Báo Ứng Hiện Đời

Chương 39: Phí Phạm Của Trời Tội Rất Lớn - Dùng Cho Hết






PHÍ PHẠM CỦA TRỜI TỘI RẤT LỚNMột nữ ký giả tờ báo X nhiều lần nghe sư phụ giảng pháp, chỉ rõ nguyên nhân bệnh cho những người đến cầu khai thị.Một hôm, cô hỏi sư phụ: Con bệnh dạ dày nhiều năm, đã chữa trị mà không thấy kết quả, có phải do đời trước con làm điều gì xấu không?Sư phụ hỏi: Phải chăng cô không ưa ăn da bánh bao, nên mỗi lần ăn đều xé lột lớp da bánh vứt đi?Ký giả kinh ngạc nói: Ôi trời ơi! Sư phụ! Đúng là có việc này.

Con từ nhỏ đã không ưa ăn da bánh bao, vậy mà cũng là tội ư?Sư phụ cười nói: Phải biết phí phạm là tội rất lớn.


Lương thực và thức ăn trong thế giới này có sứ mệnh để cho người dùng no bụng, nhưng con vì không ưa, thấy không hạp khẩu vị nên vứt bỏ, như vậy rất lãng phí.

Phải biết trên thế giới hiện nay còn rất nhiều người không có ăn và bị chết đói (Dân Phi châu từng đói đến không có gì ăn, phải ăn cỏ mà không có đủ cỏ để ăn).

Con phải cảm thất xấu hổ vì điều này.

Lại nữa, quốc gia nào cũng đều có người bới bãi rác kiếm ăn, ngay cả các nước đang phát triển cũng không ngoại lệ.

Những người đói kém này đều do đời trước đã lãng phí lương thực, chà đạp thức ăn, nên đời nay mới bị quả báo như vậy.Nếu đời trước ném bỏ đồ ăn, thì đời này sẽ phải đi kiếm nó về nuốt.


Vì vậy con phải tuyệt đối cẩn trọng, không nên phí phạm!Nữ ký giả tỏ vẻ ăn năn hỏi: Con phải làm sao đây Sư phụ?– Phải phát tâm sám hối, từ đây về sau thệ không bao giờ lãng phí vật thực nữa thì bệnh con sẽ dần dần lành.Nữ ký giả lại hỏi: Con cũng lạy Lương Hoàng Sám có được chăng?Sư phụ cười hài lòng: Rất tốt!DÙNG CHO HẾTA Di Đà Phật! Thưa Sư phụ! Chúng con là Phật giáo đồ Hoa Nghiêm Quang từ xa đến.

Cô bên cạnh con là cô A, nói tiếng Hoa không rành nên con thay cô ấy hỏi giùm.

Cô A nói mình bệnh bao tử(dạ dày), đã uống thuốc chữa trị nhiều mà không thấy hiệu quả, nhưng cô không hề lãng phí thực phẩm gì.

Xin Sư phụ từ bi chỉ giáo cho ạ!Hòa thượng nhìn cô Phật tử ở xa mới đến, rồi nói:Con không lãng phí lương thực thì rất tốt, nhưng con lại lãng phí giấy! Lúc con viết gì, chỉ cần cảm thấy câu ấy không vừa lòng hay chữ ghi không đẹp là vò nát tờ giấy, quăng ngay vào sọt rác.

Còn nữa, khi dùng bữa, con đã lãng phí khăn giấy rất nhiều.


Ăn một bữa cơm dùng một cái khăn giấy đủ rồi.

Nhưng con thì mỗi lần lau miệng hay tay thì mới vừa dùng một cái xong, lại thay mới liên tục, rất lãng phí.

Phải xài vật cho bằng hết, không được lãng phí.

Nếu như con biết mình sai thì nên sửa, bỏ tập quán xấu này đi thì bệnh bao tử sẽ lành.Cô A gật đầu tỏ ý sẽ làm theo..