tống Tụng bởi vì ngủ muộn không thể dậy, cho hắn vào triều một mình, hắn lại ở triều trong cơn giận dữ đập nát bàn, các loại quan lại run rẩy.

Chuyện này làm cho Tống Tụng không dám phớt lờ, ngày nào cũng ngồi ở đằng sau hắn. Trước kia y chỉ cần nghe là được rồi, nhưng gần đây Lệ Tiêu có đôi khi sẽ quên y còn ngồi ở đằng sau. Tống Tụng thường thường phải gọi hắn một tiếng lúc không khí căng thẳng.

Dựa theo lời Kỉ Doanh, chắc là thuốc uống mấy năm nay có tác dụng, độc tố bị tích tụ trong người đang bị đẩy ra ngoài, chuyện này đối với Lệ Tiêu là mấu chốt. Nếu có thể rửa sạch hết độc còn sót lại, hắn có thể giống người bình thường, nhưng nếu...... Xấu nhất có thể ngay cả Tống Tụng cũng không nhớ được.

Y nhẹ nhàng cau mũi, Lệ Tiêu liếc mắt, nói: "Mấy tuổi rồi còn khóc, hả?"

"Không có." Tống Tụng biện giải, y biết có chút dọa người, nhưng y chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, đột nhiên y cảm giác tim như bị dao cắt, sợ hãi mãnh liệt cơ hồ bao phủ y.

Y ôm lấy Lệ Tiêu từ phía sau, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ theo bệ hạ."

Lúc muộn chút, bọn họ từ tiền điện về hậu điện nghỉ ngơi, tiểu Thái tử vẫn đang đứng phạt, ỉu xìu quay lại. Tống Tụng nói: "Người tới, đưa Thái tử điện hạ về cung."

Vừa nghe nói phải đi về, tiểu Thái tử lập tức lên tinh thần, đột nhiên xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy phụ hậu dìu phụ hoàng ngồi xuống giường, nó hơi mở to mắt, trong lòng bỗng nhiên không thoải mái, nó nói: "Ta không về." 

Tống Tụng nói: "Lại làm sao nữa?"

"Ta cũng muốn...... ở cùng phụ hoàng phụ thân."

Từ khi năm tuổi nó đã bị ép dời từ Dưỡng Tâm điện ra ngoài, trong lòng nó kỳ thật không phục lắm, nào có hai người lớn ở chung một chỗ rồi đuổi con đi? Nó cảm thấy phụ hậu một năm này tình cảm với nó càng lúc càng nhạt, hôm nay còn nhìn nó bị đánh nữa! Trong lòng tiểu Thái tử không vui, lén lút cho rằng phụ hoàng dời đi lực chú ý của phụ thân, xét đến cùng là bởi vì nó không thể ở cùng một chỗ với phụ hậu.

Nó phải nhanh cướp phụ hậu về mới được.

Tống Tụng nhíu mày, nói: "Mấy tuổi rồi, còn ở với phụ thân?"

"Ta sợ......"

"Ngươi là vua của một nước."

"Về sau mới là!" Tiểu Thái tử tội nghiệp: "Giờ ta còn là trẻ con, trẻ bảy tuổi nhà người thường còn phải ôm một cái."

"Ai nói với ngươi?"

"Cho nó ở lại đi." Lệ Tiêu có chút phiền, hắn nhíu mày, nói: "Sang phòng bên cạnh ở."

Tiểu Thái tử lập tức chạy ra ngoài, nó ở Dưỡng Tâm điện mấy ngày, sáng sớm luyện võ đọc sách đồng thời lại mỗi ngày chạy tới bóp chân đấm lưng cho Tống Tụng, sắm vai chân chó đặc biệt thành thật, Tống Tụng bị nó làm nũng không giận được: "Tay khỏi chưa?"

"Hết sưng rồi." Tiểu Thái tử rót nước cho y, sau đó ngồi xuống, mềm giọng hỏi: "Ta có thể hỏi phụ hậu một câu không?"

Ngày thường nó gọi phụ thân khá nhiều, bởi vì cảm thấy như vậy thân thiết hơn, hỏi như vậy thật ra có chút khách sáo, nhưng chung quy cũng là con mình, Tống Tụng ôn hòa nói: "Ngươi muốn hỏi gì?"

"Ngài gần đây có phải.... Có chút lơ là nhi thần không?"

Tiểu Thái tử trông mong nhìn y, biểu tình "ta rất đau khổ nhưng ta nhất định phải kiên cường", dù biểu hiện rất khờ dại, nhưng chút tâm cơ này sao có thể thoát được mắt của Tống Tụng, y nói: "Ngươi nghĩ nhiều."

Tiểu Thái tử nghịch ngón tay nhỏ của mình, bĩu môi nói: "Nhưng nhi thần rõ ràng cảm giác được ngài quan tâm phụ hoàng nhiều hơn, trước kia không phải như thế."

"Nếu ngươi nghĩ như vậy, về sau ta sẽ quan tâm phụ hoàng ngươi hơn, lạnh nhạt với ngươi."

"......" Tiểu Thái tử vốn thầm nghĩ có thể nghe được vài câu trấn an, trên biểu tình nhất thời xuất hiện vết rách ngắn ngủi. Tống Tụng lại bật cười, nói: "Nhưng đây toàn là ảo giác của ngươi mà thôi, ngươi với ta là không thể thay thế, phụ hoàng của ngươi cũng vậy. Chỉ bởi vì ngươi trưởng thành rồi, ngươi là quân chủ tương lai. Chuyện của phụ hoàng ngươi hẳn ngươi cũng có nghe nói, gần đây hắn hay đau nửa đầu, Kỉ tiên sinh lo hắn lại tái phát độc tố. Vốn những chuyện này không nên nói với ngươi, nhưng Hân nhi, phụ hoàng ngươi có thể có một ngày sẽ không nhớ ngươi, cũng không nhận ra ta, thậm chí có thể cả đời."

Tống Tụng không nói việc này cho nó, nhưng Lệ Hân tổng thể coi như là đứa nhỏ nhu thuận, không ngốc đến độ ngay cả biểu tình trầm lặng của Tống Tụng cũng không hiểu. Nó liên tưởng đến mấy ngày này hai vị phụ thân nghiêm khắc với mình, vẻ mặt cũng dần dần nghiêm túc lên.

"Phụ hoàng ngươi chuẩn bị sau sinh nhật tám tuổi cho ngươi tham chính." Tống Tụng sờ đầu nó, ôn hòa nói: "Phụ hoàng và phụ thân sẽ không cố ý gây áp lực cho ngươi, nhưng Hân nhi, ngươi là Thái tử, ngươi phải hiểu được nếu có một ngày phụ hoàng ngươi không nhớ ra ai, cho dù ngươi chỉ có ba tuổi cũng phải ngồi lên chỗ đó."

Vào lúc ban đêm, Lệ Hân nằm trên giường, bỗng nhiên nghe thấy phòng bên cạnh vang lên một tiếng ầm ầm, cùng với một tiếng thét kinh hãi: "Bệ hạ ——! Đi ra ngoài hết đi!"

Nó đột nhiên thông minh lên, nhóm cung nhân ai nấy thần sắc kinh hoảng chạy ra ngoài, nó thì chân trần, trực tiếp vọt tới phòng bên cạnh, liếc mắt thấy được phụ hoàng đang cuồng nộ.

Bình phong rơi sang một bên, bàn vỡ vụn, ngay cả cửa sổ cũng bởi vì cơn cuồng nộ mà vỡ tan ra. Tống Tụng đang dùng sức ôm hắn, phụ thân nó xưa nay bình tĩnh cao ngạo giờ tóc tai bù xù, y đau đến độ mặt vặn vẹo.

"Thái tử điện hạ!" Người nó bỗng nhiên bị người lao đến bế lên, Tề tổng quản nói: "Nô tài đưa ngài quay về tẩm cung."

"Phụ hoàng......"

Nam nhân trong phòng đột nhiên nhìn qua, trong đôi đồng tử tối đen đầy bạo ngược. Tim tiểu Thái tử hẫng một nhịp, nhất thời bị Tề tổng quản bịt kín miệng. Tề tổng quản ôm nó đi ra ngoài, Kỉ Doanh lại vọt vào. Hắn cũng bất chấp chào hỏi thằng bé đang ngơ ngác, trực tiếp vọt vào. Tề tổng quản ôm nó ra Dưỡng Tâm điện, mới thở ra một hơi thật dài, nói: "May mắn mấy năm nay có Tống hoàng hậu, nếu không thì không chừng lại có bao nhiêu người chết."

Lệ Hân chưa bao giờ gặp lúc phụ hoàng nổi điên, nó chỉ nghe người nói, giờ phút này thấy vẻ mặt của tổng quản mà nghĩ mà sợ, nó vội nói: "Phụ hoàng trước kia có điên không?"

"Trước khi gặp được Tống hậu, rất điên." Tề tổng quản phỏng chừng cũng nhận được mệnh lệnh, không giống ngày thường ngậm miệng không nói chuyện, lão buông tiểu Thái tử ra, giúp nó sửa sang lại quần áo, thở dài: "Kỳ thật mấy năm nay bệnh tình của phụ hoàng ngươi đã ổn định, chỉ là năm nay lại không tốt. Kỉ thần y nói là độc còn sót lại quấy nhiễu, độc điên kia vẫn đè nén trong cơ thể, tóm lại cũng là chuyện phiền phức."

"Phụ hoàng sẽ làm phụ thân bị thương sao?"

"Hôm nay chắc là không." Tề tổng quản nói: "Về sau thì không chắc."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Điện hạ về sau chăm chỉ ngoan ngoãn, đừng chọc giận bệ hạ nữa."

Thần sắc tiểu Thái tử càng trầm trọng, trước kia nó chỉ nghe nói, hơn nữa những người đó còn không dám nói trước mặt nó, hiện giờ tận mắt nhìn thấy, nó mới biết được phụ hoàng điên lên đáng sợ như thế. Trong lòng nó không khỏi khổ sở, lại lo lắng cho phụ hậu. Nó thầm nghĩ: "Phụ hoàng bị bệnh, phụ hậu quan tâm hắn một ít, cũng là nên làm."

Trong điện, Kỉ Doanh châm cứu cho Lệ Tiêu, dưới sự trấn an của Tống Tụng, hắn vận công ép độc ra.

Kỉ Doanh nhíu mày, nói: "Tháng này thêm một thang thuốc đi."

"Bình thường chỉ uống một thang."

"Ngươi xem hắn như vậy, một thang có được không?"

"Dược tính đó quá lớn, vạn nhất...."

"Chỉ có thể thử thôi." Kỉ Doanh nói: "Hôm nay hắn có thể đập Dưỡng Tâm điện, ngày mai có thể bởi vì đau đầu mà đập cả Hoàng cung." 

May mắn là, có Tống Tụng, hắn không làm tổn thương người khác.

Ngày kế tiếp, tiểu Thái tử càng dụng tâm, không chỉ không trốn học còn mỗi ngày tự học đến đêm khuya, buổi sáng trời chưa sáng lại dậy. Thư đồng thấy nó nhiều ngày không bị phạt, cảm thấy không thể tin, truy vấn, lại bị nó liếc mắt một cái. Tiểu Thái tử thần sắc thản nhiên, lại ẩn ẩn ngạo khí, nói: "Cô phải trưởng thành."

Phu tử và Thống lĩnh cùng nhau Lệ Tiêu khích lệ nó ở trước mặt, tới cuối hạ đầu thu, tiểu Thái tử quả thực được Lệ Tiêu gọi đi nghe quyết định sự vụ. Trong xương nó chảy máu của Lệ Tiêu, hành vi cũng chẳng khác hắn lắm. Tề tổng quản hoảng hốt nhìn tiểu Thái tử lẳng lặng ngồi một bên, cảm thấy nó ẩn ẩn giao hòa với Lệ Tiêu năm đó ngồi trước mặt Hoành Nhân hoàng đế nghe quyết định sự vụ. Nó rất nghe lời, lúc báo cáo cũng chỉ nghe, một câu cũng không nói, có nghi vấn gì thì đợi cho mọi người tản đi mới bắt đầu hỏi Lệ Tiêu.

Đối với con mình, Lệ Tiêu tất nhiên là thẳng thắn, chuyện trên triều đình cũng nói cho nó nghe hết, Tống Tụng có khi cũng tham gia, dạy nó giao lưu với hạ thần ra sao. Dù sao Lệ Tiêu là người điên, phương thức hắn giao tiếp với hạ thần cũng không thích ứng ở trên người tiểu Thái tử.

Hai năm qua, Lệ Tiêu dần dần bớt đau nửa đầu, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có lúc nhức lên như có thanh đao chọc trong đầu. Tống Tụng chỉ có thể một tấc cũng không rời hắn, tránh cho hắn lại điên lên làm người khác bị thương.

"Hân nhi hai năm nay lớn lên không ít." Lệ Tiêu khó được khen người, Tống Tụng lập tức cười: "Đều là công lao của bệ hạ."

Y lấy ngân châm ra, cắm lên đầu Lệ Tiêu. Bệnh lâu thành y, y làm người thân mật với Lệ Tiêu nhất, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chịu đau đầu tra tấn, nhất là hắn thường xuyên nửa đêm đột nhiên đau tỉnh, cầm lấy kiếm một bộ tùy thời muốn giết người.

Thường xuyên qua lại, y học được chút ít từ Kỉ Doanh, tiện tùy thời làm giảm đau đớn cho Lệ Tiêu.

Nam nhân túm lấy tay y, "Nếu không có Tụng nhi, trẫm phải làm sao?"

"Sao lại không có ta?" Tống Tụng nói: "Ta nói rồi, sẽ luôn theo bệ hạ."

Lệ Tiêu cười, kéo y vào lòng. Tống Tụng ngoan ngoãn cho hắn ôm, ngẩng đầu nhìn châm trên đầu hắn, lại nhịn không được cười một tiếng: "Giống y như con nhím."

"Còn dám trêu chọc trẫm." Lệ Tiêu cúi đầu hôn, ngân châm trên đầu rung rinh theo. Tống Tụng vội vàng đẩy hắn ra, nhưng môi vẫn bị hôn. Có đôi khi y cảm thấy Lệ Tiêu không phải đầu có vấn đề, là phía dưới có vấn đề mới đúng, mỗi lần sau khi đau đầu đều phải cùng y làm chuyện này kia. Hiện giờ hắn đang tuổi tráng niên, là thời điểm mạnh như hổ, Tống Tụng căn bản không phải đối thủ của hắn.

Lúc rút châm, Lệ Tiêu quả thực ôm y làm vài lần. Tống Tụng cả người vô lực chui vào trong chăn, mềm nhũn nói: "Bệ hạ hiện giờ sức khỏe tốt rồi thì truyền tin để cho loại quan lại yên tâm."

"Vẫn chưa hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp."

"Nhưng không còn nghiêm trọng nữa." Tống Tụng vuốt mặt hắn, nói: "Có lẽ có một ngày, cho dù ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng có thể tự mình ứng phó."

Lệ Tiêu lại đột nhiên mở mắt nhìn y: "Ngươi mới nói vẫn theo trẫm."

Sau mỗi lần làm Tống Tụng đều có ảo giác hắn chưa chuyển biến tốt đẹp như Kỉ Doanh nói, bởi vì ánh mắt Lệ Tiêu rất đáng sợ, có lẽ độc còn sót lại đã nhạt, nhưng tính tình cố chấp bị y chiều ra chỉ sợ là khó có thể sửa lại.

"Ý của ta là...."

"Nếu trẫm xa ngươi, nhất định sẽ giết người."

Lệ Tiêu cắt lời y, lại ôm y vào lòng. Ý tứ Tống Tụng muốn biểu đạt bị hắn hiểu lầm, cũng không thể giải thích, chỉ có thể rầu rĩ trong lòng.

Ý của y kỳ thật là sau này Lệ Tiêu bình thường, hắn cũng không thể cả ngày như hình với bóng cùng y, có thể giống Đế Hậu bình thường, mà cũng không phải không tốt với y nữa.

Nhưng đây cũng giống như chuyện Lệ Tiêu có thể làm ra, cho dù hắn khỏe cũng nhất định làm người cảm thấy hắn không khỏe, điên lên chém người cũng không phải một ngày hai ngày.

Thôi, Tống Tụng hôn hai má hắn, nghĩ thầm, vậy giúp hắn lừa đi.

Nhưng y trăm triệu không nghĩ tới là, Lệ Tiêu không riêng dọa dẫm quan lại, còn muốn chèn ép tiểu Thái tử.

Ngày hôm đó là sinh nhật mười tuổi của tiểu Thái tử, Lệ Tiêu làm yến hội cho nó, trở về Tống Tụng lại nấu cho nó bát mì trường thọ, ở trong có thịt băm, thằng nhóc kia ăn vui vẻ, khuôn mặt nhỏ luôn luôn căng thẳng khó được trào ra vài phần vui mừng: "Tay nghề của phụ thân tốt quá."

Trẻ con luôn hy vọng thân thiết với người lớn, trong xương nó mặc dù có máu của Lệ Tiêu, nhưng vẫn hay dính lấy Tống Tụng. Tống Tụng là người tính tình mềm mại dễ thân thiết, y dịu dàng nói: "Ăn chậm thôi, phải ăn hết."

"Vâng!" Tiểu Thái tử vừa ăn, vừa lặng lẽ nhìn gương mặt hiền lành ôn nhu của y, tình cảm trong lòng cơ hồ tràn ra. Nó làm nũng: "Phụ hoàng hôm nay lại khen ta, nói ta ở trên triều biểu hiện tốt."

"Hân nhi hai năm này càng ngày càng đoan trang ổn trọng." Tống Tụng khen: "Có phong phạm của phụ hoàng ngươi năm đó."

"Vậy, hôm nay ta có thể ở lại ngủ với phụ thân không?" Nó chờ mong nhìn Tống Tụng, hai năm này tâm tư của Tống Tụng ở trên người Lệ Tiêu quá nhiều, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Lệ Hân vẫn nhịn không được muốn gần gũi với y, tùy tiện tán gẫu với nó nó cũng vui vẻ.

Tống Tụng cũng hiểu được hai năm này có chút bạc đãi con mình, cũng đồng ý, nói: "Buổi tối kể chuyện cho Hân nhi."

Mắt Lệ Hân bừng sáng, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Lệ Tiêu gọi một tiếng: "Tụng nhi."

Hắn lắc la lắc lư, Tống Tụng vội đứng dậy dìu hắn, nói: "Sao uống nhiều rượu như vậy?"

"Sinh nhật của Hân nhi, trẫm vui." Hắn được đỡ ngồi xuống, ngọc trên đầu rũ xuống che bớt đi khuôn mặt tuấn mỹ. Hắn ngồi một bên, một tay xoa trán, nửa híp mắt nhìn Lệ Hân. 

Tiểu Thái tử từ lúc thấy hắn nổi điên lần đó trong lòng lại càng sợ hắn, nó chớp chớp lông mi, mềm giọng gọi một tiếng: "Phụ hoàng."

"Hân nhi muốn ở lại?"

"..... Phụ thân nói sẽ kể chuyện cho nhi thần."

Lệ Tiêu cười, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên trán, chậm rãi nói: "Ngươi mấy tuổi rồi?"

"Nhưng, nhưng hôm nay là sinh nhật...." Sinh nhật ấy à, luôn luôn có quyền bốc đồng. Ba tuổi bị đuổi xuống giường, năm tuổi bị đuổi ra Dưỡng Tâm điện, nó cũng chỉ có lúc sinh nhật mới có thể gần gũi với phụ thân.

Nó cầu cứu nhìn Tống Tụng, người kia mới há miệng, hắn đã nói: "Đau đầu, đến đây xoa bóp."

Tống Tụng đành phải đi theo, tháo mũ miện cho hắn trước, lại bóp đầu cho hắn, nói: "Hay là chúng ta xuất cung đi dạo phố đêm?"

Mắt Lệ Hân càng sáng.

Tống Tụng cũng nhìn ra được, Lệ Hân gần gũi với y cũng chỉ là muốn làm nũng, chung quy vẫn là đứa nhỏ, việc lớn nó cũng không cản trở, chiều vẫn là được chiều.

Lệ Tiêu nhắm mắt lại, không nói gì, Lệ Hân siết ngón tay, có chút căng thẳng nhìn Lệ Tiêu: "Phụ hoàng?"

"Trẫm đau đầu." Lệ Tiêu lại nói: "Nếu đến chỗ huyên náo, đau hơn, giết người thì làm sao?"

"......" Ngài điên ngài có quyền, tiểu Thái tử thất vọng rũ mi, nản lòng nói: "Vậy, nhi thần có thể ở lại không?"

"Trẫm điên lên lục thân không nhận, hôm nay cảm giác tâm tình không tốt, tỷ lệ điên rất lớn." mí mắt Lệ Tiêu không cả nâng lên: "Hân nhi muốn ở lại không?"

"...." Lệ Hân cúi đầu ăn sạch mì trường thọ, thút thít nói: "Nhi thần cáo lui."

Kỳ thật trong lòng nó có chút không phục, nó cảm thấy phụ hoàng được điên mà kiêu, hoàn toàn chiếm lấy phụ thân, nhưng nó lại nhịn không được sợ hãi. Tuy rằng nó biết phụ hậu nhất định sẽ không để cho phụ hoàng giết mình, nhưng bị kẻ điên đánh một cái quá đáng sợ, hơn nữa.... Phỏng chừng về sau còn có thể mơ ác mộng.

Đi ra ngoài như đà điểu, ra Dưỡng Tâm điện, tiểu Thái tử lại thành khổng tước lãnh khốc mà cao ngạo, nó nhíu mày gọi Tề tổng quản đến, hỏi: "Bệnh tình của phụ hoàng có tiến triển không?"

"À......" Tề tổng quản cân nhắc bệ hạ và Thái tử ai cao hơn, nói: "Kỷ tiên sinh không nói với ngài?"

"Hắn nói không tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân." Tiểu Thái tử trừng lão một cái, nói: "Chẳng lẽ bệnh của phụ hoàng không có cách trị khỏi hẳn sao?"

"Số năm bệ hạ bị bệnh cũng sắp hai mươi năm rồi, sao có thể khỏi hẳn được." Cho dù trị, di chứng cũng không nhẹ, Kỉ Doanh kỳ thật cũng không chắc chắn nếu thật sự rời xa Tống Tụng, một mình Lệ Tiêu sẽ ra sao.

Tiểu Thái tử uể oải, trong lòng nó cảm thấy phụ hoàng có chút đáng thương, nhưng lại cảm thấy mình cũng có chút đáng thương. Nó đã mười tuổi, sắp là thiếu niên rồi, về sau muốn gần gũi với phụ thân nữa lại càng thêm không hợp quy củ.

Nó rũ tay áo dài chậm rãi đi về trước, bóng dáng có chút chán nản: "Nếu ta là kẻ điên thì tốt rồi."

Làm kẻ điên thật tốt mà, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi rồi còn có thể quấn quít lấy phụ thân như tiểu bảo.

Tề tổng quản lau mồ hôi trên trán, tiến lên hai bước, nói: "Thái tử điện hạ không thích thư đồng?"

"Có liên quan gì đến thư đồng đâu?"

"Điện hạ tuổi cũng không nhỏ nữa, nếu cảm thấy không thú vị, có thể tìm bạn chơi, cưỡi ngựa, bắn cung, đầu hồ, xúc cúc.... Không chơi vui sao?"

"Bạn chơi là bạn chơi, phụ thân là phụ thân." Nó đúng lý hợp tình: "Ai không muốn làm tiểu bảo bảo của phụ thân chứ?"

Trong phòng, Thái tử vừa đi ra ngoài, Tống Tụng đã buông tay ngồi trở lại ghế, trừng mắt nhìn Lệ Tiêu một cái: "Trẻ con ngươi cũng bắt nạt."

Nếu không phải sợ vạch trần hắn ở trước mặt con sẽ nhục mặt, vừa rồi Tống Tụng đã mắng hắn.

"Tuổi không nhỏ, không nên quấn quít lấy ngươi mãi."

"Không phải nó quấn quít lấy ta mãi, là ngươi quấn quít lấy ta mãi." Tống Tụng tức giận, "Nếu bệ hạ rộng lượng một chút nó cũng sẽ không cảm thấy mình bị bỏ rơi."

Tâm tư trẻ con kỳ thật dễ lý giải, nếu Lệ Tiêu không bá đạo, tiểu Thái tử cũng tất nhiên sẽ không có chấp niệm với việc gần gũi với y. Hiện giờ tiểu Thái tử cảm thấy mình đang nhường phụ hoàng, hơn nữa là bị ép nhường! Dù còn nhỏ tuổi, nhưng chung quy vẫn là trẻ con, sẽ cảm thấy mình bị thiệt thòi, phụ hoàng lại chiếm lời.

Nam nhân này, quả thực cả đời đều tranh giành tình cảm với con.

Lệ Tiêu nói: "Kỳ thật bởi vì sinh nhật của nó làm cho trẫm nhớ tới lúc ngươi sinh nở."

Tống Tụng không nghe được lời này nhất, y còn nhớ rõ Lệ Tiêu bởi vì căng thẳng mà mất giọng, lập tức không còn giận nữa: "Ta đi sai người nấu canh giải rượu." 

Y đứng dậy, lại bị Lệ Tiêu ôm lại: "Trẫm uống không nhiều lắm."

"Ta sợ ngày mai ngươi lại đau đầu."

"Có Tụng nhi thì không đau lắm." một tay Lệ Tiêu lấy y vào trong lòng, kề bên tai y, cúi đầu nói: "Nhiệt độ cơ thể trẫm hơi cao."

Tống Tụng cũng cảm giác được, y sờ sờ trán Lệ Tiêu, nói: "Ta đi sai bảo một tiếng vậy."

"Tề tổng quản sẽ chuẩn bị canh giải rượu." Lệ Tiêu hôn má y: "Nóng không?"

"... Có một chút." Tống Tụng rụt cổ, nghe hắn cúi đầu cười: "Biết là Tụng nhi sẽ thích."

Tống Tụng: "......"

Đồ, đồ lưu manh.