Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!

Chương 44-1




Chi đầu hoa mạn niểu.

Kim tôn rượu không không.

Khi đến Vân Tường viện Thanh Hạ mới chính thức cảm nhận được thế nào là khung cảnh choáng ngợp trong vàng son, sống mơ mơ màng màng đầy đủ hàm nghĩa.

Không thể đếm hết số lượng rường cột được trạm trổ công phu, mái đỏ lầu son tựa nhưột bức tranh sơn thủy họa tuyệt tuyện làm người nhìn lâm vào mê hoặc, núi giả bồn cảnh, hành lang điêu khắc hoạ bích, không nơi nào là không lộ ra một cỗ nồng đậm hơi thở Trung Hoa cổ điển, điểm duy nhắt không được hài hoà chính là cung điện rộng lớn như vậy thế như giờ phút này lại tĩnh mịch không có nửa điểm tiếng người.

Từ Quyền đứng tại đại môn Vân Tường viện cao giọng thông tri hồi lâu nhưng vẫn không thấy có người đáp trả, tự chủ trương tiến mở thử cửa thì không ngờ đại môn sơn son thiếp vàng kia cứ như vậy rãi mở ra.

Sở Ly thần sắc lạnh nhạt không ra bất kì cảm xúc gì, mắt phượng hẹp dài thanh lãnh nhìn khung cảnh đèn đuốc huy hoàng nhưng tĩnh mịch của Vân Tường viện, sâu bên trong hắc mâu có dòng nước ngầm chậm rãi lưu động.

Hắn khẽ hừ lạnh một tiếng rồi thúc ngựa tiến vào đại môn, đoàn hắc y vệ phía sau cũng tuỳ thị bám sát, Thanh Hạ dùng thân phận giả Hạ Thanh đi theo phía sau Dương Phong, chậm rãi tiêu sái đi vào địa bàn của người nữ nhân có quyền thế tối thịnh nhất trong hậu cung Nam Sở thời điểm hiện tại.

Đèn cung đình sắc màu rực rỡ trei háng loạt trên cao, gấm vóc đỏ thẩm trải dài trên hành lang, hoàn toàn là nghi thức đúng cách của một quý phi.

Sở Ly ngự ở phía trên bão mã, áo giáp ngân bạch lạnh lẽo ở dưới ánh trăng toả ra một vẻ âm u làm nổi bật gương có phần tái nhợt của hắn, khóe môi mỏng lạnh bạc khẽ nhếch, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, tiếng vó ngựa thong thả vang lên ở bên trong đại điện Vân Tường, không gian tĩnh mịch càng có vẻ hiu quạnh trống trải, đường đi phá lệ trở nên dài hơn.

Qua một khắc chung rốt cuộc đám người cũng chính thức bước vào nội vi của Vân Tường viện, đạp vào trong mắt là chính điện hoa lệ rộng lớn, mười tám cánh cửa lớn toàn bộ được mở rộng, Đan Phi một thân phượng bào đỏ thẫm thêu chỉ vàng, tóc mây tinh tế búi cao, đầu cài trâm phượng đính ngọc, khuôn mặt tựa như đoá hoa phù dung trong mùa xuân, môi mọng chu sa thẳng lưng quỳ gối bên trong chính sảnh Vân Tường viện, phía sau là ba trăm cung nữ thái giám tuỳ thị quỳ cùng, mà ở trước mặt đám người là thi thể đã cứng ngắc của hai nữ nhân mặc trang phục cung nữ viện Vân Tường.

Từ Quyền liếc mắt một cái liền nhận ra đó chính là hai cung nữ nhiều ngày trước đến đại doanh liên tiếp cầu kiến Thái Tử, nhìn đến Đan Phi bộ dáng trấn định tự nhiên, hắn không khỏi hướng mắt nhìn sang Sở Ly.

Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động trong không gian, người tuy nhiều nhưng lại tĩnh mịch không tiếng động.

Đan phi ngẩng cao đầu nhìn thẳng hai mắt của Sở Ly, đột nhiên cao giọng nói: “Thiếp thân phạm phải tội lớn, xin điện hạ trách phạt!”

Thanh âm thanh thuý trong trẻo quanh quẩn bên trong chính điện đánh vỡ không khí trầm mặc, thật sâu nơi đáy mắt Sở Ly lộ ra một tia thần sắc khó có thể nắm bắt, không có nửa điểm biểu tình nhìn về phía trước nữ nhân đã từng nhiều lần đồng giường cộng chẩm, thanh âm dường như hồ mang theo sự trào phúng: “Nga? Nàng có tội gì lớn?!”

”Thiếp thân phạm phải sáu tội lớn, xin điện hạ nghe thiếp trình giải!”

”Phải không?”