Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 3: Tú cầu kén rể




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Xảo trở lại Tề phủ, Kiều quản gia đang đứng trước cửa chờ y, lo lắng không thôi. Tề Xảo nhờ ông đi báo cho phụ thân và cha mình. Kiều quản gia an bài gã sai vặt bên người đi thông tri lão gia, còn mình thì dẫn Tề Xảo đến đại sảnh, dọc theo đường đi không ngừng quan sát, xác định công tử nhà mình không có việc gì, tâm tình mới hạ xuống. Lúc này bọn họ cũng đã đến trước đại sảnh.

Tề Xảo nhìn thấy phụ thân và cha đang khóc, y không kiềm được nước mắt, chạy về phía cha…

“Phụ thân, cha, hài nhi đã trở lại.”

Cha bắt lấy hai tay y, nhìn kĩ từ trên xuống dưới, xác định thật là đứa nhỏ của mình, mới nghẹn ngào hỏi – “A Xảo, con không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì? Sao trễ như này mới trở về? Gặp phải chuyện gì? Kiều quản gia đi tìm con nhưng sao mãi cũng không tìm được? Nếu con có mệnh hệ gì, con nói cha sống sao a?” – Nói xong nhịn không được lại bật khóc.

Tề Xảo vội vàng giúp cha lau nước mắt, an ủi – “Không có việc gì, cha, hài nhi trở về rồi, hài nhi không có việc gì. Cha xem, con đây vẫn còn khỏe mạnh sao! Không cần lo lắng, cha!”

Tề lão gia tử thấy Tề Xảo không sao, tâm tình cũng thả lỏng. Nhìn hai người khóc thành một đoàn, liền tiến đến an ủi hai ca nhi – “Tốt rồi, đừng khóc nữa, con nó vẫn nguyên vẹn đấy sao? Bình an trở về là tốt rồi, có chuyện gì chốc nữa nói, trước hết để đứa nhỏ ăn một bữa đã, A Xảo nhất định đói bụng rồi.”

Cha Tề lau nước mắt – “Đúng vậy, A Xảo đang đói bụng đi, mau vào đây, cha kêu hạ nhân chuẩn bị đồ ăn.”

Kiều quản gia đứng bên cạnh phân phó người đi chuẩn bị cơm nước.

Mọi người đến phòng ăn, rửa tay sạch sẽ. Trong khi chờ đồ ăn bê lên, tất cả đều lo lắng hỏi han Tề Xảo trên đường đã xảy ra chuyện gì.

Tề Xảo lên núi dâng hương, vì muốn trở về nhà sớm nên chọn con đường nhỏ trên núi, trên đường gặp phải gã mãng phu, cũng kể lại từ đầu chí cuối sự tình được Trần Thần cứu, bất quá đã giản lược một ít chi tiết khiến người lo lắng, làm cho câu chuyện nghe qua chẳng quá mạo hiểm. Ngay cả như thế vẫn khiến cao thấp Tề gia sợ hãi không thôi, Tề cha lại khóc một hồi, sau đó cả nhà nhanh chóng dùng cơm.

Mọi người giữ vững nguyên tắc “thực bất ngôn, tẩm bất ngữ”(1), yên lặng ăn xong cơm chiều. Tề cha lôi kéo Tề Xảo về phòng y, định hỏi kĩ lưỡng lại một lần.

“A Xảo a, nói cho cha biết, trên đường chỉ xảy ra từng đấy chuyện?”

“Đúng vậy, cha, chỉ có như vậy, cha đừng lo lắng.”

Tề cha chăm chú nhìn Tề Xảo – “Thế tại sao lại về trễ như vậy?”

Tề Xảo kể lại chuyện gặp Trần Thần xuống núi rèn luyện, cái gì cũng không hiểu, vì giảng giải cho anh nghe hoàn cảnh bên ngoài nên mới chậm trễ canh giờ.

Tề cha thấy Tề Xảo không giống như nói dối, nghĩ đến hài nhi nhà mình vẫn luôn nhu thuận, chưa từng dối trá, lúc này mới tin, tâm mới thả lỏng. Ngược lại Tề cha rất tò mò về Trần Thần.

“A Xảo, con có chắc Trần Thần thật sự mới từ trên núi xuống? Không phải là kẻ xấu giả trang chứ?”

“Cha, thật mà! Trần thiếu gia kia cái gì cũng không biết không hiểu, ngay cả bây giờ là triều đại nào cũng không rõ.”

Tề cha hiếu kỳ – “Thật sự có người như vậy?”

“Ân, cha, người yên tâm đi, Trần thiếu gia là người tốt, nếu không sẽ không cứu hài nhi a!”

Tề cha không tiếp tục truy vấn, lại nghĩ tới một việc khác – “A Xảo, mai là ngày chọn rể, con…”

Tề Xảo tâm tình trầm xuống, miễn cưỡng cười cười, nói – “Cha, hài nhi đã biết. Hài nhi nguyện ý phó thác cho số phận.”

Tề cha không khỏi buồn rầu, muốn an ủi Tề Xảo, nhưng vài lần mở miệng cũng không biết nên nói gì.

Tề Xảo thấy cha khó xử, cười cười – “Cha có điều khó xử, hài nhi hiểu được. Ca nhi sau 19 tuổi sẽ không được thành thân. Phụ thân cùng cha là vì tốt cho hài nhi, hài nhi hiểu mà.”

Tề cha thấy Tề Xảo như vậy cũng không biết nói gì thêm, thấy sắc trời đã tối, chỉ có thể khuyên Tề Xảo mau đi ngủ sớm không nên suy nghĩ lung tung, chờ ngày mai thành thân là tốt rồi, sau đó liền ly khai. Tề cha định bụng cùng lão gia thương lượng một chút, có thể hay không giúp A Xảo tuyển một gia nhi tốt.

Thấy Tề cha đi rồi, đuổi hai tiểu thị hầu Chi Hương Quế Hương đi, Tề Xảo nằm trên giường không khỏi hồi tưởng một màn ban ngày…

Làm một ca nhi, cho dù bị gọi là sửu vô diệm, y vẫn có tâm tư giống những ca nhi bình thường khác. Tựa như những gì người ta hát trong hí kịch(2) vậy——tài tử giai nhân, hoa tiền nguyệt hạ(3), anh hùng cứu mỹ nhân… Hy vọng quá xa vời không có khả năng. Trước kia Tề Xảo cũng từng mơ mộng qua sẽ có một gia nhi không quan tâm bộ dáng của y, cả đời nhất thế chỉ thương mình y, cùng y sống qua những ngày tháng tốt đẹp hoặc ít nhất cũng oanh oanh liệt liệt yêu một hồi. Nhưng hiện thực luôn tàn khốc. Những gia nhi cùng ca nhi bình thường đều dùng ánh mắt ghét bỏ và khinh bỉ nhìn y. Nếu có kẻ không khinh thường y thì cũng là nhớ thương gia nghiệp nhà y.

Tề Xảo ý thức được, hí kịch chung quy vẫn là hí kịch, dù tốt đẹp cách mấy cũng không phải thật. Y không dám vọng tưởng xa vời, chỉ mong có thể tìm được người có năng lực bảo vệ gia nghiệp Tề gia cả đời, không, không cần cả đời, nửa đời người thôi là được. Nhưng cho dù chỉ thế thôi cũng vô pháp thực hiện.

Tề Xảo nghĩ đến những kỳ thị y phải chịu từ nhỏ đến lớn, dù cố gắng đến thế nào cũng vẫn bị người đời chán ghét, chỉ vì y lớn lên xấu xí. Y cảm thấy ủy khuất, cảm thấy khổ sở, y không cam lòng, không nguyện ý, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn. Y rốt cục tuyệt vọng.

Lên núi cầu phúc là để làm yên lòng mình, cũng là làm yên lòng người trong nhà. Ai nghĩ nửa đường xảy ra chuyện bất trắc. Lúc ấy y đã nghĩ chết rồi liền được giải thoát. Nhưng đối mặt với bộ dáng Chi Hương bảo vệ mình, y không thể từ bỏ mạng sống, không thể làm mọi người  phiền lòng vì một ca nhi ngu ngốc như y.

Y chạy trốn nhưng thất bại. Ngay thời điểm y tuyệt vọng nhất, người kia xuất hiện…

Trần Thần, anh tựa như một anh hùng, không, anh chính là anh hùng! Trần Thần anh tuấn cao lớn, đẹp trai như một vị thần! Anh cứu y, không dùng ánh mắt khinh khi chán ghét nhìn y! Tâm y chấn động! Lần đầu tiên trong 18 năm qua trái tim đập mạnh đến thế!

Bất chợt nghĩ đến bộ dáng chính mình, thật giống như vào giữa trời đông giá rét bị hất một chậu nước đá vào người, tâm triệt để lạnh buốt… Y nên biết, anh không có chán ghét y bởi vì anh thiện lương, mà không phải do thích y. Nếu anh biết tâm tư của y, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không nhịn nổi chán ghét đi…

Kiềm chế tâm tình chua xót đau đớn, Tề Xảo tự nhủ: Không sao cả! Các ngươi chỉ là người xa lạ! Ngày mai là ngày kén rể, không nên suy nghĩ nhiều. Điều đáng giá nhất trong cuộc đời này đó là ít nhất bản thân cũng đã từng động tâm, có thể cất giấu bóng dáng người đó ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, một mình nhấm nháp tư vị chua xót lẫn hạnh phúc này, vậy là mãn nguyện!

Không để ý tới nước mắt tràn khóe mi, Tề Xảo mỉm cười nhìn đỉnh giường, y vẫn thực hạnh phúc đi!

Mang theo phần đau lòng như bị kim châm này, Tề Xảo thiếp ngủ.

Ngày hôm sau, Tề Xảo yên tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, chờ hỉ bá cùng tiểu thị hầu giúp y xuyên một thân hỉ bào đỏ thẫm, nhìn chính mình trong gương, y kinh ngạc xuất thần.

Hôm nay y sẽ thành thân, trở thành vợ của một gia nhi mà y không biết, nhưng y hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ, chỉ thấy trong lòng nặng nề, chua chát, rồi lại không biết làm thế nào. Y tự giễu cười cười. Đã sớm biết kết quả, sớm thuận theo vận mệnh, còn có cái gì không cam lòng đâu?

Y an tĩnh ngồi ở đó, giờ lành đã đến.

Hỉ bá bước vào nâng Tề Xảo, cười tít mắt – “U, hảo ca nhi của ta a! Hôm nay là ngày đại hỉ, con phải vui vẻ lên. Bên ngoài có rất nhiều gia nhi đến đây, nhất định có thể tuyển được một phu quân như ý cho con! Giờ lành đến rồi, chúng ta đi ra thôi!”

Vì thế hỉ bá liền đỡ Tề Xảo đi lên lầu các.

Nhìn đầu người rậm rạp bên dưới, kẻ nào kẻ nấy sắc mặt đáng khinh, Tề Xảo nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Không phải đã sớm biết rồi sao? Làm gì có gia nhi trong sạch nào nguyện ý thú mình? Ngay cả y cũng không nguyện ý nhìn mặt mình, ai muốn nhìn chứ?

A… Y tự giễu nhếch khóe miệng.

Hết hy vọng đi!

Thở ra một hơi, mở hai mắt, cũng không nhìn phía dưới lầu, y ném hồng tú cầu trong tay vào không trung…

Nhìn hồng tú cầu từ trên cao rơi xuống, cảm giác thời gian trở nên tách biệt, tốc độ tú cầu rơi xuống tựa hồ chậm lại, trái tim y theo đó chìm sâu xuống đáy hồ lạnh lẽo.

Đám người bùng nổ, tiếng chửi bậy tranh giành nổi lên ầm ĩ, hồng tú cầu trên đỉnh đầu đám người bay tới bay lui.

Tề Xảo xoay người bước vào trong, y không muốn nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm này.

Y ngồi trong phòng chờ đợi kết quả cuối cùng. Mặc kệ là ai, có thay đổi được gì đâu?

“Công tử! Công tử! Công tử!” – Chi Hương nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, mặt mày đỏ bừng.

Tề Xảo dời ánh mắt lên người Chi Hương, bình tĩnh trước sau như một – “Chậm một chút, Chi Hương. Phát sinh chuyện gì? Sao gấp gáp thế? Có người cướp được tú cầu rồi?”

Chi Hương một bên thở dốc một bên gật mạnh, ngừng một chút, lại mạnh mẽ lắc đầu.

“Chi Hương, tại sao lúc lắc lúc gật? Xảy ra chuyện gì?”

“Công… Công tử! Là… là vị Trần thiếu gia ngày hôm qua nhặt được tú cầu!” Chi Hương một hơi nói xong há mồm thở phì phò, nghẹn chết y rồi.

Trần thiếu gia?

Trần thiếu gia!!!!

Trần Thần!!!!!!

Tề Xảo lập tức bật dậy, y không thể tin trừng lớn hai mắt, hai tay theo bản năng bấu chặt hai vai Chi Hương – “Em nói là Trần Thần, Trần thiếu gia sao?”

Chi Hương ngơ ngác gật gật đầu. Y đã nói rõ ràng rành mạch, sao công tử lại mang biểu tình khó có thể tin như thế a!

Tề Xảo cảm thấy mình đang nằm mơ, làm sao có thể?!

Ngay tại thời điểm Tề Xảo lăng lăng đứng đó tiêu hóa tin tức kinh người này thì hỉ bá bước vào. Nhìn Tề Xảo một bộ ngốc lăng, hỉ bá nóng nảy.

“Ai u, hảo công tử của ta a! Như thế nào còn đứng ngốc ở đây! Mau trùm khăn voan lên, tân lang đến rồi, tân ca nhi làm gì còn chưa chuẩn bị tốt?! Sắp đến giờ bái đường rồi! Mau mau!!! Các ngươi cũng đừng đứng ngốc thế, nhanh lên! Bái đường!”

Vài tiểu thị hầu nhanh chóng phủ khăn voan cho Tề Xảo, nâng Tề Xảo ra ngoài đi đến đại sảnh, mà Tề Xảo chính là ngây ngốc mặc cho bọn họ bài bố, y đã không biết nên làm cái gì bây giờ!

Vui sướng? Có! Kinh ngạc? Có!

Cảm giác này tựa như đang bồng bềnh trên đám mây, tựa như giấc mơ hư ảo khó có thể tin, thật sự khiến y không biết nên phản ứng như thế nào! Y chỉ có thể mặc những người này bài bố.

Quay lại bên kia.

Trần Thần theo bản năng nhặt lên đồ vật bên chân, lúc đứng dậy nhìn kĩ quả cầu đỏ rực trong tay, anh rất là mờ mịt.

Đây là cái gì? Sao đỏ rực vậy này?

Ngẩng đầu, một đám người đang chăm chăm nhìn anh——cùng quả cầu trong tay anh, cho dù là Trần Thần đến từ hiện đại da mặt còn dày hơn so với tường thành cũng nhịn không được lui về sau một bước.

Anh nuốt nước miếng, lắc lắc hồng tú cầu trong tay, hỏi – “Đây là của ai?”

Tề lão gia tử lách qua đám đông đi đến phía trước, nhìn đến Trần Thần cùng hồng tú cầu trong tay anh, nhãn tình sáng lên.

Đúng là nhân tài kiệt xuất a! Nhi tế(4) này thật tuấn tú! Thật tốt quá! Nhìn một thân khí chất không tầm thường này đi (người hiện đại ở cổ đại cùng người cổ đại ở hiện đại giống nhau đều có khí chất khác người, đây là vấn đề xã hội)! Thật tốt quá!

Nhìn Trần Thần một bộ mờ mịt, còn hỏi tú cầu là của ai, Tề lão gia tử càng nóng nảy, không thể để một nhi tế tốt thế này chạy thoát!

Bước nhanh đến trước mặt Trần Thần, bắt lấy tay anh, Tề lão gia tử miệng cười toét đến tận mang tai.

“Ha hả~~~~ Tiểu tử, ngươi tên gì a?”

“Trần Thần.”

“Ha hả ~~~~~ Tiểu tử, ngươi là người nơi nào a?”

Trần Thần sắp bị nụ cười thắm thiết của Tề lão gia tử dọa sợ, theo bản năng trả lời – “Ta nghe theo mệnh lệnh sư phụ hạ sơn rèn luyện.”

Tề lão gia tử cười càng vui vẻ. Ân, có bản lĩnh, qua rèn luyện rồi đó!

“Ha hả ~~~~~~ Tiểu tử, ngươi bao nhiêu tuổi?”

“23.” – Như trước ngây ngốc trả lời.

Hơi lớn, nhưng không sao, tuyển con rể chỉ cần chưa thành thân là được!

“Ha hả ~~~~~~~~ Tiểu tử, ngươi thành thân chưa?”

“Chưa ạ.” – Đứa nhỏ này đã bị tươi cười của Tề lão gia dọa choáng váng.

Tề lão gia tử cười không khép được miệng – “Ha hả~~~~~~~~ Tiểu tử, đến, chúng ta thành thân!”

Nắm chặt lấy tay Trần Thần, xoay người kéo anh vào đại sảnh, trong lúc cao hứng còn hô to – “Tốt lắm các vị, đến uống rượu mừng nào! Tân lang là Trần Thần! Kiều quản gia, đi an bài lễ bái đường!”

Kiều quản gia như u linh xuất hiện, lĩnh mệnh sau đó lui xuống thu xếp.

Trần Thần bị kéo đến đại sảnh, rốt cục hoàn hồn.

“Cái kia, ngài hiểu nhầm rồi! Ta không phải tân lang!”

Tề lão gia tử tự tay mặc trường bào tân lang cho Trần Thần —— còn không bằng nói là buộc, cười hi hi nói – “Ha hả a~~~~~ Tiểu tử, tân lang chính là ngươi!” – Ngươi chạy không thoát đâu!

====================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mèo lười biểu thị: Tề lão giả tử thực manh

Mời mọi người tự do đem Tề lão gia tử não bổ thành Anzai Mitsuyoshi(5) phiên bản cổ trang

Hết chương 3.

(1)Thực bất ngôn tẩm bất ngữ (食不言寝不语): trích từ Luận Ngữ của Khổng Tử. Khi ăn không nên nói chuyện tránh ảnh hưởng đến tiêu hóa, lúc đi nằm chuẩn bị ngủ cũng không nên trò chuyện, dễ gây khó ngủ.

(2)Hí kịch: Tìm hiểu thêm tại đây. Bonus thêm cái hình:




(3)Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下): trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.

(4)Nhi tế: con rể

(5) Anzai Mitsuyoshi: Một nhân vật trong Slam Dunk, là huấn luyện viên bóng rổ của đội Shohoku