Bát Bảo Trang

Chương 79: Yêu thương




Chờ sau khi Yến Tấn Khâu rời đi, ma ma bên cạnh thái hậu mới mang một chén trà dưỡng sinh đi ra nói: "Hiển Vương điện hạ thuần khiết lương thiện như vậy, có thể thay nương nương đạt thành mục tiêu được không?"

"Thuần khiết lương thiện mới tốt, nếu như hắn lạnh tâm lạnh tính như Yến Bá Ích, thì ai gia thật không dám dùng hắn," Thái hậu tiếp nhận chén trà khẽ nhấp một ngụm, trong mắt mang theo sự thoả mãn, "Người có nhược điểm, mới dễ nắm giữ."

"Vẫn là thái hậu nương nương ngài cao tay, không chỉ sớm thám thính được tư sắc của Hiển vương phi không tầm thường, mà còn nghĩ đủ biện pháp để thúc đẩy tình cảm của Hiển vương và Hiển vương phi, hôm nay hai người họ quả thực tình thâm tựa biển, đúng là không thể tốt hơn." Giọng nói của ma ma mang sự tôn sùng và ca tụng, "Ngài thực sự là thần cơ diệu toán."

"Tuy rằng Nghĩa An Hầu phủ trị gia rất nghiêm, nhưng cũng không phải là nước tát không lọt," Thái hậu bị ma ma thổi phồng, không kìm lòng được nói nhiều mấy câu, "Một khuê nữ không phải nuôi dưỡng ở Tướng phủ thì ở Hầu phủ, giả vờ như dáng vẻ không thể găp gỡ người ngoài, còn để mặc người khác thảo luận, cho dù Nghĩa An Hầu phủ này là gia đình phúc hậu, cũng không rộng lượng đến vậy. Cho nên nhất định trong chuyện đó có nguyên nhân khác, quả nhiên không ngoài sự đoán của ai gia, vị trưởng nữ của Nghĩa An Hầu phủ này không chỉ chẳng phải là cô gái xấu xí, mà ngược lại còn có dung mạo khuynh thành. Những năm trước ai gia đã âm thầm tìm hiểu qua, Hoa thị không thích quản công việc vặt, tính tình vô cùng lười nhác, thế nhưng lại được ông trời ưu ái ban cho nhan sắc và tiếng nói ngọt ngào hút hồn, kiểu con gái như vậy dù gả đến nhà ai cũng giống như mật ngọt chết ruồi. Hiển vương có một vị vương phi như vậy, cho dù ngày sau có đăng cơ, cũng sẽ đánh mất ý chí chiến đấu. Một hoàng đế như thế đối với ai gia mà nói, là lựa chọn tốt nhất."

Đối với thái hậu, bất kể là thái tử hay Thịnh quận vương đăng cơ cũng đều không phải là chuyện tốt. Thái tử ngu ngốc, lại có mẹ đẻ, nếu như thành công lên ngôi, hậu cung này sẽ chẳng còn chỗ cho một hoàng thái hậu như bà sống yên ổn. Thịnh quận vương thủ đoạn quá tàn nhẫn, tàn nhẫn với chính mình, thì lại càng tàn nhẫn với người khác hơn, một hoàng đế như vậy, bà cũng không thể trông cậy vào hắn có thể hiếu kính với bà.

Chỉ có Hiển vương lớn lên bên cạnh bà, mới kính trọng bà, lại thiên về thi văn thư họa, mặc dù giỏi suy tính, nhưng lại không phải là người tàn nhẫn, mà trái lại rất trọng tình trọng nghĩa, một tôn tử như vậy đăng cơ chính là lựa chọn tốt nhất đối với bà.

Ma ma thấy thái hậu rơi vào trầm tư, nên yên lặng lui sang một bên, thái độ cẩn thận hoàn toàn không giống với vẻ tò mò về Hiển vương như vừa rồi.

Hoa Tịch Uyển vừa ngủ dậy, đã phát hiện bên cạnh một bóng đen, sau khi nhìn kỹ mới biết là Yến Tấn Khâu, nàng ngồi dậy hỏi: "Chàng trở về lúc nào vậy?"

"Mới vừa trở về," Yến Tấn Khâu bỏ xuống quyển sách trên tay xuống, lấy áo choàng trên giá đỡ khoác lên người nàng, "Hai ngày qua khiến nàng chịu ủy khuất rồi, sau này thái hậu sẽ không lấy chuyện này làm khó dễ nàng nữa."

Hoa Tịch Uyển khẽ chỉnh vạt áo, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Yến Tấn Khâu hỏi: "Chàng đã nói gì với thái hậu vậy?"

"Không có gì, những chuyện phiền muộn nàng không cần phải xen vào," Đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nét mặt Yến Tấn Khâu lộ ra chút ý cười: "Ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối, trước tiên nàng rời giường theo ta tản bộ trong sân một chút, mới tốt dễ tiêu."

"Được." Hoa Tịch Uyển không biết Yến Tấn Khâu đã dùng cách gì khiến thái hậu thu tay lại, nhưng nàng cũng không muốn hao tốn tâm tư vào những việc này, thay xong một bộ váy đơn giản, sau khi rửa mặt xong tùy tiện vấn một kiểu tóc, nàng liền cùng Yến Tấn Khâu sánh vai ra khỏi phòng.

Một số cây cỏ trong vườn đã ra những nụ hoa nho nhỏ, thoạt nhìn có sức sống hơn mùa đông rất nhiều, Hoa Tịch Uyển hít một hơi, bầu không khí thật mát mẻ, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, quay đầu nói với Yến Tấn Khâu: "Có thật là đứng càng cao, thì cảnh sắc sẽ càng đẹp không?"

"Nếu như chỉ có một mình ngắm cảnh, thì cảnh sắc tươi đẹp mấy cũng trở nên tịch mịch, nhưng nếu có một tri kỉ bầu bạn bên cạnh, thì cho dù cảnh sắc không đẹp được vậy, cũng cảm thấy đáng hưởng thụ hơn," Yến Tấn Khâu nắm tay Hoa Tịch Uyển, ngữ khí ôn hòa nói, "Cảnh sắc có đẹp hay không, cũng là do tâm tình của người ngắm cảnh mà thôi."

Hoa Tịch Uyển nghe vậy cười nói, "Đáng tiếc có đôi khi không thể có được cả tri kĩ và mỹ cảnh, cuộc đời luôn chẳng có chuyện gì hoàn mỹ như vậy cả."

"Chưa từng thử qua thì làm sao biết không thể?" Yến Tấn Khâu cười nói, "Có một số việc phải thử mới không thấy tiếc nuối."

Hoa Tịch Uyển yên lặng không nói gì, người này đang cho mình uống canh an thần sao? Hơn nữa chén canh này hình như trước đây chàng từng uống qua, chàng lo lắng mình không kiên định sánh vai bên chàng sao?

"Chàng nói đúng." Hoa Tịch Uyển cảm giác mình kiên nhẫn dỗ dành nam nhân này như thế thật không dể dàng.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy Hoa Tịch Uyển nói thế, nụ cười trên mặt Yến Tấn Khâu trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, đạo lực nắm tay Hoa Tịch Uyển cũng mạnh hơn.

Hai người chậm rãi đi dạo trong sân, bầu không khí vô cùng tốt đẹp, bỗng nhiên trong góc sân truyền đến âm thanh đồ sứ bị vỡ, Hoa Tịch Uyển quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía cuối con đường đá nhỏ có một nha hoàn áo xanh đang quỳ đó, trước mặt nàng còn có mảnh vỡ của ấm trà, hơi nóng của trà bốc lên thành làn khói trắng lượn lờ, khiến tiểu nha hoàn đang quỳ dưới đất thoạt nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.

Hoa Tịch Uyển thấy thế, hơi cong miệng cười, lười biếng nói: "Ngươi là hạ nhân ở đâu, sao lại bất cẩn như thế?" Đối phương đã muốn làm bạch liên hoa hiền lành, đương nhiên nàng sẽ phối hợp làm một vị vương phi ngang ngược mới không lãng phí phần tâm ý này của đối phương.

"Vương phi thứ tội, nô tỳ là hạ nhân phòng trà nước, không cẩn thận té ngã làm vương phi giật mình, xin ngài thứ tội." Không đợi Hoa Tịch Uyển nói gì thêm, nha hoàn áo xanh này đã cúi đầu chạm đất, vô cùng cung kính quỳ gối làm đại lễ, khiến bím tóc đen nhánh rũ xuống cổ nàng ta, làm người khác chỉ cảm thấy tóc đen da trắng, xinh đẹp nói không nên lời.

Liếc mắt Yến Tấn Khâu mặt không chút thay đổi bên cạnh, Hoa Tịch Uyển khẽ hất cằm nói: "Ngẩng đầu lên."

Mày liễu mắt phượng, khuôn mặt tinh xảo, hơn nữa làn da còn trắng như tuyết, đúng là xinh đẹp hiếm thấy. Nhưng điều kiện tiên quyết là người đang đứng trước mặt nàng ta là người khác, mà không phải là Hoa Tịch Uyển.

Có đôi khi mỹ nhân nên thường xuyên đi ra ngoài, người tỳ nữ này tuy xinh đẹp nhưng màu da lại quá trắng, ở trước mặt Hoa Tịch Uyển, càng không thể so bì được. Tựa như chim công có xinh đẹp, nhưng ở trước mặt phượng hoàng thì cũng chỉ là một con chim nhỏ tầm thường mà thôi.

"Thật là một cô nương xinh đẹp," Hoa Tịch Uyển khẽ cười một tiếng, quay đầu nói với Hồng Anh ở sau lưng, "Ta thấy nàng ta còn xinh đẹp hơn em nữa."

Hồng Anh và Bạch Hạ vì tận trung bảo hộ chủ tử trong sự kiện ám sát lần trước, được thái hậu truyền khẩu dụ khen ngợi, cho nên sau khi vết thương của hai nàng lành đã trở thành một trong những hạ nhân có địa vị cao trong vương phủ, những quản sự khác ở trước mặt hai nàng đều khách khí lễ độ, không dám đắc tội đến.

Hoa Tịch Uyển nói đùa như vậy đủ thấy nàng coi trọng Hồng Anh thế nào. Hồng Anh mỉm cười trả lời: "Được hầu hạ vương phi đó là vinh hạnh lớn nhất của cả đời nô tỳ, có một chủ tử tốt như vương phi ngài, thì dung mạo có gì quan trọng chứ." Nói xong, nàng tiến lên vài bước, giơ ngón trỏ ra nâng cằm nha hoàn áo xanh lên, tỉ mỉ xem xét rồi nói, "Ngược lại nô tỳ cảm thấy dung mạo cũng khá bình thường, chỉ có màu da là coi được thôi."

"Tỷ cả ngày hầu hạ vương phi, đã quen nhìn dung mạo vương phi, dĩ nhiên là nhìn ai cũng thấy bình thường rồi," Tử Sam bên cạnh che miệng cười nói, "Chỉ sợ khi soi gương, ngay cả mặt mình tỷ cũng ghét bỏ luôn đó chứ."

Mấy tỳ nữ thiếp thân hầu hạ Hoa Tịch Uyển đều cười nhẹ ra tiếng, dường như đang cười nhạo Hồng Anh, chỉ có nha hoàn đang quỳ dưới đất sắc mặt trắng bệch, cảm thấy mặt mũi mình đều mất sạch, giống như bị lột sạch quần áo, mặc cho người khác chế nhạo vậy. Thế nhưng trước khi nàng làm đến bước này, đã dự đoán sẽ có khả năng này, vương phi càng ngang ngược, càng giúp tôn lên vẻ đáng thương của nàng, chút vũ nhục này nàng còn chịu được.

Đều là nữ nhân, làm sao Hồng Anh và Tử Sam không nhìn ra nha hoàn áo xanh này có ý nghĩ khác thường, hai nàng trao đổi ánh mắt với nhau, Hồng Anh cúi người đỡ nha hoàn áo xanh dậy, sau đó nói: "Chúng ta đang nói đùa thôi, ngươi chớ coi là thật, bình trà vỡ cũng vỡ rồi, lần sau nhớ cẩn thận hơn một chút."

Tử Sam phất tay, liền có hai nha hoàn tam đẳng nhanh trí tiến lên thu dọn mấy mảnh sứ vỡ, còn có người cầm khăn lau những mảnh vụn nhỏ, trong chớp mắt mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trong lòng nha hoàn áo xanh thầm căm hận, thủ đoạn của mấy thị nữ bên cạnh vương phi thật cao tay, rõ ràng đã cười nhạo nàng, còn làm ra dáng vẻ cởi mở rộng lượng, đây không phải là làm cho Vương gia nhìn sao?

"Nhìn thấy bản vương cùng vương phi đi dạo trong sân, cũng không biết tránh đi, thực sự không biết quy củ, quản sự phong trà nước dạy bảo hạ nhân thế nào vậy," Lúc nhỏ Yến Tấn Khâu sống trong hoàng cung, đã chứng kiến vô số thủ đoạn của phi tần, thời niên thiếu lại thấy nhiều dáng vẻ của sủng thiếp ở vương phủ, cho nên hắn vừa liếc nhìn nha hoàn áo xanh đã biết rõ ý đồ của nàng ta, sau đó chán ghét nói, "Quản sự phòng trà nước bị phạt mười lăm trượng, tước bỏ chức quản sự, phó quản sự lên thế chỗ. Về phần ngươi..."

Trong lòng nha hoàn áo xanh run lên, nàng chỉ muốn chọc giận vương phi, để Vương gia chú ý tới mình, nhưng thật không ngờ kết quả Vương gia lại nổi giận với mình.

Không phải nói thái hậu bất mãn với vương phi sao, không phải nói Vương gia sẽ vì thái hậu mà lạnh nhạt với vương phi, thậm chí sẽ nạp thiếp sao? Vì sao Vương gia còn che chở vương phi như vậy, đến nỗi vương phi vẫn chưa mở miệng, hắn đã lên tiếng thay vương phi rồi?

"Vương gia..." Nha hoàn áo xanh còn chưa kịp mở miệng cầu xin, đã bị hai bà tử chặn miệng, nàng muốn đẩy tay bà tử ra, lại phát hiện sức lực của những bà tử này rất lớn, căn bản nàng ngay cả một chút thanh âm cũng không phát ra được.

"Đang vui vẻ lại bị hạng người không hiểu quy củ này phá vỡ," Yến Tấn Khâu thầm oán hận, hắn thật vất vả mới dỗ dành vương phi nhà mình vui vẻ, ai ngờ lại bị một nha hoàn phiền phức ngắt lời, thật khiến hắn ấm ức mà, tâm tình hắn có thể tốt mới là lạ, "Đã không thể làm tốt công việc bưng trà nước, vậy chịu phạt hai mươi trượng, cấm thực hai ngày, rồi đến phòng giặt quần áo làm việc đi."

Nha hoàn áo xanh lắc đầu mạnh, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn về phía vương phi, hy vọng nàng có thể cầu tình thay mình. Thế nhưng nàng chỉ thấy vương phi tươi cười, thẳng đến khi nàng bị bà tử lôi đi, cũng không thấy vương phi nói một chữ.

"Nếu trong vương phủ còn có người như thế, trực tiếp đánh hai mươi trượng rồi đuổi ra ngoài, bản vương thấy thật bực mình," Yến Tấn Khâu nói với Môc Thông bên cạnh, "Loại chuyện nhỏ này không cần phiền đến vương phi, tự giải quyết cho tốt đi."

"Dạ." Mộc thông cúi đầu, thái độ thập phần cung kính.

Chờ sau khi mấy người không phận sự lui đi hết, Hoa Tịch Uyển mới chậm rãi mở miệng nói: "Quản sự phòng trà nước kia rất có năng lực, ngẫm lại lần này là do hạ nhân lợi dụng sơ hở, trực tiếp cắt chức của hắn có hơi nặng, không bằng để hắn làm phó quản sự đi." Nàng giúp nâng cây trâm Thanh Loan ngậm châu trên tóc lên, cười dịu dàng nói, "Vừa hay phòng giặt quần áo cũng thiếu một phó quản sự, hay là để hắn đến đó đi.

Đồ đạc của mình, sao có thể để người khác nhìn trộm chứ? Đã dám đưa tay, vậy phải dự đoán được việc bị chặt tay.

Yến Tấn Khâu nghe vậy lại cười nói: "Nàng nói đúng, cứ như vậy đi." Vương phi nhà hắn quả nhiên rất quan tâm đến hắn, trong lòng hắn lập tức vô cùng vui sướng.

Mộc Thông yên lặng cúi đầu thấp hơn, chiêu này của vương phi thật độc ác. Quản sự kia vì ả tỳ nữ đó mà mất chức, bây giờ lại bị điều đến phòng giặt quần áo làm phó quản sự, vậy ả tỳ nữ đó còn có thể sống yên ở phòng giặt quần áo sao?

Có thể thấy được tuy thường ngày vương phi ôn hòa thân thiện, nhưng lại là người không thể đắc tội đến, nha hoàn áo xanh này chính là tấm gương.

Hắn thấy, những suy nghĩ không yên phận của nha hoàn kia thực sự là tự tìm đường chết, cũng không nghĩ tới vương phi là ai, các nàng là cái thứ gì, luận tướng mạo, luận tính tình, luận thân phận, các nàng có cái gì sánh được chứ. Càng không nói tới chủ tử nhà mình chỉ thích mỗi mình vương phi, những người khác có thể so sánh được sao?

Dù sao ở trong mặt Vương gia, khi vương phi đá vỡ núi giả, thì gọi là tư thế oai hùng hào sảng; vương phi thích ngủ nướng, thì gọi là thanh nhàn; vương phi thích nghe chuyện bát quái trong kinh thành, thì gọi là giết thời gian; vương phi thích ăn thức ăn ngon, thì gọi là biết sống hưởng thụ. Còn nếu những nữ nhân khác làm vậy, thì đó chính là thô lỗ, lười nhác, thích xen vào việc của người khác, hết ăn lại nằm.

Cho dù Vương phi có vô số khuyết điểm, thế nhưng có thể khiến Vương gia luôn luôn yêu thích, lúc nào cũng che chở, mọi chuyện đều nghe theo, đó chính là bản lĩnh.

Dù sao ngay cả thói quen sinh hoạt Vương gia cũng sửa theo vương phi rồi, những người khác vẫn là đừng nên có suy nghĩ không yên phận nữa. Đến lúc đó chỉ sợ người tức giận chẳng phải vương phi, mà là Vương gia.