Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 155: Nên gọi là dì




Thạch Lệ ra hiệu hắn ngồi xuống, trước tiên mở đài đem thanh âm mở đến số lớn nhất, sau đó mới ngồi đối diện Thạch Thiên.

Thạch Thiên hiểu rõ Thạch Lệ không muốn hai người bên ngoài nghe được bọn họ nói chuyện ở trong phòng, trong lòng càng thêm kỳ quái, vội vàng hỏi: "Ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì khó? Nói mau, đừng để ta sốt ruột" Đã sống cùng nhau cũng không ngắn, với sự hiểu biết của hắn đối với Thạch Lệ, cảm giác cũng không có chuyện gì có thể làm cho nàng ta khẩn trương như vậy.

Thạch Lệ thở dài nói: "Không phải chuyện của tôi, mà là chuyện của cậu".

Thạch Thiên ngẩn ra, lập tức yên tâm cười ha hả nói: "Làm ta giật mình, ta có chuyện gì để ngươi lo lắng chứ, được rồi, một chút chuyện cũng không có!" Thấy Thạch Lệ tức giận trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng rất nghiêm túc, gãi đầu ngạc nhiên hỏi: "Thế nào? Có người tiểu tử nào chán sống, muốn tìm lão tử gây chuyện?"

Thạch Lệ cười khổ hỏi: "Mới vừa rồi tôi quay về tổng bộ, Lưu cảnh ti nói cho tôi biết tối hôm qua khi có người nhằm vào nàng mà nổ súng, cậu đã ngăn cản trước mặt cô ta có đúng không?"

Thạch Thiên vừa nghe là việc này, thì cười nói: "Cái này cũng không phải là chuyện lớn gì, sao lại khẩn thương vậy, yên tâm sao, ta không bị thương" Nói xong đứng dậy rồi nói tiếp: "Ngươi mở nhạc gì mà khó nghe quá, ta trở về xem TV đây, phim võ thuật hiện nay thật là buồn cười, ta thật muốn nhảy vào TV để cho bọn họ xem cái gì là công phu…"

Thạch Lệ vội vã ấn hắn trở lại trên ghế, trách mắng: "Ai hỏi cậu có bị thương hay không, tôi chẳng lẽ nhìn không ra sao? Tôi muốn hỏi cậu ngày hôm qua khi cứu Lưu cảnh ti, có phải lại dùng tay tiếp đạn hay không?"

Thạch Thiên lập tức rõ ràng ý của Thạch Lệ, nhớ tới mình từng đáp ứng với nàng ta không để lộ ra công phu này, trên mặt cũng không khỏi đỏ lên, giả bộ hồ đồ nói: "Đúng vậy, thì sao? Chẳng lẽ đứng nhìn nữ nhân đó bị bắn chết sao?"

Thạch Lệ vội la lên: "Tôi không phải có ý này… tôi muốn biết cậu khi tiếp được đạn, có phải bị bọn họ nhìn thấy hay không?"

Thạch Thiên cười nói: "Lão tử ra tay, cho dù người khác hai mắt nhìn không chớp cũng không thể thấy được, cái này ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, bất quá lão tử thuận tay đã đem đạn nọ ném trở lại. Bọn họ nếu móc ra thấy, nhất định sẽ giật mình, ha ha…"

Thạch Lệ thất kinh, sẵng giọng: "Cậu… cậu… cậu lại còn cười… hiện tại cảnh quan xử lý án Cương Điền Thái Lang đã bắt đầu hoài nghi cậu rồi" lại nghĩ thầm cũng khó trách Triệu Gia Minh hỏi nàng Thạch Thiên từng học ở nơi nào, nhất định là sau khi kiểm tra xác người đã bắn Lưu Ngọc San thì thấy đạn lại ở trên người hắn, nguyên nhân chết cơ hồ là hoàn toàn với Cương Điền Thái Lang, nên xuất hiện lòng nghi ngờ.

Thạch Thiên lúng túng nói: "Trước kia có người hướng tới ta phóng ám khí, ta đều trực tiếp đánh trở về, là thói quen rồi" Thật ra hắn cũng không quan tân đến người khác biết thì sẽ thế nào, chỉ bởi vì đã đáp ứng mà vẫn làm, thì có chút không hay, lại nói tiếp: "Hoài nghi thì hoài nghi, lão tử chẳng lẽ sợ hắn sao?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Thạch Lệ đương nhiên biết Thạch Thiên không sợ trời không sợ đất, cái này là cái mà nàng lo lắng nhất, cảnh sát nếu xuất hiện lòng nghi ngờ, thì nhất định sẽ đến điều tra Thạch Thiên, vạn nhất Thạch Thiên nổi nóng, thì cảnh sát đến điều tra hắn cũng không yên, thậm chí xảy ra nhân mạng thì không thể vãn hồi. Công phu cho dù tốt cũng không thể cùng chính phủ đối nghịch, càng không thể cùng pháp luật đối nghịch.

Tiếng đập cửa vang lên, Thạch Hiểu Mẫn ở ngoài cửa hô: "Hai người làm gì bên trong vậy, có khách đến".

Thạch Lệ ra mở cửa nhìn, nhất thời chấn động, nghĩ thầm quả nhiên đã tới, đứng ở phía sau Thạch Hiểu Mẫn đúng là thủ trưởng Lưu Ngọc San của mình, thầm than một tiếng nói: "Lưu cảnh ti, không nghĩ tới cô hôm nay đã tới rồi".

Lưu Ngọc San cười cười nói: "Cô nếu muốn thì cứ gọi tôi là chị Lưu đi. Hôm nay tôi đến là để cảm ơn Thạch Thiên, không phải cảnh ti, lại càng không phải là cảnh sát, không phải là không chào đón tôi chứ?"

Thạch Lệ nghe nàng ta nói rõ là tới tìm Thạch Thiên, lại cố ý cho thấy mình không phải lấy thân phận cảnh sát mà tới, nhất thời nghĩ không rõ ý tứ của nàng, vội nói: "Đương nhiên là hoan nghênh. Thạch Thiên đang trong tôi, mời vào" rồi xoay người nói với Thạch Hiểu Mẫn: "Hiểu Mẫn, chuẩn bị thêm chút cơm tối".

Thạch Hiểu Mẫn "ừm" một tiếng, rồi quay về bếp tìm người trong nhà hay ngoài xã hội đều là thuộc hạ của nàng là Quách Gia Chí hạ chỉ thị tối cao. Lưu Ngọc San cũng không khách khí đi theo Thạch Lệ vào phòng, Thạch Lệ suy nghĩ một chút, lại đóng cửa phòng lại.

Lưu Ngọc San trực tiếp đi tới trước mặt Thạch Thiên, nói thẳng vào vấn đề: "Thạch Thiên cậu khỏe chứ, tôi hôm nay chủ yếu là đến cảm tạ ơn cứu mạng của cậu tối hôm qua, mặt khác còn có một chút chuyện muốn tìm cậu để làm rõ, có thể chứ?"

Sau khi cùng Thạch Lệ nói qua, Thạch Thiên đã biết cảnh sát bắt đầu hoài nghi hắn có liên quan đến án của Cương Điền Thái Lang án, hiển nhiên rõ ràng Lưu Ngọc San muốn hỏi cái gì, mặc dù hắn không quan tâm đến người khác biết hay không, nhưng cũng không muốn dưới tình huống bị cảnh sát thẩm vấn mà nói ra, không nhịn được nói: "Lão tử không có chuyện gì để nói rõ với cô".

Lưu Ngọc San mới vừa rồi thấy Thạch Lệ cùng Thạch Thiên đóng cửa ở trong phòng, cũng đoán được bọn họ đã biết ý đồ của mình đến đây, vẫn duy trì vẻ tươi cười, ôn hòa nói: "Tôi tin tưởng cậu là người tốt, làm rõ tình huống chỉ là muốn giúp cậu mà thôi".

Thạch Thiên cười ha hả nói: "Lão tử có chỗ nào cần một tiểu cô nương như cô tới giúp, cô cũng không cần dùng lời nói để lừa ta, lão tử căn bản không cảm thấy mình là người tốt".

Lưu Ngọc San mặc dù không già, nhưng tuổi cũng không còn trẻ, nghĩ không ra thiếu niên mười mấy tuổi này lại gọi nàng là tiểu cô nương, trên mặt không khỏi đỏ lên. Bất quá nàng cũng rõ Thạch Thiên là một quái nhân, cũng đã xem Thạch Thiên là một quái nhân, vì hoà hoãn không khí, nghĩ thầm dứt khoát tâm sự với hắn trước, làm cho hắn sau khi tín nhiệm mình thì hỏi cũng không muộn, vì vậy cười nói: "Nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng, vẫn rất cảm kích cậu ngày hôm qua đã ra tay cứu tôi, chúng ta kết giao bằng hữu có được không? Sau này muốn tôi giúp thì cứ việc nói, bất quá cậu cũng không thể gọi tôi là tiểu cô nương, nói về tuổi thì hẳn là gọi tôi là dì mới đúng".

Lưu Ngọc San làm sao biết được "nói về tuổi" thì Thạch Thiên cho rằng mình là "tổ tông" của mọi người, nàng ở trước mặt Thạch Thiên một tiếng "dì" này đúng là điều mà "tổ tông" kiêng kị nhất.

Quả nhiên, Thạch Thiên tức giận nói: "Đi đi đi, gọi cái đầu ngươi! Tuổi của lão tử nói ra sợ hù chết ngươi, gọi ngươi là tiểu cô nương thì có gì là không thể? Ngươi tuổi mặc dù không tính là quá nhỏ, nhưng chưa hiểu việc đời, lão tử liếc mắt một cái đã nhìn ra ngươi còn thân cô nương, không gọi là tiểu cô nương thì chẳng lẽ gọi là tiểu phụ nhân hay sao?"