Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 2 - Chương 67: Lão quỷ xuất thế




"A —— "

Sài Thiệu Kiệt kêu thét thảm thiết, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người! Sài Thiệu Kiệt không phải đã tránh thoát, thoát khỏi tầm ảnh hưởng của phi đao hay sao? Hơn nữa phi đao đã bị cự chưởng đánh văng đi, làm sao hắn có thể bị thương được chứ?

"Mắt... mắt! Đôi mắt của ta! ? Đôi mắt của ta a —— "

Mọi người theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Sài Thiệu Kiệt ôm phía bên trái mặt, thống khổ giãy dụa, máu tươi không ngừng chảy qua các kẽ ngón tay.

Thì ra trong chớp mắt vừa rồi, mặc dù cự chưởng đánh văng phi đao của Vân Phàm , nhưng lại không thể ngăn trở đao mang đánh tới. Mà đao mang sắc bén vốn chủ tâm đâm thẳng tới mi tâm của Sài Thiệu Kiệt, nếu không phải hắn bộc phát ngay trong thời khắc sinh tử, vô cùng may mắn né được một kích trí mạng này, sợ rằng lúc này chỉ là một cái xác không hồn rồi. Chẳng qua là, tuy Sài Thiệu Kiệt tránh thoát được cái chết, lại không thể nào ngăn cản đao mang đâm trúng mắt trái của mình.

"Thiếu soái!"

Hắc bạch nhị lão là người phản ứng trước tiên, xuất hiện tại bên người Sài Thiệu Kiệt, vội vàng từ trong càn khôn trạc lấy ra hai chiếc bình ngọc, ngoại dụng nội phục, khống chế thương thế của hắn.

"Ta... Đôi mắt của ta! ? Đôi mắt của ta! ?"

Sau khi cảm giác đau đớn biến mất, Sài Thiệu Kiệt buông tay, phát hiện con mắt trái đã không thể nhìn thấy gì, sững sờ đứng im: "Nhìn... Nhìn không thấy nữa? Làm sao lại nhìn không được ... Mù! ? Mắt của ta mù rồi! ? Không... Không thể nào , mắt của ta... Mắt của ta..."

Sài Thiệu Kiệt gào thét khàn giọng, tâm tình hối hận, oán độc, tức giận trào dâng trong lòng.

Mọi người lúc này cũng chứng kiến rất rõ, trên mặt Sài Thiệu Kiệt có một vết thương từ đầu lông mày cắt ngang qua hốc mắt, máu đen nhuộm cả một bên mặt, thật sự dữ tợn!

...

————————————
Tại phía xa trên thành lâu, hai thân ảnh cao thấp sóng vai, yên lặng nhìn mọi chuyện đang diễn ra, tựa như không hề có ý nhúng tay . Bọn họ không phải ai khác, một người chính là độc y tiếng tăm lừng lẫy, một người khác chính là Thiết sư phụ đã chế đạo tiểu đao vân văn cho Vân Phàm.

"Thật sự đáng tiếc a! Chỉ thiếu một chút là có thể lấy cái mạng chó của tên Thiếu soái này, thật đáng tiếc!"

"..."

"Thiết Ách Ba (ách ba : câm điếc), ta cứ tưởng ngươi thực sự là một tảng đá cơ, không ngờ ngươi cũng đến xem, chẳng qua nhìn tình thế này chúng ta cũng chẳng giúp được gì ."

"..."

"Ngươi vẫn không chịu nói hay sao?"

"..."

"Thôi, có mấy lời, không muốn nói thì đừng có nói."

"..."

Thiết sư phụ giống như một tảng đá bất động, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước, hai bàn tay đã nắm thật chặt.

Trương Vô Nhị thở dài, trong chốc lát trầm mặc không biết nói gì.

...

————————————
Bên này, Vân Phàm ngồi bệt xuống mặt đất, thở hổn hển không dứt. Vừa rồi một đao, chẳng những sáp nhập võ đạo ý chí của hắn, còn diễn biến ra một tia khai thiên chi ngộ, phong mang như thế, người nào có thể đón đỡ chứ? !

Chẳng qua thật là đáng tiếc, Vân Phàm đã dùng hết toàn bộ lực lượng, vẫn không thể đánh chết kẻ thù.

Hắn vô lực nắm chặt tay, hai tay khẽ rung động. Hắn không cam lòng như thế, thật sự không thể cam lòng!

"Vân Phàm..."

Nhiếp Trần vội vàng phản ứng, lập tức kêu Hà mập mạp cùng lão Hắc bảo vệ Vân Phàm.

Mà những người khác nhìn Vân Phàm thật sự kinh ngạc, trong mắt đủ loại cảm xúc đan xen.

Đây đến cùng là một thiếu niên như thế nào vậy? Rõ ràng trên người không còn nửa điểm sinh lực, lại vẫn còn ý chí kiên cường đến vậy, phá vỡ sự che chở của tiên đạo cường giả, đâm nát một mắt của Sài Thiệu Kiệt.

Kiên nghị như thế! Quyết tuyệt như thế! Chấp nhất như thế! Liều lĩnh như thế!

Thiếu niên này rốt cuộc là vì cái gì?

...

Không giống tâm tình phức tạp của đám người Nhiếp Trần, Trần thị nhị lão đánh giá Vân Phàm từ trên xuống dưới, tựa như đang nhìn một con quái vật, trong ánh mắt lộ rõ vẻ cổ quái.

Hai người bọn họ có kiến thức sâu rộng, tự nhiên thấu hiểu được sự khác biệt giữa tiên phàm!

Nếu như Vân Phàm sử dụng cực phẩm hồn khí hay là linh khí, bọn họ sẽ chẳng hề ngạc nhiên, nhưng đối phương rõ ràng chỉ dùng một thanh tiểu đao hết sức bình thường, nhưng sau khi sáp nhập võ đạo ý chí, lại có thể bộc phát ra uy lực kinh người. Thủ đoạn cường đại như thế, nếu như dùng để đánh lén, đừng nói đến tiên linh sư, kể cả là tiên đạo cường giả, cũng chưa chắc đã không thể giết chết.

"Di! ? Trên người tiểu tử này có điểm cổ quái a!"

"Đúng vậy đúng vậy a, rõ ràng có điểm cổ quái a!"

Trần thị nhị lão đi về phía Vân Phàm, đang muốn hỏi rõ ngọn ngành, không ngờ một tiếng gầm giận giữ vang lên, mang theo sát cơ vô hạn, khuấy động cả trời cao!

"Thiệu Kiệt —— "

Sài phụ giật mình hồi tỉnh, thấy bộ dạng thê thảm của con mình, đau lòng không dứt, tức giận ngập trời!

"Hô hô hô ~~~ "

Hư ảnh di động, khí tức cuồng loạn!

Từng đạo huyết quang từ trên trời giáng xuống, tựa như thiên tai!

"Xuy! Xuy! Xuy!"

"Chết! Chết! Chết! Các ngươi tất cả đều đáng chết! Đáng chết —— "

Sài phụ trong lòng chỉ có một ý niệm, nhất định phải giết chết Vân Phàm và đồng đảng, thậm chí không tiếc huyết tẩy cả Lưu Sa thành!

...

"Ông ông ông!"

Đúng lúc này, mặt đất dưới chân khẽ rung động, một đạo hào quang vô hình dâng lên, lấy Lưu Sa thành làm trung tâm, lan tỏa ra bốn phương tám hướng, đem Vân Phàm cùng Nhiếp Trần đám người cùng với Lưu Sa thành bao phủ bên trong.

"Oành!"

"Oành! Oành! Oành!"

Huyết quang đánh xuống hào quang, nổi lên tầng tầng rung động, nhưng cuối cùng không hề ảnh hưởng.

Nhìn thấy thế công bị ngăn trở, khí tức của hư ảnh càng thêm cuồng bạo!

"Oanh!"

"Oanh —— oanh —— oanh —— "

Huyết quang đầy trời, đinh tai nhức óc!

Không chỉ người trong Lưu Sa thành cảm thấy kinh hãi, ngay cả Sài gia đại quân phía dưới cũng hỗn độn, rối loạn khắp nơi.

"Sài đại soái, nhiều năm không gặp, gần đây có tốt không?"

Một thanh âm hư vô phiêu miểu truyền ra từ trong Lưu Sa thành, mang theo uy nghiêm cùng với lạnh lùng.

Nhiếp Trần nghe được thanh âm này sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, trong mắt lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

"Mộ Tàng Vũ, đừng có nhiều lời vô ích! Hôm nay bổn soái nhất định phải diệt sát đám nghịch tặc này, người nào dám ngăn trở, bổn soái diệt kẻ đó! ?"

Khí thế của hư ảnh tiếp tục dâng lên, huyết quang càng ngày càng đậm, phảng phất một mảnh huyết sắc trong thiên địa.

"Ha ha a ~~~ "

Thanh âm trong thành vẫn bình thản lạ thường, chỉ cười nhàn nhạt, không biết là đang cười nhạo hay là châm chọc.

"Mộ Tàng Vũ, ngươi muốn che chở cho đám loạn đảng này sao! ?"

"Che chở? Không không không... Ta chỉ muốn cám ơn Sài gia quân các ngươi, nếu không nhờ Sài gia quân các ngươi hỗ trợ, Mộ mỗ không biết còn cần bao nhiêu thời gian mới có thể xong những chuyện này. "

Thanh âm Mộ Tàng Vũ mang theo nét vui đùa, không lộ ra tâm tình ba động.

"Cám ơn ta? Ngươi có ý gì? !"

Sài phụ nghe vậy ngây ngẩn cả người, trong lòng sinh ra dự cảm vô cùng xấu.

"Huyết —— tế —— "

Bên trong Lưu Sa thành, truyền đến hai chữ vô cùng trầm trọng, mọi người tâm thần khẽ run lên, trong cơ thể cảm thấy vô tận lạnh lẽo.

"Ong ong ông ~~~ "

Mặt đất rung động thêm một lần nữa, màn sáng chợt biến sắc.

Chỉ thấy mặt cát nơi màn sáng bao phủ nhuộm dần máu tươi, nhẹ nhàng dâng lên phía bầu trời, hội tụ về phía Lưu Sa thành.

"Ong ong ~~~ "

Thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun.

Cuồng cát bay múa, máu tanh tràn ngập.

Gần mười vạn sinh hồn huyết, tựa như đại dương màu máu, cuồn cuộn chảy vào đài sinh tử trong sát đấu trường.

...

Mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn mọi chuyện trước mắt, ngay cả Trần thị nhị lão cũng không ngoại lệ.

Ngược lại Vân Phàm chỉ ngẩn người, sau đó tựa như nhớ tới điều gì, lông mày cau lại.

...

"Oanh!"

"Oanh —— oanh —— oanh —— "

Từng đợt va chạm kịch liệt, rung trời động đất. Vốn dĩ đài sinh tử chắc chắn vô cùng dần dần xuất hiện từng vết nứt, vết nứt giống như mạng nhện khuếch tán dần ra, cho đến cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn!

"Oanh —— "

Thạch đài nát vỡ, bụi mù bắn khắp nơi!

Một đạo thân ảnh đầy hắc khí phóng lên cao, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, nhìn lên trời cao: "Một ngàn tám trăm năm rồi! Lão phu rốt cục đã thoát ra, lão phu rốt cục đã thoát ra rồi..."

"Kiệt kiệt kiệt kiệt —— ha ha ha ha —— "

Cuồng tiếu vang vọng, khoa trương điên cuồng, vang dội cả thiên địa.