Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 170: Rơi xuống




Đều là sinh linh ra đời từ lôi đình, nhưng cũng phân rõ trước sau.

Lôi thiền do lôi đình bổn nguyên diễn hóa mà sinh, chính là tiên thiên chi linh.

Mà lôi linh hình thành ở hậu thiên, cho nên nó có dục vọng khó lòng tưởng tượng đối với việc cắn nuốt lôi thiền, chỉ cần luyện hóa tiên thiên chi linh, nó có thể đền bù những khiếm khuyết trong thân thể của mình, hoá sinh trở thành tiên thiên lôi linh chân chính .

Đồng dạng, tuy lôi thiền là tiên thiên chi linh, nhưng phần lớn lực lượng đã bị năm tháng hao mòn, trở nên suy yếu dị thường, vì vậy hắn vô cùng khát vọng có thể nuốt trọn lôi linh trước mắt, tẩm bổ phục hồi lực lượng của mình, làm quá trình trưởng thành rút ngắn được vô số thời gian.

Đây là một tràng chiến đấu liên quan đến sinh tử tồn vong, vừa là bản năng của sinh linh, không có ai đúng ai sai, tất cả đều vì muốn sinh tồn, đều vì tiến hóa mạnh hơn.

...

"Rầm rầm rầm!"

Lôi minh thiểm điện, khí lãng sôi trào.

Lôi thiền bị lôi linh công kích, dần dần khó có thể chống đỡ, dù sao nó mới ra đời, ngay cả thần thông cơ bản nhất còn không thể thi triển, làm sao có thể cùng lôi linh đã tồn tại vạn năm còn sinh ra linh trí chống lại được.

Vân Phàm quyền đấm cước đá, hàn mang phóng ra, đáng tiếc thân thể lôi linh đã được tinh luyện vạn năm, trở nên cứng rắn vô cùng, trừ 【 Thốn Mang 】 ra những thủ đoạn khác đều không hữu ích.

Cắn răng một cái, Vân Phàm trực tiếp nhảy đến trên đỉnh đầu của lôi linh, vun chân đá thẳng vào mi tâm của đối phương, làm cho 【 Thốn Mang 】 cắm sâu thêm hai phần.

"Hống hống hống —— "

Lôi linh đau đớn càng thêm cuồng nộ, trở tay đem Vân Phàm còn đang giữa không trung bắt lấy, sau đó ra sức xé rách, chỉ hận không thể đem Vân Phàm bầm thây vạn đoạn.

Vân Phàm cảm giác cả người đau nhức, xương cốt truyền đến tiếng nứt vỡ, nếu cứ tiếp tục như thế chính mình chắc chắn mất mạng!

Vận dụng cấm kỵ lực sao?

Vân Phàm trong đầu chợt lóe lên ý niệm này, nhưng trong lòng lại hơi do dự.

Mặc dù hắn không cầu trường sinh, nhưng hắn không muốn tổn hao hết sạch thọ nguyên, dù sao khó khăn lắm hắn mới cùng muội muội đoàn tụ, bao nhiêu tương lai tốt đẹp còn chưa chạm tới, bao nhiêu phong cảnh còn chưa được chứng kiến, còn có ân oán của mình vẫn chưa trả xong.

"A —— "

Một tiếng gào thét thống khổ từ trong cổ họng Vân Phàm truyền ra, chỉ thấy cánh tay của hắn tựa như vặn vẹo , cộng thêm lôi đình ăn mòn cơ thể, làm cho tâm thần đau đớn khó có thể chịu đựng nổi.

"Chít chít !"

Lôi thiền cực kỳ khẩn trương, do dự nhìn kim kén trong tay, tựa như còn không nỡ, chẳng qua nó cuối cùng nâng cao kim kén, đem một tia lôi quang phóng thích, lặng yên không một tiếng động đâm thẳng vào mi tâm của lôi linh.

"Ong ong!"

"Rầm rầm rầm —— "

Lôi đình yên diệt, thiên động địa chấn.

Sau một hồi sôi trào kịch liệt, lôi uyên khôi phục bình tĩnh, bụi mù che kín cả sợi xích, không ai thấy được rõ tình cảnh bên trên.

...

Thiên địa yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng gió gào thét.

Võ giả ở bên bờ lôi uyên kinh ngạc thất thần nhìn về phía bụi mù, trong lòng tràn đầy thấp thỏm và khẩn trương, còn có xấu hổ cùng bất đắc dĩ, tổng hợp thành một vẻ mặt phức tạp.

Tất cả võ giả bao gồm cả Túc Không ở bên trong, cùng người trong thế tục so sánh, bọn họ nghĩ mình đã vô cùng cường đại. Có lẽ không bằng tiên đạo, nhưng cũng không kém quá nhiều, nhưng sau khi đặt chân tới động thiên bí cảnh, bọn họ mới phát hiện chính mình yếu ớt đến đáng thương, không những không thể giúp đỡ mà còn trở thành gánh nặng cho người khác.

Nếu không có Vân Phàm dọc đường đi che chở, một mình chống đỡ vô vàn nguy hiểm, chỉ sợ bọn họ đã sớm tan xương nát thịt, làm gì còn mơ đến cơ duyên.

Nhìn Vân Phàm tranh đấu với lôi linh, để cho bọn họ cả đám võ đạo tông sư trong lòng không còn một tia kiêu ngạo.

Giờ khắc này, bọn họ chỉ có thể hi vọng Vân Phàm bình an không có chuyện gì.

...

Chỉ chốc lát sau, bụi mù dần dần tiêu tán.

Mọi người rướn cổ ngóng nhìn , chỉ thấy thân ảnh khổng lồ vẫn đứng vững vàng trong lôi uyên, sợi xích lúc trước đã đứt thành hai khúc, nhưng không thấy thân ảnh của Vân Phàm.

"Xích... đã đứt, Vân Phàm tông sư không thấy đâu ! ?"

"Quái vật kia vẫn còn sống! ?"

"Vân Phàm tông sư? Vân Phàm tông sư đâu? !"

Chúng võ giả xôn xao thất kinh, Túc Không cùng mấy đại tông sư cũng không rõ mọi chuyện thế nào.

Cho dù hiện tại bọn họ đã an toàn, nhưng bọn họ đã quen với việc Vân Phàm che chở cho bọn họ, hiện tại không thấy thân ảnh của hắn, trong lòng bất an bối rồi.

Nhưng mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh khổng lồ sừng sững ở giữa lôi uyên ngã xuống, lại kích khởi lên một mảnh lôi đình cuồng loạn.

...

"Mau nhìn, phía dưới dây xích có động tĩnh kia."

Một tiếng la vang vọng, mọi người vội vàng nhìn xuống lôi uyên, chỉ thấy trên sợi xích đứt lìa còn một đoạn dây thừng, mà Vân Phàm đang ở đầu kia của sợi dây, cả người vết thương chồng chất, nhìn qua suy yếu ngay cả ngón tay cũng không động nổi.

"Là Vân Phàm tông sư! !"

"Kêu cái gì, mau mau hỗ trợ cứu người!"

"Mau! Mau kéo xiềng xích."

Chúng võ giả nhìn thấy Vân Phàm còn sống, tự nhiên vừa mừng vừa sợ, đồng tâm hiệp lực kéo kéo xiềng xích, dần dần đem Vân Phàm kéo lên trên.

Gần... Càng gần hơn...

"Mau! Mọi người ra sức thêm đi!"

Mắt thấy Vân Phàm sắp được cứu lên, một đạo hàn quang từ xa xa mà đến, cấp tốc bén nhọn không chút lưu tình đâm vào bả vai của Vân Phàm.

"Cẩn thận!"

"Vân Phàm tông sư! ?"

Mọi người hô lên kinh hãi, Vân Phàm theo bản năng đưa người né tránh, nào ngờ mục tiêu của hàn quang lại là sợi dây thừng.

"Không —— "

"Vân Phàm tông sư! Vân Phàm tông sư..."

Dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, Vân Phàm dần dần rơi vào lôi uyên, chỉ chớp mắt đã mất đi bóng dáng.

"Ai! ? Là ai! ?"

"Khốn kiếp, ta nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi! ?"

"Hèn hạ vô sỉ!"

Chúng võ giả kinh thanh nộ hống, nếu không phải sợi xích đã đứt lìa, bọn họ đã sớm lao tới phía bên kia của lôi uyên.

"Mọi người bình tĩnh một chút, vừa rồi đó là thủ đoạn của tiên đạo, đối diện chắc chắn là tiên đạo tu sĩ."

Túc Không cố nén tức giận cùng bất an, khuyên giải mọi người. Bởi vì cát bụi tràn ngập, bọn họ cũng thấy không rõ người bên kia của lôi uyên, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm đưa ra phán đoán.

"Túc Minh chủ, nên làm gì bây giờ?"

Hiện tại Vân Phàm đã rơi xuống lôi uyên, dữ nhiều lành ít, Túc Không đành phải đứng ra gánh vác trách nhiệm dẫn dắt mọi người.

"Chúng ta không thể để cho cố gắng của Vân Phàm tông sư uổng phí được, phải nhanh chóng vào Luyện Lôi thành, sau đó thông qua tiếp dẫn cổ trận đi thâm uyên hội hợp với mọi người. Nếu như có thể, chúng ta còn phải liên hợp với hoàng tộc cùng tán tu, nếu không chúng ta không có tư cách đối kháng với tiên đạo thế lực..."

Dừng một lát, Túc Không giọng nói thâm trầm nói: "Chúng ta không thể chết ở chỗ này, chúng ta phải sống đi ra ngoài, phải sống đi ra ngoài, chúng ta bây giờ là hi vọng cuối cùng giúp cho võ đạo quật khởi, chỉ có chúng ta cường đại hơn nữa, mới có thể báo thù cho Vân Phàm tông sư!"

"..."

Nghe lời của Túc Không, mọi người đều trầm mặc.

Cho dù trong lòng không cam tâm, nhưng bọn hắn biết bây giờ bản thân chẳng thể làm gì, nếu ở lại nơi này mắng chửi còn không bằng bàn xem sau này nên hành động thế nào.

Hạt giống cừu hận đã khắc ghi trong lòng của tất cả các võ giả.

Ngay sau đó, mọi người dưới sự hướng dẫn của Túc Không trầm trọng nện bước đi về phía Luyện Lôi thành.