Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 53: Tôi, đóng vai nữ chính?




Chương 53: Kịch bản này không tệ, tôi quyết định đầu tư  

             Mặc dù Triệu Dật không phải người trong ngành, nhưng tốt xấu gì cũng biết một chút tình huống thị trường điện ảnh hiện nay. Giang Dĩnh vừa giải thích một loạt tình huống như vậy, Triệu Dật lập tức hiểu rõ.  

             “Tôi có thể xem kịch bản không?”  

             Giang Dĩnh bỗng ngây người, cô kinh ngạc nhìn Triệu Dật nói: “Không lẽ anh cảm thấy hứng thú?”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu như kịch bản không tệ, tôi có thể cân nhắc chuyện đầu tư.”  

             Giang Dĩnh ngạc nhiên mở to hai mắt: “Anh nghiêm túc chứ?”  

             Triệu Dật gật đầu nói: “Trước tiên tôi cần xem kịch bản, hơn nữa còn cần xem lại hai bộ phim anh ta đã quay trước kia. Nếu như tôi cảm thấy không tệ, vậy thì có thể nói đến chuyện đầu tư.”  

             Giang Dĩnh cũng không nghi ngờ lời nói của Triệu Dật. Lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã tặng cho cô một cái túi hơn 50 ngàn tệ. Hơn nữa còn đi một chiếc PORSCHE sang trọng, chắc chắn Triệu Dật là một vị con nhà giàu hàng thật giá thật. Đối với hắn thì việc đầu tư ba triệu tệ không phải là vấn đề lớn.  

             “Vậy để tôi gọi điện cho Đinh sư huynh?”  

             Triệu Dật cười nói: “Không vội! Chúng ta ăn cơm đã, sau đó để tôi xem lại hai bộ phim đã quay lúc trước của anh ta.”  

             Giang Dĩnh cảm thấy cũng đúng. Triệu Dật muốn đầu tư, ít nhất cũng phải tìm hiểu một chút về các tác phẩm trước đây của Đinh Tiểu Phàm và đánh giá trình độ của hắn. Cho dù Triệu Dật không phải là một chuyên gia, nhưng ở góc độ người xem nhìn chung thì vẫn có thể cảm nhận được tốt hay xấu.  

             “Vậy được, chúng ta ăn cơm trước.”  

             Mấy hôm trước hai người đã từng trò chuyện và uống rượu thoải mái ở quán bar, bây giờ lại ở cùng một chỗ cũng không có cảm giác gò bó.  

             Sau bữa ăn hai người đổi địa điểm đến một quán nước, gọi xong hai ly đồ uống. Tiếp đó Triệu Dật xem qua một chút hai tác phẩm của Đinh Tiểu Phàm, sau đó xem điểm đánh giá trên mạng.  

             Điểm của hai bộ phim này đều không tệ. Bộ thứ nhất cho điểm 6.0, còn bộ thứ hai cho điểm 6.8.  

             Triệu Dật nhìn xuống bình luận bên dưới, tuy khen chê đều có nhưng nhìn chung đều là đánh giá khá tích cực. Hơn nữa với tư cách là một người xem, Triệu Dật cũng cảm thấy bộ thứ hai của Đinh Tiểu Phàm tốt hơn nhiều so với bộ thứ nhất. Rõ ràng anh ta đã có kinh nghiệm sau khi quay bộ thứ nhất, bộ thứ hai có tiến bộ hơn rất nhiều.  

             Một người vẫn còn là sinh viên đang đi học đạo diễn, lại có thể xoay sở làm ra hai bộ phim chiếu mạng. Điểm đánh giá đều tốt, lại còn có lợi nhuận. Khó trách Giang Dĩnh nói hắn là một trong những sinh viên giỏi nhất trong khóa này.  

             Triệu Dật để điện thoại di động xuống, cười nói: “Cô gọi cho anh ta, hỏi anh ta có thời gian nói chuyện một chút không? Nhớ bảo anh ta mang theo kịch bản.”  

             “Được!”  

             Giang Dĩnh có chút mừng rỡ gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Phàm. Hai mươi phút sau, Đinh Tiểu Phàm đã vội vã xuất hiện ở cửa.  

             Đinh Tiểu Phàm ngồi xuống ánh mắt rơi vào trên người Triệu Dật, thoáng có chút nghi hoặc.  

             “Anh Triệu! Giang sư muội nói với tôi là anh có ý định đầu tư?”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu như kịch bản đạt yêu cầu! Hơn nữa có thể đàm phán thỏa đáng. Vậy thì 3 triệu này, tôi đầu tư cho các anh!”  

             Bây giờ mỗi ngày Triệu Dật đều có thể thu được ít nhất 70 ngàn tệ, chưa tính những thu nhập khác. Ba triệu cũng chỉ cần khoảng 40 ngày là đã thu hồi, đối với Triệu Dật không có áp lực chút nào. Huống chi, tài sản của hắn bây giờ không phải chỉ có ba triệu.  

             Tiền mà không sử dụng thì không có bất kỳ giá trị gì. Nếu có thể đầu tư kiếm tiền đồng thời giúp đỡ bạn mình, vậy thì tại sao lại không làm?  

             Hắn cũng chỉ là sinh viên, chả lẽ một ngày 70 ngàn tệ còn không đủ hắn tiêu?  

             Đinh Tiểu Phàm kinh ngạc mở to hai mắt, tên thanh niên trước mắt cũng chỉ tầm 20 tuổi. Vậy mà đã có thể lấy ra ba triệu tiền đầu tư?  

             Đinh Tiểu Phàm hít sâu một hơi, trực tiếp đem kịch bản để lên bàn: “Đây là kịch bản.”  

             Triệu Dật cầm lấy kịch bản: “Anh Đinh! Anh cứ gọi đồ uống, để tôi xem trước kịch bản một chút.”  

             “Được!”  

             Cũng đã đến rồi, vậy thì chỉ có thể bình tĩnh ngồi chờ kết quả mà thôi.  

             

             Mặc dù trong đầu Đinh Tiểu Phàm còn nhiều hoài nghi, nhưng chuyện đầu tư không phải đều đã nói ra rồi sao. Coi như thất bại, chính mình cũng không có thiệt hại gì?  

             Kịch bản so với Triệu Dật tưởng tượng phải phức tạp hơn nhiều, bên trong thậm chí còn có số lớn các cảnh quay phụ và thuyết minh chi tiết. Đây rõ ràng là Đinh Tiểu Phàm cố tình chuẩn bị để thuyết phục các nhà đầu tư.  

             Triệu Dật tốn một chút thời gian để xem hết. Hắn cẩn thận suy nghĩ, tiếp đó buông xuống kịch bản.  

             “Nếu như tôi đầu tư ba triệu tệ, tôi có thể nhận được lợi nhuận bao nhiêu?”  

             Đinh Tiểu Phàm không chút do dự nói: “75% lợi nhuận phòng vé. Studio Bất Phàm nhận 25%, tỷ lệ 25%  này đã bao gồm thù lao của đạo diễn. Kịch bản và công việc chỉnh sửa hậu kỳ các loại chi phí cũng được tính vào khoảng này.  

             Triệu Dật cười nói: “Kỹ thuật nhập cổ phần, định giá một triệu tệ. Có thể hiểu như vậy?”  

             Đinh Tiểu Phàm gật đầu, trong lòng có chút bối rối. Bởi lúc trước những người đầu tư khác đều không đồng ý cái tỷ lệ này. Dù sao đây cũng chỉ là kịch bản của một sinh viên, đạo diễn cũng là người mới. Cùng với mấy sinh viên hệ diễn viên, vậy mà đòi một triệu sao?  

             Triệu Dật dùng ngón tay gõ nhẹ một cái kịch bản: “Tôi muốn Giang Dĩnh đóng vai nữ chính. Cần điều chỉnh kịch bản dựa theo ngoại hình và khí chất của cô ấy, để cho cô ấy phù hợp hơn với vai diễn này. Có vấn đề hay không?”  

             Giang Dĩnh đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.  

             Tôi, đóng vai nữ chính?  

             Trái tim Đinh Tiểu Phàm nhảy lên kịch liệt: “Không có vấn đề.”