Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 2 - Chương 83: Tà Thần




Bên trên tế đàn, Sài gia phụ tử chạy tới trước mặt cái kén khổng lồ kia, thiên địa kỳ trân phảng phất chỉ gần trong gang tấc.

"Phụ thân, ta nên thu vật này thế nào đây?"

Lần này, Sài Thiệu Kiệt biểu hiện rất chững chạc, trên mặt không còn nét vội vàng lúc trước nữa rồi.

Chuyện đã đến bước này, ắt hẳn sẽ không còn biến cố gì nữa rồi, cho nên giọng nói của Sài phụ mang theo vài phần buông lỏng: "Cái kén này đã được cung dưỡng tại nơi đây không biết bao nhiêu năm tháng, khí tức tà sát căn bản không phải tiên sĩ bình thường có thể thừa nhận được đâu . Chỉ có sau khi cô đọng thần đan, mới có thể dùng đan hỏa lực lượng luyện hóa hoàn toàn, nếu như ngươi không đủ tu vi, phụ thân cũng không dám dắt ngươi tới đây, không những không có lợi mà còn hại đến ngươi."

"Hài nhi đa tạ phụ thân đã khổ tâm vì ta."

Sài Thiệu Kiệt nhanh chóng quỳ xuống đất vái tạ, Sài phụ tràn đầy vui mừng đỡ hắn đứng lên: "Như vậy bây giờ, ngươi trực tiếp tế phong linh hoàn, đem trọn cả cái kén này thu vào bên trong, sau đó dùng đan hỏa dần dần luyện hóa... Đợi đến khi linh bên trong phá kén, chính là lúc tiên linh của ngươi ra đời."

"Hài nhi sẽ cố gắng hết sức!"

Sài Thiệu Kiệt không nhiều lời, tế ra phong linh hoàn của mình.

"Ong ong ~~~ "

Phong linh hoàn màu đỏ đen trôi nổi tại đỉnh đầu của Sài Thiệu Kiệt, phát ra quang mang tà dị.

"Tu tu!"

Một con hồ thú lông đen nhảy ra từ phong linh hoàn, hóa thành một luồng khói đen, phóng về phía cái kén kia, chuẩn bị kéo xuống đem nó vào trong phong linh không gian.

"Ong ong ông ~~~ "

Nhưng ngay lúc này, cả tế đàn lay động kịch liệt, một đạo uy áp vô hình tỏa ra từ hư không, bao phủ lấy Sài gia phụ tử!

...

"Có chuyện gì xảy ra! ?"

"Sao thế này! ?"

Dưới tế đàn, hắc bạch nhị lão hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, vội vàng triệu hồi tiên linh của mình, cảnh giới chung quanh.

Mà đám tiên sĩ áo đen còn lại không dám phân tâm, cho dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng vững ở vị trí của mình, đem tiên linh khí cung cấp cho cột đá.

"Mau nhìn phía trên! ?"

Hắc bạch nhị lão nghe tiếng mà ngước nhìn, chỉ thấy một hư ảnh khổng lồ hiện lên trên tế đàn, bóng tối dần dần lan tỏa khắp nơi .

...

"Hô hô hô!"

"Dát chi! Dát chi! Dát chi!"

Trên đỉnh tế đàn, xương khô tán lạc trên mặt đất rung rinh, sau đó trôi lơ lửng giữa không trung, ngưng tụ thành một cái đầu lâu khổng lồ, cao ba trượng, dữ tợn phi thường, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên hai điểm minh hỏa âm u.

"Đây... đây là cái quái gì vậy!"

Sài Thiệu Kiệt đứng sững người hoàn toàn, kinh hãi nhìn đầu lâu khổng lồ ở bên trên, hai chân có chút run rẩy, đây là đến sự sợ hãi và hoảng loạn đến từ tận sâu trong linh hồn.

"Các hạ là ai? Tại sao lại ở chỗ này! ?"

Sài phụ coi như tỉnh táo hơn, biến cố đột nhiên xuất hiện không làm hắn đại loạn, ngược lại càng thêm bình tĩnh.

"Thiên địa sơ khai ta đã sinh, vạn linh không tuyệt ta bất diệt... Ta là ai? Ngươi đoán thử xem ta là ai? Cạc cạc cạc cạc ~~~ "

Một thanh âm bén nhọn vang dội trên không trung của tế đàn, mang theo phẫn hận vô cùng vô tận, mang theo oán niệm vô biên vô hạn, còn mang theo vết tích khắc sâu của năm tháng.

"Ngươi, rốt cuộc là ai! ?"

Khí thế của Sài phụ chợt bộc phát, uy nghiêm của tiên đạo cường giả tỏa ra!

Cùng lúc đó, Sài Thiệu Kiệt được khí thế này bao phủ.

Cảm nhận được ý chí tuyệt cường của Sài phụ, đầu lâu không cuồng tiếu nữa , ánh mắt âm trầm rơi vào trên người Sài gia phụ tử: "Bổn tôn chính là luồng ác niệm đầu tiên trong thiên địa biến hóa mà thành, vô số năm trước bị tác động mà đi tới chỗ này, bọn họ đều gọi bổn tôn là ‘ Tà Thần ’... Tà vương chi chủ, vạn ác chi thần, ta thích cái cách xưng hô này."

"..."

Nghe thấy đối phương tự giới thiệu về mình, Sài phụ cảm nhận được lông tóc dựng lên. Đối với chuyện từ thời thượng cổ, hắn cũng không biết quá nhiều, mà kẻ tự xưng Tà Thần này, hắn càng chưa từng nghe nói, nhưng chỉ nhìn bộ dạng đã biết đối phương tuyệt đối là một nhân vật hung danh .

Dĩ nhiên, mặc kệ đối phương là nhân vật nào, Sài phụ tự nhiên không hãi sợ. Dù sao hắn chỉ là hóa thân mà bước tới nơi đây, cho dù có đánh tới sứt đầu mẻ trán, cùng lắm chỉ tổn thất một cái hóa thân mà thôi.

Nhưng Sài Thiệu Kiệt không giống như vậy, hắn cảm nhận được sự sợ hãi từ tận linh hồn, giống như gặp phải chúa tể của mình, căn bản không thể nào phản kháng lại vận mệnh này.

"Đợi đã hai mươi năm, cuối cùng thì ngươi cũng tới!"

Nghe thấy Tà Thần đột nhiên cảm khái, khí thế của Sài phụ đột nhiên ngưng lại, trong lòng cảm thấy dự cảm xấu.

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì? !"

Sài phụ thẹn quá thành giận, một đạo tiên thuật phong mang bắn tới...

Phong mang như mũi tên, phảng phất như thiên quân vạn mã đang lao tới, mang theo xu thế không gì có thể ngăn cản được!

"Phốc!"

Một tiếng vang vọng, phong mang bị một đạo lực lượng vô hình cản trở, sau đó tiêu tán vô hình.

Thấy tình hình này, Sài phụ nghiêm mặt, khí thế cường giả lại tiếp tục dâng lên!

Tà Thần không có ý muốn xuất thủ, ngược lại nhẫn nại khuyên bảo: "Không cần phí công phí sức nữa, ở nơi này, bổn tôn là vô địch, tiên đạo thủ đoạn làm sao có thể ảnh hưởng tới bổn tôn."

Dừng một chút, ánh mắt Tà Thần liếc qua Sài phụ, tiếp theo nhìn Sài Thiệu Kiệt từ trên xuống dưới nói: "Bổn tôn năm đó ở trong cơ thể của ngươi lưu một viên tà chủng, chính là vì ngày hôm nay. Thật sự cảm tạ ngươi, vì bản tôn chuẩn bị một cái thân thể tốt như thế! Mặc dù thiên tư của hắn có chút yếu ớt, nhưng toàn thân phát ra tà khí, tâm tính cũng tà ác sắc bén, thật sự phù hợp với thuộc tính của bổn tôn."

"Ngươi... Ngươi nói gì! ?"

Sài phụ hoàn toàn kinh hãi rồi, khí thế cuồng bạo nhất thời trở nên hỗn loạn.

Chỉ nghe Tà Thần cười quái dị nói: "Năm đó chính là ngươi xông vào nơi này sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy điều gì kỳ quái? Tại sao tất cả mọi người đều chết, chỉ một mình ngươi có thể sống sót rời đi? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái, tại sao con ngươi có thuộc tính thiên phú hoàn toàn khác với ngươi sao? Cạc cạc cạc cạc ~~~ "

Không đợi Sài phụ phản ứng, Tà Thần đã tự trả lời: "Thật ra mọi chuyện đều do bổn tôn một tay sắp xếp. Năm đó bổn tôn cố ý để ngươi rời đi , hơn nữa để lại một viên tà chủng trên người của ngươi, mà hài tử của ngươi còn chưa xuất thế đã bị tà chủng ăn mòn, thiên phú ấn ký tự nhiên mang theo thuộc tính tà ác. Hơn nữa, ngươi đã biết rõ vị trí của tế đàn này, sau này để cho con của ngươi đạt được tiên linh cường đại, nhất định sẽ quay lại nơi đây. Bọn ta chờ hơn hai mươi năm, lần lượt thức tỉnh từ trong giấc ngủ... Hôm nay, cuối cùng đã đợi được các ngươi tới đây rồi. Cạc cạc cạc két ~~~ "

Tiếng cười của Tà Thần dị thường chói tai, nhất là rơi vào trong tai của Sài phụ càng thêm khó lòng chấp nhận. Hắn vốn cứ tưởng đây là ông trời ban cho Sài gia bọn họ cơ duyên, không ngờ hết thảy mọi việc đều là do kẻ tự xưng là "Tà Thần" kia tính toán, hơn nữa còn sắp đặt từ hơn hai mươi năm trước.

"Không! Không thể nào ! Không thể nào !"

Sài Thiệu Kiệt điên cuồng rống lên, quên đi sợ hãi, nội tâm chỉ còn tức giận cùng oán hận nồng đậm!

Lời nói của Tà Thần đã kích thích nội tâm của Sài Thiệu Kiệt.

Đường đường là một Thiếu soái biên quân, đường đường là một thiên chi kiêu tử của tiên viện, lại bị tà sát xâm nhuộm từ trước khi xuất thế, hắn có khác gì so với tạp chủng dã chủng chứ! ? Sự thật này làm sao hắn có thể tiếp nhận được đây! ?