Bạo Quân Vô Địch

Chương 47: C47: Còn sống là tốt rồi




Cửu Long Đồ bị cướp mất sao?

Diệp Phàm vội vã quay về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy cảnh tượng hỗn loạn khắp nơi, rõ rằng là có. dấu vết đánh nhau.

"Tiểu Hắc! Tiểu Hắc!"

Điều quan tâm nhất của anh bây giờ là sự an toàn của người anh em.

Dù sao, lúc nấy ở trong điện thoại, giọng của Tiểu Hắc đã rất yếu ớt.

"Quân, Quân chủ, tôi ở đây...”

Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ bên dưới đống đổ nát của cầu thang.

Diệp Phàm vội lao tới, kéo Hắc Vô Thường ra khỏi đống đổ nát.

"Quân... Quân chủ, tôi xin lỗi, tôi không bảo vệ được Cửu Long Đồ." Hắc Vô Thường áy náy nói.

Sắc mặt anh ta tái xanh, máu me đầy người, vết thương không hề nhẹ

"Còn sống là tốt rồi." Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Anh không nói thêm lời nào, lập tức kiểm tra vết thương của Hắc Vô Thường,

Xương cốt không sao, chỉ là chấn thương nội tạng khá nghiêm trọng.

Diệp Phàm nhanh chóng lấy kim bạc ra, bắt đầu trị liệu cho Hắc Vô Thường.

"Ồ? Hai kinh mạch bị tắc nghẽn của Tiểu Hắc trước đây hiện đã thông rồi!"

Trong khi trị liệu, anh không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng.


Hắc Bạch Vô Thường trước đây từng bị thương rất nặng, dẫn đến tắc nghẽn kinh mạch, khiến tu vi từ đỉnh cao Tông Sư giảm xuống còn Võ Sư đỉnh phong.

Trước đây, Diệp Phàm cũng từng nghĩ đến việc giúp họ khơi thông kinh mạch.

Nhưng vết thương của hai người họ có chút đặc,, một khi cưỡng ép thông kinh mạch sẽ có rất nhiều rủi ro.

Trừ phi tìm được một huyệt đạo thích hợp, dùng ngoại lực c**ng bức khơi thông, chỉ có điều Diệp Phàm vẫn chưa xác định đó là huyệt đạo nào.

Mười mấy phút sau, Diệp Phàm trị liệu xong, vết thương của Hắc Vô Thường cơ bản đã hồi phục.

Và anh cũng đã tìm ra được huyệt đạo đặc biệt đó qua quá trình phân tích.

Chính là huyệt Kỳ Môn ở giữa khoảng sườn!

"Tiểu Hắc, cậu có biết ai đã cướp lấy Cửu Long Đồ không?”

"Là một gã trung niên đi một chân, tu vi có lẽ đã gần đạt Tông Sư đỉnh phong, và còn có một phụ nữ mặc toàn đồ da lộn, tu vi tương tự tôi."Hắc Vô Thường căm hận nói.

Lúc nãy, gã trung niên đi một chân đó chỉ dùng một chiêu, đã khiến anh ta trọng thương như vậy.

Rồi còn bị chôn vùi trong đống đổ nát.

Nếu không phải tên kia rất tự tin vào tu vi của mình, cho rằng Hắc Vô Thường chắc chắn sẽ chết, thì anh ta đã khó thoát kiếp nạn này.

"Đúng rồi, quân chủ." Hắc Vô Thường lại nói:

"Tôi nghe bọn chúng còn nói, "Chủ thượng liệu sự như thần, thẳng nhóc kia quả nhiên đã vén màn bí mật của Cửu Long Đồ!"

Diệp Phàm nghe xong thì nhướng mày.

Anh đã sớm cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong lần Cửu Long Đồ bị đấu giá này.

Hóa ra, bọn họ chỉ đợi mình vén màn bí mật của. Cửu Long Đồ, rồi lại đến cướp lấy thành quả thẳng lợi!

Ngay tức khắc, anh nhớ lại kẻ bí ẩn đã từng cướp đi Cửu Long Đồ năm xưa.

Người đó rốt cuộc là ai?

Hơn nữa, có vẻ như hiểu rất sâu về Cửu Long Đồ.

Lúc này, Hắc Vô Thường bỗng rên lên một tiếng đau đớn.

Cơ thể cũng ngay lập tức run rẩy dữ dội.

"Quân chú, tôi cảm thấy rất khó chịu, giống như muốn đột phá vậy!" Hắc Vô Thường kinh ngạc nói

Anh ta không nghĩ rằng lần này lại vì họa mà được phúc, có thể đột phá đến Tông Sư.

Phải biết rằng, kế từ sau khi tu vi sụt giảm, dù cố gắng thế nào, anh ta và Bạch Vô Thường cũng chẳng có chút tiến bộ nào.

"Tiểu Hắc, hãy lập tức vận công, hết sức xông vào rào cản cảnh giới, tôi sẽ hộ pháp cho cậu!” Diệp Phàm quát lên.


Bây giờ Cửu Long Đồ đã bị cướp đi, chậm trễ chỉ một giây, hy vọng lấy lại sẽ càng xa vời.

Nhưng người anh em đang trong lúc chuẩn bị đột phá, không thể không có ai hộ pháp.

Nếu không sẽ rất dễ xảy ra tai nạn.

Giữa hai việc đó, Diệp Phàm quyết định chọn việc sau!

Khi Hắc Vô Thường vận công, Diệp Phàm cũng không lơ là nhàn rỗi.

Trước tiên, anh liên lạc với Bạch Vô Thường, bảo anh ta lập tức quay về.

Ngay sau đó, anh còn liên lạc với Triệu Vô Cực.

"Cầu Thặng Tử, Cửu Long Đồ bị cướp mất rồi. Ông lập tức huy động tất cả nhân mã, tìm kiếm khắp thành phố một người đàn ông trung niên cụt một chân và một cô gái mặc áo da. Nếu phát hiện dấu vết thì lập tức báo cho tôi, nhớ tránh đối đầu trực tiếp, hai người đó là cao thủ!"

"Vâng, Quân chủ!"

Triệu Vô Cực rất quyết đoán, lập tức huy động toàn bộ nhân mã, tự mình dẫn đội, tìm kiếm khắp thành phố.

Thanh Long Hội là thế lực ngầm lớn nhất Giang Thành, có nhân lực ở khắp các ngóc ngách thành phố.

Có người bán bánh rán, có người giao đồ ăn ngoài...

Trong khoảng thời gian ngắn, các con phố lớn nhỏ trong Giang Thành đều náo nhiệt hắn lên với đủ mọi loại người.

Không thể không nói, dù Thanh Long Hội không có nhiều chiến lực cao cấp, nhưng lực lượng bình thường cũng không ít.

Vô số thông tin nhanh chóng tập trung cho Triệu Vô Cực.

Không lâu sau đã có phát hiện.

Ông ta lập tức liên lạc với Diệp Phàm.

"Quân chú, đã phát hiện người đàn ông trung niên cụt chân tại một nhà xưởng hoang phía tây ngoại ô. Tôi ở gần đó nên có thể đến ngay để giữ chân hẳn lại!"

"Tốt, cố gắng giữ chân họ lại, tôi sẽ đến ngay lập tức!"


Diệp Phàm căn dặn một câu rồi cúp máy.

Nhưng anh không lập tức đi ngay.

Anh vẫn phải hộ pháp cho Hắc Vô Thường.

Một lúc sau, Bạch Vô Thường quay về.

Khi thấy cảnh tượng trong nhà, anh ta hơi ngỡ. ngàng.

“Quân chủ, đây là chuyện gì vậy?”

Diệp Phàm phẩy tay.

"Trước hết đừng hỏi gì, cậu ở lại hộ pháp cho Tiểu Hắc, tôi phải ra ngoài làm việc”

Nói xong, anh nhảy ra ngoài, vội vã lao về phía ngoại ô phía tây.

Thời gian gấp gáp, anh không kịp giải thích cho. Bạch Vô Thường

Lúc này, Triệu Vô Cực đã dẫn mấy tên đàn em tới một nhà xưởng bỏ hoang.

Vừa bước vào khu nhà xưởng, đã thấy một gã trung niên cụt chân.

Gã đứng một mình, quay lưng về phía họ.

Cũng không thấy bóng dáng của người phụ nữ mặc đồ da đâu cả.

"Haha, không ngờ động tác lại nhanh đến vậy, chỉ trong chốc lát đã tìm được đến nơi này”