Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 3 - Chương 17: Đông thành thị tập




Trên đường lớn không khí lại rơi vào trầm tĩnh, mọi người như ngừng thở!

Chỉ thấy cánh tay phải của Hầu Diệu Tước bị đánh nát, cả người giống như diều đứt dây, bay ra ngoài, sinh tử không rõ, cùng tình hình của Long thị huynh đệ giống nhau như đúc, thậm chí còn thê thảm hơn mấy phần!

Đường đường võ đạo đại sư, lực trọng sáu trăm quân, hơn nữa quyền ý ngưng thật, ý chí ngưng tụ, đã bước vào cảnh giới võ đạo đại sư đỉnh phong, lại bị một tên thiếu niên dùng một quyền đánh gần chết! Nếu đối phương là tiên đạo cường giả còn có thể lý giải, nhưng đối phương đồng dạng là một võ giả, chẳng lẽ hắn là võ đạo tông sư? !

Sao có thể như thế! ?

Nhìn vẻ ngoài của thiếu niên này, hẳn là còn chưa tới hai mươi tuổi! Nếu quả thật là võ đạo tông sư, cần thiên phú cùng cơ duyên kinh khủng thế nào chứ?

...

"Sao, chuyện này là thế nào? !"

"Thiếu minh chủ, thiếu minh chủ thua sao!"

"Không tốt! Thiếu minh chủ... Mau cứu thiếu minh chủ!"

Mười mấy tên võ giả không dám tới gần Vân Phàm nửa bước, rối rít thối lui, hướng về chỗ Hầu Diệu Tước tụ lại.

Giờ phút này, Hầu Diệu Tước cả người đẩy máu, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, phảng phất tùy thời đều có thể tắt thở.

Cùng Long thị huynh đệ so sánh, thể chất cùng lực lượng của Hầu Diệu Tước mạnh hơn, có thể kháng trụ một quyền của Vân Phàm. May mắn chính là hắn đã lâm vào trong hôn mê, không cảm giác được đau đớn và nhục nhã.

"Còn sống, thiếu minh chủ còn sống!"

"Kêu la cái gì, còn không mau chóng mang thiếu minh chủ rời đi!"

"Đúng đúng đúng, đi về rồi nói."

...

Một đám võ giả của Thiên Võ minh mang theo Hầu Diệu Tước, cuống quít rời đi, giống như chó nhà có tang, chật vật chạy trốn, làm gì có ai để tâm tới chuyện cảnh tượng!

Thấy cảnh tượng này, Vân Phàm không động, tựa như cũng không có ý muốn tiếp tục ra tay.

Thiên Hà ngầm thở dài, trên mặt không có chút mừng rỡ.

Thật ra vừa rồi hắn vội vàng hô lớn "hạ thủ lưu tình ", cũng không phải nói với Hầu Diệu Tước, mà hi vọng Vân Phàm đừng hạ tử thủ. Nhưng mà tình huống lúc này, Hầu Diệu Tước trên căn bản đã phế đi, cùng hạ tử thủ cũng chẳng khác là mấy.

"Xin lỗi, lại tạo ra phiền phức cho ngươi."

Thiên Hà lần đầu tiên không cợt nhả đùa bỡn, không có gọi Vân Phàm là lão Đại, hắn biết lần này chính mình gây ra phiền toái rất lớn rồi. Không chỉ như thế, còn liên lụy Vân Phàm đắc tội với Thiên Võ minh, sau này sợ là cuộc sống không dễ dàng rồi. Nếu như không phải mình ăn nói quá mức động chạm, sợ rằng không phát sinh những chuyện vừa rồi, không để lại chút đường lui.

"Thiên ca..."

Phương Đồng tâm thần ngẩn ra, khẩn trương nhìn Vân Phàm cùng Thiên Hà.

Vân Phàm lẳng lặng nhìn Thiên Hà một cái, thản nhiên nói: "Gặp gỡ người như thế, không cần nói nhiều, trực tiếp đánh."

Võ giả phải có tâm chính trực, lòng mang bất bình, không thể không kêu.

Nếu như chẳng qua tranh chấp bình thường, Vân Phàm sẽ không xuất thủ, nhưng Hầu Diệu Tước lấy thế ép người, lớn lối cuồng vọng, muốn cướp đoạt đồ của hắn, có ý niệm áp bách của hắn, muốn làm hắn khuất phục, vậy làm sao có thể chấp nhận!

Thiên Hà cùng Phương Đồng không ngờ Vân Phàm lại nói ra lời như vậy , trong chốc lát chỉ biết sững sờ.

Thật tình mà nói, nguyên nhân gây ra chuyện này cũng không phải do Thiên Hà, mà là Hầu Diệu Tước muốn cưỡng chiếm đồ vật của Vân Phàm. Cho nên, bất kể Thiên Hà có ra mặt hay không, Hầu Diệu Tước cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, Vân Phàm cuối cùng vẫn sẽ xuất thủ.

"Nhưng... Nhưng ngươi còn chuẩn bị bái phỏng tông sư của Thiên Võ minh, hiện tại sợ là..."

Thiên Hà ấp a ấp úng có chút nhăn nhó, Vân Phàm cũng không để tâm nói: "Đại Càn không chỉ có một tông sư, nơi đây bái phỏng không được, chúng ta sẽ đi nơi khác..."

Dừng một lát, Vân Phàm bỗng nhiên lại nói: "Chẳng qua, ta còn muốn đi bái phỏng một chút, ta muốn biết thực lực của võ đạo tông sư đến tột cùng mạnh bao nhiêu."

"A! Cái gì! ?"

Thiên Hà nghe vậy giật mình, nhưng lập tức thần sắc hoảng loạn nói: "Như vậy sao được, đây không phải đưa dê vào miệng cọp sao... Ách, ta không muốn nói lão đại là dê, ý của ta muốn nói, hảo hán không để tâm tới thiệt thòi trước mắt, chúng ta có thể tránh mặt cũng được."

Vân Phàm lắc đầu, không trả lời.

Có một số chuyện tránh được nhất thời, nhưng không tránh được cả đời, tránh được người khác, nhưng không thể tránh chính mình. Thiên Hà không phải võ giả, cho nên không hiểu được võ giả chi tâm.

Cũng không phải Vân Phàm cuồng vọng, mà bởi vì tâm của hắn chính trực.

"Thôi đi!"

Thiên Hà cắn răng, nắm quả đấm nói: "Lão Đại, cho ta nửa canh giờ, ta muốn cùng Đồng Đồng quay về thăm chỗ ở một chút, sau đó sẽ dẫn ngươi đi Thiên Võ minh tìm võ đạo tông sư, cùng lắm là chết chứ có gì, hơn trăm cân thịt của Thiên Hà ta giao cho lão Đại thì có làm sao."

"Thiên ca..."

Phương Đồng còn chưa từng thấy bộ dáng Thiên Hà quyết tuyệt như thế, không khỏi lo lắng.

"Ta chờ ngươi."

Vân Phàm tiện tay ném cho Thiên Hà một túi linh bối, sau đó xoay người rời đi.

Cầm túi trong tay, Thiên Hà vẻ mặt ngạc nhiên, trong túi này ít cũng trên trăm vạn linh bối, Vân Phàm làm như thế là có ý gì? Là tín nhiệm? Là trả công? Hay là mua chuộc?

Thiên Hà cùng Phương Đồng hai mặt nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu.

...

————————————

Vạn bảo lâu, trên tầng đỉnh.

Một thiếu phụ dung mạo xinh đẹp đứng yên bên cửa sổ, từ cửa sổ chứng kiến mọi chuyện diễn ra trên đường lớn.

Mà sau lưng nàng, Tiểu Thải thần sắc cung kính đứng chờ .

" Thải nha đầu, người này chính là người vừa mua thiên địa linh vật?"

"Đúng vậy lâu chủ."

"Quả nhiên không phải là thiếu niên bình thường."

Thiếu phụ khẽ vuốt cằm: "Tiên đạo thần hồn vững chắc, nửa điểm khí tức không lộ, võ đạo ý chí ngưng luyện, có thể so với ngưng khiếu tông sư, quả là một cái tiên vũ đồng tu thật giỏi! Đem món thiên địa linh vật đó lén bán cho hắn, cũng không tính thua thiệt, hơn nữa có thể kết thiện duyên, ngươi làm rất tốt... Về phần phía trên có hỏi, ta sẽ nói giúp."

"Đa tạ lâu chủ."

Tiểu Thải mỉm cười thi lễ, nhưng không một chút đắc ý.

Thiếu phụ xoay người đỡ đối phương: "Được rồi, giữa chúng ta cũng không cần khách sáo như thế rồi, ngươi đi lo việc đi. Hôm nay thú triều càng lúc càng nhiều, ta thấy Lạc Nhật thành càng ngày càng không yên ổn rồi, chuẩn bị sớm một chút cho thỏa đáng, một khi thành phá, chúng ta cũng sẽ rời đi."

"Lâu chủ, tại sao chúng ta không ra tay giúp bọn hắn?"

Tiểu Thải nghi ngờ nói: "Nếu như chúng ta chịu ra tay, chưa chắc Lạc Nhật thành sẽ bị phá."

Thiếu phụ chậm rãi nói: "Vạn bảo lâu chúng ta lập thế vạn năm, mặc dù thân tại trong trần thế, nhưng độc lập nằm ngoài trần thế, chuẩn tắc làm việc tự nhiên có quy định riêng, chính là không được tự tiện nhúng tay vào chuyện thế gian. Lạc Nhật thành phá, tử thương chưa chắc đã nhiều, nhưng nếu vạn bảo lâu có vấn đề, toàn bộ đại lục đều sẽ chấn động."

Nói đến đây, thiếu phụ thật tình nhìn Tiểu Thải nói: "Ngươi hiện tại tu vi quá thấp, rất nhiều chuyện còn không thể nào tiếp xúc, khi ngươi chân chính bước vào cửu tinh, ngươi sẽ phát hiện, thế giới này rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi."

Giọng nói của thiếu phụ lộ ra cảm giác bất đắc dĩ, Tiểu Thải không khỏi gật đầu, tâm tình tự nhiên cũng trầm trọng theo.

...

————————————

Đông thành đường lớn, khí tức phố phường càng nồng đậm.

Hai bên đường, đủ các loại quầy hàng, tiếng rao hàng vang vọng liên hồi.

Những cửa hàng này phần lớn cũng là của tiên đạo tu sĩ, võ giả cũng không thiếu, thậm chí còn có cả tiên đạo cao thủ.

Bọn họ đem thu hoạch trong săn thú hay thu triều, tới nơi đây trao đổi buôn bán theo nhu cầu của mình. Dần dần đường lớn đông thành liền tạo thành khu chợ khổng lồ, một cái chợ chuyên môn phục vụ cho võ giả và tiên đạo tu sĩ.

...

————————————

【 Tử Mộc: Thiên hành kiện, đàn ông phải không ngừng vươn lên! Rất quen thuộc một câu nói, chỉ chớp mắt đã bảy năm rồi, ban đầu kiên trì, thủy chung không có kết quả. Có vị độc giả từng từng nói qua "Không cần đem kiên trì mình thật lâu, thật không dễ dàng ... Vân vân các loại giắt ở khóe miệng." ... Mà ta đáp lại là "Rất nhiều thứ, tự mình biết, người ngoài có thể không biết. Mà người chân chính kiên cường, chân chính nội liễm, chưa bao giờ đem cực khổ giắt bên khóe miệng, yên lặng đi về phía trước. Cho nên, sau khi hắn thành công, vô số người sẽ tán dương hắn, kính nể hắn. Chẳng qua thật xin lỗi, ta không phải một người kiên cường , mặc dù ta rất hi vọng mình có thể giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết kiên cường, nhưng ta biết mình làm không được. Cho nên, ta sẽ đem nỗi khổ nói ra, chỉ sợ ta không có thành công, ta cũng hi vọng có người có thể biết, ta cũng đã từng cố gắng, đã từng kiên trì. Ta chính là một người bình thường không đủ kiên cường, vừa khát vọng thành công như vậy đấy ." 】