Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 3 - Chương 137: Lại thấy ánh mặt trời




Tà Thần chính là tà niệm trong thiên địa biến thành, mặc dù dung hợp tàn hồn của thượng cổ ma thần, có linh trí không trọn vẹn, nhưng hắn từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới việc giúp đỡ người khác. Vì vậy, đột nhiên nghe thấy Vân Phàm cầu hắn dạy, Tà Thần căn bản không kịp phản ứng.

"Tà Thần tiền bối?"

Vân Phàm khẽ cau mày, hắn quả thật muốn học thêm chút giù đó. Dù sao con đường tu hành mà hắn đang đi chính là tử lộ, một con đường mà các vị tiền bối đời trước chưa từng có ai đi đến cuối. Nếu như không có gì tham khảo, hắn làm sao có thể bước được xa hơn.

"..."

Trầm mặc một lúc lâu, Tà Thần cuối cùng mới gật đầu đồng ý, chẳng qua trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Thôi đi thôi đi, bổn tôn cả đời cũng chưa từng làm chuyện tốt, vậy thì từ bi một lần cũng được. Không phải ta mềm lòng, tuyệt đối không phải mềm lòng, bổn tôn là Tà Thần đường đường chính chính, lòng dạ độc ác, làm sao có thể mềm lòng. Nếu như tiểu tử ngốc này học thêm được một chút, có thể sẽ trở nên mạnh hơn một chút, đối phương mạnh mẽ rồi, mình mới sống được tốt hơn.

Không sai không sai, bổn tôn nhất định là vì mình, bổn tôn chính là Tà Thần luôn vì tư lợi, bổn tôn thật sự quá cơ trí rồi! Ha ha ha!

Sau khi kiếm được một cái cớ cho mình, Tà Thần nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cho nên, trong thời gian kế tiếp , Vân Phàm được hắn dạy dỗ , một bên học tập cổ văn, tìm hiểu huyền diệu trên thạch bích, một bên quan tưởng thần ma chi niệm.

...

Thời thượng cổ, võ đạo thế vi, tiên đạo rầm rộ.

Giản tộc bộ lạc phát triển cũng lấy tiên đạo làm chủ, hy vọng có thể sáng tạo một bộ lạc hoàng triều vĩnh hằng trường tồn.

Mà trên thạch bích ghi lại , tất cả đều là tu hành kinh nghiệm tương đối cao sâu trong tiên đạo.

Tỷ như ngưng luyện tiên cơ, tinh khiết thần hồn, phẩm chất tiên linh, tu vi cùng cảnh giới thăng bằng cùng các loại vấn đề, các loại tiên pháp tâm đắc nhận thức, các loại thiên mã hành không cùng kỳ tư diệu tưởng, cũng giúp cho Vân Phàm có rất nhiều cảm ngộ cùng linh quang.

Về phần Thần Ma thập nhị niệm, Vân Phàm đem các đạo ấn văn thử qua một lần, kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Không thể không nói, Vân Phàm quả nhiên là người có vô thượng đại ma chi niệm, tâm ý của hắn cùng sáu đạo ma niệm cực kỳ phù hợp, cùng sáu đạo thần niệm thủy chung cảm thấy có một tầng ngăn cách khó lòng vượt qua.

Trên thực tế, cũng không phải Vân Phàm cùng thần niệm không phù hợp, chỉ vì quan tưởng ma niệm dựa vào ý chí, mà quan tưởng thần niệm lại dựa vào cảm ngộ.

Vân Phàm tu hành đến nay gặp rất nhiều trắc trở, thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhưng thời gian tu hành còn thiếu, không có tích lũy thâm hậu cùng lắng đọng, làm sao có thể chân chính cảm ngộ sự huyền ảo của sinh tử luân hồi, làm sao có thể nhận thức sự phiêu miểu của siêu thoát thiên đạo, thứ hắn cần nhất chính là thời gian.

...

Mười ngày sau, chung quanh sơn cốc vẫn gió êm sóng lặng.

Đang lúc ấy, phương hướng tu luyện tràng truyền đến trận trận mãnh liệt ba động, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa tràn ngập cả sơn cốc.

Dị tượng như vậy, tự nhiên kinh động tới Thiên Âm lão quái cùng Cát Thiên Vương đám người.

Chỉ là, bọn họ thấy động tĩnh từ chỗ của Vân Phàm truyền đến , tự nhiên không dám tùy tiện quấy rầy, nhiều lắm là chú ý chốc lát sau đó tiếp tục tìm kiếm cơ duyên của mình.

...

"Ong ong ông! ! !"

Một đạo hư ảnh khổng lồ hiện rõ trên đỉnh đầu Vân Phàm, không giống như lúc trước giết chóc chi niệm, đạo thần ma hư ảnh này toàn thân tràn đầy hủy diệt khí tức, khoa trương cuồng loạn, phảng phất muốn tận diệt toàn bộ mọi thứ trước mắt, bao gồm cả chính Vân Phàm.

Chỉ tiếc, mặc cho thần ma hư ảnh điên cuồng ra sao, cũng không thoát được khỏi sự trói buộc của ý chí Vân Phàm, cuối cùng phải dung nhập vào trong ý niệm của hắn.

Đến đây, Vân Phàm rốt cục tìm hiểu ra ảo diệu của đạo ấn văn thứ hai, ngưng tụ ra tôn thần ma hư ảnh thứ hai.

Mà bên kia, Thiên Hà, Phương Đồng cùng Thiết Đường bọn họ lần lượt tỉnh lại, trong mắt mang theo không cam lòng cùng thất vọng.

Bọn họ tâm tính, ý chí cùng ngộ tính vẫn còn kém một chút, thậm chí so với Thiên Âm lão quái cũng không bằng, vì vậy không thể ngưng tụ ra thần ma hư ảnh.

Dĩ nhiên, có cố gắng tất sẽ có hồi báo.

Ba người chống đỡ áp lực của thần ma, thần hồn trong lúc vô hình lại gia tăng vững chắc.

...

Trên bầu trời của sơn cốc không gian lại vặn vẹo lần nữa, một đạo lốc xoáy màu đen hiện lên, như nối liền đến một không gian khác.

Vân Phàm cùng Thiên Hà đám người không thể nào phản kháng, trong nháy mắt bị hút vào không gian này.

Khi bọn hắn mở mắt ra, bọn họ đã trở lại truyền thừa đại điện.

Mà Thiên Âm lão quái cùng Cát Thiên Vương cũng không xuất hiện, chắc là đã được truyền tống rời đi.

...

————————————

Bên ngoài hoang mạc, bão cát đầy trời đã tiêu tán, Vô Ngân hoang mạc vẫn rất hoang vu.

Mặt trời ngả về tây, thiên địa thương mang.

Kim hoàng sắc dư huy nhuộm cả chân trời, phảng phất một bức họa thê mỹ vô cùng.

...

"Ong ong!"

Không gian vặn vẹo , mấy đạo thân ảnh xuất hiện ở ngoài hoang mạc.

"Cuối cùng đã đi ra!"

Vân Phàm lẳng lặng nhìn phía chân trời, trên trán lộ ra nhàn nhạt tư niệm.

Tà Thần lười biếng vắt vẻo trên vai Vân Phàm, chung quanh là Thiên Hà, Phương Đồng, Thiết Đường bọn họ, còn có Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong.

Bọn họ cũng giống Vân Phàm, lặng yên nhìn phía xa, thật lâu không nói, trong lòng cảm khái vạn phần.

Lại thấy ánh mặt trời, giống như đã xa cách một đời.

...

"Vân đại ca, cám ơn ngươi."

Tạ Lạc Nhi bỗng nhiên kéo Tống Tiểu Phong quỳ trên mặt đất, trong mắt lệ như suối trào.

Bọn họ có lẽ vô cùng bất hạnh , cửa nát nhà tan, trôi giạt khắp nơi.

Bọn họ lại là may mắn , ít nhất bọn họ gặp được Vân Phàm, một thiếu niên đem cho bọn hắn cảm giác ấm áp cùng an toàn, trợ giúp bọn họ vượt qua khốn cảnh, cuối cùng đạt được truyền thừa.

Không hề khoa trương mà nói, nếu như không có Vân Phàm, cũng sẽ không có Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong hiện tại.

Giờ khắc này, vô luận là Thiết Đường, hay là Thiên Hà cùng Phương Đồng, ánh mắt bọn họ nhìn Vân Phàm cũng tràn đầy sùng kính .

Đây không phải sự tôn sung đối với cường giả, mà là kính trọng đối với nhân cách của hắn.

"Tất cả đứng lên."

Vân Phàm đem hai người nâng lên, không muốn nhận một lạy này.

Hắn không hề có ý nghĩ gì vĩ đại, chẳng qua là hắn có khả năng giúp đỡ Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong, nên hắn cảm thấy đây là một chuyện rất bình thường, hết sức tự nhiên tựa như ăn cơm uống nước.

Thế đạo lúc này quá mức thực tế, cho nên La Bằng cùng Cát Thiên Vương đám người mới cảm thấy Vân Phàm quá đần quá ngu.

"..."

Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong đứng trước mặt Vân Phàm, cúi đầu trầm mặc. Bọn họ không miễn cưỡng quỳ xuống nữa, chẳng qua trong lòng yên lặng nhớ kỹ phần ân tình này của đối phương.

Thấy không khí trầm muộn, Thiên Hà nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Lạc Nhi cô nương, có phải các người đã hoàn toàn đạt được Giản tộc truyền thừa hay không? Cảm giác như thế nào? Có lợi hại hay không?"

"Vâng."

Tạ Lạc Nhi gật đầu, hướng về phía Tống Tiểu Phong muốn thi triển một chút.

Trong thoáng chốc, trên người của hai người đồng thời bộc phát ra khí thế cường đại, tựa như hai đạo vòi rồng xông thẳng lên trời... Tiếp theo, chậm rãi thu liễm.

Thấy hình ảnh nảy, Thiên Hà sợ hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên .

"Thiên Hà đại ca, ta cùng Tiểu Phong hiện tại coi như có thực lực của tiên đạo cường giả, hơn nữa trong cơ thể chúng ta còn phong ấn lực lượng của hai vị Giản tộc tiền bối, nhưng Thánh Hồn tiền bối bảo chúng ta phải tôi luyện tâm tình, nếu không tăng lên quá nhanh, sau này sẽ dẫn đến căn cơ không vững."

Nghe Tạ Lạc Nhi kể chuyện, Thiên Hà đám người trợn mắt hốc mồm.

Phải biết rằng Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong hôm nay mới mười hai mười ba tuổi, lại có thể trở thành tiên đạo cường giả, hiện tại Thiên Hà bọn họ rốt cục thấy được yêu nghiệt thiên tư là thế nào, so với Vân Phàm cũng không kém nhiều!

Đây chính là cơ duyên, có thể làm cho người ta vạn kiếp bất phục, cũng có thể làm cho người ta một bước lên trời.

Từ xưa đến nay, vô số tu sĩ đều mong ước vô cùng.

...

"Vân đại ca, sau này các ngươi định làm gì?"

Tạ Lạc Nhi đột nhiên hỏi Vân Phàm, không đợi đối phương trả lời, vội vàng nói: "Ta cùng Tiểu Phong... Chúng ta muốn đi cùng ngươi."

"Tốt."

Vân Phàm suy nghĩ một lát, trả lời rất dứt khoát, thậm chí ngay cả Thiên Hà đám người cũng không kịp phản ứng.

"Thật ra thì... Tốt? Cái... Cái gì? Tốt? Vân đại ca đã đồng ý!"

Tạ Lạc Nhi sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lộ ra mừng rỡ.

Nàng biết thân phận của mình cùng Tống Tiểu Phong đã bại lộ, sau này nhất định sẽ có rất nhiều người đến tìm phiền phức, cho nên bọn họ hy vọng tạm thời có thể đi theo Vân Phàm, cho đến khi chính mình có đủ năng lực tự vệ.

Nàng vốn cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Vân Phàm, cho nên chẳng qua tùy tiện nói như thế, mang theo tâm thái thử mà thôi. Nếu như Vân Phàm cự tuyệt chính mình, nàng cũng sẽ không hề có oán niệm, sẽ quyết định mang theo Tống Tiểu Phong rời đi.

Nhưng nàng làm sao cũng không ngờ tới, Vân Phàm không chút do dự mà đồng ý, ngược lại để cho nàng có chút không biết làm sao.

"Vân đại ca, thật ra ngươi có thể không cần để ý đến chúng ta, dù sao chúng ta sẽ cho mang đến rất nhiều phiền toái ."

Sau khi kích động, Tạ Lạc Nhi lập tức tỉnh táo lại, hướng Vân Phàm giải thích.

"Ta không sợ phiền toái."

Nếu đã quyết định, Vân Phàm cũng sẽ không nuốt lời.

Tạ Lạc Nhi thấy thái độ của Vân Phàm kiên quyết, cũng không nói thêm gì nữa, cùng Tống Tiểu Phong yên lặng đứng sang một bên.

...

Lúc này, Thiết Đường mới bước tới từ giã .

"Vân Phàm tông sư, Thiết mỗ cũng muốn rời đi, cảm tạ ngươi trong khoảng thời gian này đã chiếu cố, sau này nếu có chỗ cần dùng, ngươi có thể đến Phong Vũ lâu tìm ta... Thiết mỗ mặc dù chỉ là một đinh mục nho nhỏ, nhưng mà làm việc lặt vặt rất lành nghề, hắc hắc hắc ~~~ "

Thiết Đường nói đùa mấy câu , sau đó không nhịn được dặn dò: "Đại Càn cổ quốc không thể giống Thiên Khung, quy củ rất nhiều, ước thúc cũng tương đối nặng, may có Thiên Hà huynh đệ đi theo, sẽ không có vấn đề gì đâu, về phần Tạ Tống hai nhà sự tình, ta cũng sẽ giúp hai vị âm thầm điều tra, nếu có tin tức ta sẽ thông báo cho mọi người... Chư vị, hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới gặp lại, chư vị lên đường bảo trọng a!"

"Bảo trọng."

"Cáo từ!"

...

Trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà buồn bã.

Mấy đạo thân ảnh thật dài dần dần đi xa, cát bụi nổi lên, biến mất ở trong thiên địa.