Báo Thù Tình Nhân

Chương 2




"Gần đây gia tộc chúng ta thật đúng là việc vui liên tục a."

Cách không đến ba tháng,nữ nhi Văn gia lần lượt lên xe bông, mỗi người trên mặt đều là hạnh phúc tươi cười.

"Đúng rồi, không nghĩ tới Vũ Tiệp vừa mới kết hôn xong lại đến Dĩ An muốn kết hôn. Này cũng khó trách năm tháng thúc giục người già đi, rõ ràng nhớ rõ bọn chúng mới ngày nào còn nho nhỏ, không nghĩ tới nháy mắt tất cả đều kết hôn lập gia đình, chúng ta này đó bị kêu bác gái, cô cô làm sao có thể không già đâu?" Lão đại Văn Tĩnh Huệ thở dài.

"Đúng vậy."

"Già thì già,nhưng có thể nhìn một đám tiểu hài tử trưởng thành, đi vào lễ đường kết hôn sinh con đẻ cái,cũng coi như là đáng giá rồi." Lão Nhị Văn Tĩnh Từ nói.

"Đúng, chỉ tiếc Tâm Bình không có phúc phận này, không thể tận mắt chứng kiến Dĩ An mặc áo cưới." Trang Tâm Bình là mẹ của Văn Dĩ An, mười tám năm trước chết trong một tai nạn xe cộ ngoài ý muốn.

"Nghĩ đến thời gian thật đúng là trôi mau, khi Tâm Bình mất Dĩ An vẫn là học sinh tiểu học, Thiều Hàm cũng vừa mới đi vườn trẻ, không ngờ chớp mắt một cái, Dĩ An đã chuẩn bị về nhà chồng rồi."

"Nếu hôm nay Tâm Bình còn sống, loại trường hợp này cô ấy nhất định lại khóc lệ rơi đầy mặt a."

"Tâm Bình quả rất dễ dàng bị cảm động, cho dù liên tục xem phim, biết rõ hết thảy đều là giả, cũng có thể khóc một phen nước mắt nước mũi."

"Nói đến điểm này, mọi người không thấy kì quái sao?"

"Làm sao kỳ quái?"

"Dĩ An cùng Tâm Bình có thể nói là cùng một khuôn mẫu, lại hoàn toàn không có di truyền điểm yêu khóc này. Theo tôi nhớ thì Dĩ An trước đây giống mẹ nó là người yêu khóc, nhưng vài năm gần đây tôi lại chưa từng thấy con bé khóc."

"Này có cái gì tò mò? Con bé đã trưởng thành thôi."

"…… Cũng đúng."

"Tốt lắm, phòng bếp trước hết giao cho mọi người, tôi đi lên nhìn xem cô dâu của chúng ta chuẩn bị tốt chưa? Giờ này nhà trai cũng sắp đến rồi." Văn Tĩnh Từ vỗ vỗ tay đứng dậy.

"Chị hai." Lão Tứ Văn Tĩnh Nghi đột nhiên gọi bà," Đừng quên dặn dò Dĩ An, chút nữa đeo nhẫn nhớ hướng ngón tay lên trên một chút nha." Lúc trước gả con gái Dụ Đình cũng dặn dò như vậy, kết quả xem hiện tại con rể đối vợ nó vừa kính lại vừa yêu, một chút thế thái đại nam nhân đều không có.

Văn Tĩnh Từ cười gật đầu, sau đó xoay người lên lầu hai.

Đi đến trước phòng cô dâu, chỉ thấy bên trong sớm chật ních tiểu đồng, xèo xèo thì thầm cậu một lời tớ một lời, phi thường náo nhiệt.

Bà đứng ở cửa phòng khụ một tiếng làm mọi người chú ý, sau đó mỉm cười mở miệng, "Bánh trôi nấu xong rồi, mọi người đều đi xuống ăn đi."

Mọi người gật đầu đồng ý, hiểu trong lòng mà không nói nhất nhất đi xuống lầu ăn bánh trôi, đem cô dâu giao lại cho trưởng bối sắp có điều muốn dặn dò.

"Vũ Tiệp, con không đi ăn bánh trôi?" Văn Tĩnh Từ nhìn con gái.

"Con vừa ăn xong bữa sáng." Vũ Tiệp mỉm cười nhìn mẹ nhún vai nói," Huống hồ con lưu lại cũng có thể giúp mẹ."

"Giúp mẹ cái gì?"

"Mẹ không phải đặc biệt đi lên dặn dò chị Dĩ An một chút sao? Con vừa mới làm cô dâu không lâu, nhớ rất rõ ràng bí quyết độc môn giữ chồng của mẹ, nếu mẹ có thiếu điều gì con sẽ nhắc nhở." Vũ Tiệp bướng bỉnh đáp.

"Đứa nhỏ này,đã kết hôn lập gia đình mà còn trẻ con như vậy, cái gì độc môn bí quyết giữ chồng, thật sự là không ngoan."

Văn Tĩnh Từ liếc con gái một cái, sau đó kéo ghế dựa ngồi vào trước mặt Văn Dĩ An, từ ái nắm tay cô.

"Dĩ An, con hôm nay thật xinh đẹp." Bà ôn nhu nói.

"Mẹ em ý tứ chính là chị bình thường rất xấu." Vũ Tiệp ở một bên phiên dịch loạn.

"Vũ Tiệp." Văn Tĩnh Từ nhịn không được trừng mắt.

Thời Vũ Tiệp vẻ mặt vô tội đối Văn Dĩ An thè lưỡi, làm cho cô nhịn không được cười khẽ.

"Bộ dáng hiện tại của con giống y như hồi mẹ con gả cho ba con nha." Văn Tĩnh Từ nhìn khuôn mặt xinh đẹp cảm thán.

"Bác hai?" Văn Dĩ An sợ run một chút, chậm rãi nhìn về phía bà. Nàng đã lâu không có nghe bác nhắc tới mẹ, bởi vì chỉ cần nhắc tới mẹ, ba sẽ bị thương tâm, cho nên mọi người đều không hẹn mà cùng nói năng thận trọng.

"Con thật sự rất giống mẹ con, Dĩ An." Văn Tĩnh Từ chân thành ngóng nhìn nàng.

"Bác hai." Văn Dĩ An hốc mắt liền đỏ theo.

"Làm ơn đi mẹ, mẹ là tới muốn làm phá hư phải không?Chị Dĩ An trên mặt vừa mới trang điểm xong thôi, mẹ đừng hại chị ấy khóc? Nói cách khác con cần phải đuổi mẹ đi ra ngoài nha." Thời Vũ Tiệp mắt trợn trắng, lấy ngữ khí khoa trương nói.

"Con đứa nhỏ này thật sự là không biết lễ phép mà." Văn Tĩnh Từ lại hướng con gái trừng mắt.

"Hôm nay là việc vui chứ không phải tang sự, vốn nên cười chứ không nên khóc có đúng không?" Thời Vũ Tiệp lại lấy ngữ khí đương nhiên nhún nhún vai.

"Đi đi đi, nhóc con nói lung tung nói!" Cái gì mà tang sự chứ.

Thời Vũ Tiệp nhíu mày mếu máo một bộ ủy khuất, hiện trường mang chút không khí sầu não cũng bởi vậy mà bất tri bất giác tiêu tán.

Hơi chút cảm động đã bị cô con gái bướng bỉnh phá hoại, Văn Tĩnh Từ liếc Vũ Tiệp một cái, đành trở lại vấn đề chính.

"Dĩ An, bác lúc trước dặn dò con chuẩn bị hồng bao,con đã làm chưa?" Bà hỏi.

Văn Dĩ An gật gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái châu châu bao màu trắng, sau đó mở ra cho bác hai xem.

Văn Tĩnh Từ kiểm tra một chút châu châu bao rồi lập tức trả lại cho Văn Dĩ An.

"Cất giữ cẩn thận, đừng làm mất." Bà dặn dò,Văn Dĩ An gật đầu, tiếp theo còn nói: "Đợi lát nữa thời điểm đeo nhẫn, con phải nhớ ngón tay cong lên, đừng để cho Phạm Đằng đem nhẫn trực tiếp đeo vào biết không? Còn có, chút nữa bác sẽ cho mang một chén bánh trôi đi lên, con hãy kêu Phạm Đằng tự mình đút cho con ăn, hơn nữa nhất định phải bắt nó ăn cùng biết không?"

"Cái này gọi là kết cục viên mãn." Thời Vũ Tiệp ở một bên bổ sung.

"Còn có, giường trong tân phòng trăm ngàn lần đừng để bé gái ngồi." Văn Tĩnh Từ tiếp tục "Đáng tiếc thân bằng bạn tốt chúng ta không có bé trai, nếu có một thằng nhóc để cho nó nhảy nhót trên giường thì cực kỳ tốt a."

"Mẹ, thời đại này mọi người đều biết sinh con gái cũng rất tốt, không ai còn kiên trì không thích đâu." Thời Vũ Tiệp nhịn không được xen mồm.

"Đây là trách nhiệm làm con dâu, mẹ lúc trước không phải đã nói qua với con sao?" Văn Tĩnh Từ tiếp tục trừng cô.

"Vấn đề là ông bà ngoại đều hy vọng con có thể sinh con gái nha." Cô đấu lý.

"Đó là bởi vì bác cả nhà con đã có 3 thằng cháu, nảy ra một đứa cháu gái cũng không sao cả".

"Kia nếu ông ngoại muốn có ba đứa cháu nối dõi tông đường, tương lai mặc kệ con sinh nam hoặc sinh nữ cũng không việc gì?"

"Con… đứa nhỏ này…… Quên đi, mẹ nếu lại cùng con tranh cái tiếp khẳng định sẽ bị con làm tức chết." Văn Tĩnh Từ phe phẩy đầu quay lại nhìn con gái của em trai mình – Văn Dĩ An, lần nữa lộ ra vẻ mặt từ ái.

"Dĩ An, tuy rằng mẹ con qua đời sớm, nhưng là các bác tất cả đều coi con là con đẻ, cho nên về sau nếu có gì ủy khuất, trăm ngàn lần đừng tự gánh chịu nuốt trong bụng. Về nhà này, đây mãi là nhà của con, biết không?" Bà ôn nhu nói.

"Mẹ,chị Dĩ An còn chưa kết hôn, mẹ liền lo lắng chị bị bắt nạt? Hay kêu chị ấy đừng lấy chồng nữa cho xong?" Thời Vũ Tiệp không cam lòng bị vứt ở một bên lại xen mồm.

"Thời Vũ Tiệp!"

Văn Tĩnh Từ gầm nhẹ ra tiếng tên họ đầy đủ của con gái, có thể thấy được bà thật sự muốn phát hỏa.

Thời Vũ Tiệp lập tức làm ra động tác đầu hàng, mà đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng pháo náo nhiệt báo hiệu đoàn nhà trai đến.

"Đừng nữa nói lung tung nữa, con ở trên lầu bồi Dĩ An biết không?" Văn Tĩnh Từ đứng dậy cảnh cáo con, sau đó vỗ nhẹ cô cháu gái một chút, lập tức vội vàng xoay người đi xuống lầu hỗ trợ mọi người.

Bà vừa rời đi, Thời Vũ Tiệp đột nhiên chạy ra đóng cửa phòng, còn chốt khóa.

"Vũ Tiệp?" Văn Dĩ An vì em họ thình *** h xảy ra hành động này mà cảm thấy khó hiểu.

"Dĩ An, chị thật sự mong cuộc hôn nhân này?" Thời Vũ Tiệp xoay người nhìn thẳng hai mắt cô, đột nhiên thấp giọng hỏi.

Văn Dĩ An nhịn không được kinh hãi một chút, không rõ em họ làm sao có thể đột nhiên nói như vậy, nó không có khả năng biết bí mật trong đáy lòng cô..???

"Em đang nói cái gì nha, Vũ Tiệp?" Cô mặt không đổi sắc mỉm cười.

"Dĩ An, chị cũng không khoái hoạt." Thời Vũ Tiệp trầm mặc nhìn chị họ sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng.

"Em tại sao có thể nói như vậy đi?" Văn Dĩ An bất động thanh sắc hỏi. Biểu hiện của cô có vấn đề ư?

"Chị vẫn luôn miễn cưỡng cười vui, tâm sự cả buổi sáng cũng rất nặng nề."

"Có rõ ràng như vậy sao? Bất quá này cũng không tỏ vẻ chị không vui, mà là tối hôm qua ngủ không ngon thôi." Cô cười quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt trang điểm của mình trong gương.

Thời Vũ Tiệp nhíu lông mày, vẻ mặt lo lắng.

"Dĩ An, em còn nhớ rõ thời điểm em lần đầu tiên mang Khấu Tuấn về nhà, chị từng nói chuyện với em trước cửa toa-lét." Cô nhìn thân ảnh trong gương.

"Nói chuyện gì?" Văn Dĩ An mờ mịt xoay người đối mặt em họ. Cô có nói gì với nó sao? Cô hoàn toàn không nhớ rõ.

"Chị hỏi em đầu bên kia tơ hồng có thật hay không."

Nghe em nói như vậy, Văn Dĩ An mơ hồ nhớ lại, cô thật là hỏi qua Vũ Tiệp chuyện này, giống như nói qua chính cô cũng có được năng lực dự đoán tương lai, nhưng là cô không hiểu Vũ Tiệp vì sao đột nhiên nhắc lại nó?

"Lúc ấy chị nói muốn đánh cuộc một lần." Thời Vũ Tiệp nhìn cô không chuyển mắt " Chị nói với em chị muốn đánh cuộc một lần tương lai chính mình."

Văn Dĩ An lập tức ngây ngẩn.

"Lúc ấy em nghe không hiểu ý tứ những lời này, cũng không có suy nghĩ nhiều lắm, bất quá hiện tại em đại khái đã biết chị nói gì. Dĩ An, Phạm Đằng sẽ không phải là người đàn ông đầu bên kia tơ hồng của chị chứ?" Thời Vũ Tiệp nhăn mày, trên mặt mang theo không đồng ý cùng lo lắng.

Văn Dĩ An sửng sốt trong chốc lát rồi đột nhiên cười khẽ.

"Dĩ An, tuy rằng không có căn cứ khoa học chính xác nào có thể chứng minh tơ hồng bỉ đoan là thật, nhưng là sự thật……"

"Chị không nói anh ấy không phải." Văn Dĩ An bỗng nhiên dừng lại cười khẽ, mở miệng nói.

Thời Vũ Tiệp nhếch miệng nhìn cô, nhất thời hoàn toàn đã quên chính mình muốn nói gì.

"Ý tứ của chị – anh ta là..?" Cô trừng mắt hỏi.

"Đúng, là anh ấy." Văn Dĩ An mỉm cười nhìn em họ gật đầu, nhưng tươi cười này lại mạc danh kỳ diệu nhiễm một chút bi ai nói không nên lời.

Thời Vũ Tiệp lẳng lặng nhìn cô, vẻ lo lắng trên mặt cũng không vì câu trả lời này mà trầm tĩnh, trái lại còn tăng thêm càng nhiều khó hiểu sầu lo.

"Cho nên, chị sở dĩ cùng anh ta kết hôn đơn giản vì anh ta là người đó, kỳ thật chị căn bản là không thương anh ta. Mà cái này gọi là đánh cuộc một lần tương lai sao?" Cô hỏi.

Văn Dĩ An không tiếng động cười, sau đó lắc lắc đầu.

"Chị thương anh ấy." Thanh âm có một tia chua xót.

Thời Vũ Tiệp quá mức chuyên chú tra khảo râu ria mà không chú ý tới điểm này.

"Cho nên, là vì anh ta không thương chị?" Cô hỏi.

Văn Dĩ An cười khổ.

Rốt cục tìm được vấn đề. Thời Vũ Tiệp có cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nếu Phạm Đằng không thương chị, vậy anh ta vì sao lại cầu hôn? Dĩ An, em nghĩ có thể hay không là chị suy nghĩ quá nhiều, anh ấy yêu chị, chính là chị không biết mà thôi." Cô còn thật sự nói.

Cô tưởng tượng các loại khả năng, nhưng là cảm thấy khả năng này có thể xảy ra lớn nhất, dù sao không có một người đàn ông nào lại mạc danh kỳ diệu cưới một cô gái anh ta không yêu đi?

Văn Dĩ An trên mặt vẫn là cười khổ.

"Tóm lại nếu anh ta thật sự là vận mệnh tơ hồng,mà chị cũng yêu người ta, vậy không còn vấn đề. Chị phải tin tưởng chính mình, Dĩ An." Cô không ngừng cố gắng tiếp tục thuyết phục, hy vọng có thể thay đổi tâm tình cho chị họ lúc này.

Làm cô dâu sẽ vui vẻ mới đúng, khuôn mặt u sầu này làm sao giống cô dâu đâu?

"So với tin tưởng chính mình, chị tình nguyện lựa chọn tin tưởng vận mệnh hơn." Tin tưởng vận mệnh tơ hồng.

"Tin tưởng vận mệnh cũng được, chỉ cần không miên man suy nghĩ là tốt rồi." Thời Vũ Tiệp gật đầu.

Văn Dĩ An cười cười, nhưng bên trong tươi cười vẫn không hết khổ sở.

Thời Vũ Tiệp rốt cục bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Muốn hay không em giúp chị ra mặt đi tìm anh rể tương lai thương lượng?" Cô hỏi.

"Không cần!" Văn Dĩ An trả lời vừa vội vừa mau, bộ dáng bị kinh hách không ít.

"Chị Dĩ An?" Thời Vũ Tiệp bị phản ứng kịch liệt này làm cho hoảng sợ.

Văn Dĩ An dùng sức hít một hơi, sau đó nhanh chóng nói: "Chuyện này chị chính mình xử lý, huống chi chân tướng có thể như em vừa nói, là chị suy nghĩ nhiều, có lẽ anh ấy yêu chị, chính là chị không biết mà thôi. Em chắc biết cái gọi là biến chứng trước hôn nhân đi? Chắc đây là nguyên nhân khiến chị ở trong này miên man lung tung, chị nghĩ chỉ cần qua hôm nay, tất cả bất an sẽ biến mất. Em đừng chạy đi tìm Phạm Đằng nói về vấn đề này, như vậy chị sẽ bị mất mặt."

Văn Dĩ An nói xong mới lo lắng nhìn chằm chằm em họ.

"Vũ Tiệp, em nên sẽ không thật sự chạy đi tìm Phạm Đằng đi?" Cô thật cẩn thận điều tra.

"Chỉ cần chị hạnh phúc khoái hoạt, em tuyệt không xen vào việc của người khác."

"Nếu vận mệnh đầu bên kia tơ hồng là thật, chị nghĩ chị nhất định có thể hạnh phúc khoái hoạt." Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

"Dĩ An, chị phải hạnh phúc nha."

"Chị sẽ hạnh phúc." Cô gật đầu, chân thành hy vọng. Này cũng chính là nguyên nhân cô vì sao cam nguyện mạo hiểm đánh cuộc.

Bởi vì cô hy vọng có thể đến gần hạnh phúc, nắm giữ nó cho chính mình.