Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 177: Vui năm mới




Hôm nay đến ăn cơm tất niên tổng cộng có hơn hai ngàn người, người trong Thiên Thạch thành bảo quá nửa cũng đã tới, những người khác cũng đều là nhân vật trung tâm của Quỹ TS và Thiên Thạch đồng minh, trong đó có tám phần là người trong Thiên Thạch đồng minh. Dù sao lần trước Braid đã từ các chi nhánh trên khắp thế giới điều động hơn bốn ngàn người đến Hongkong, chỉ tính những người hôm nay tới đây đã hơn một ngàn năm trăm người. Mà các nhân viên của Quỹ TS có quan hệ mật thiết với tòa thành vốn ít hơn nhiều so với Thiên Thạch đồng minh, đại bộ phận đều là những người thu nhập từ ngoài vào phục vụ việc làm ăn, không tính chính thức là người một nhà, hơn nữa Quỹ TS công việc rất bận rộn, không tự do như Thiên Thạch đồng minh, cho nên người tới cũng ít hơn.

Bởi vì Thạch Thiên trong lòng bọn họ địa vị tối cao, hơn nữa hôm nay Laurent ở đây, cho nên mới đầu tất cả mọi người có vẻ có chút câu nệ, nhưng những người này ở ngoài đều nhân vật rung trời chuyển đất, đặc biệt tinh anh của Thiên Thạch đồng minh cơ hồ đều là nhân vật uy chấn một phương, bình thường lão đại hắc đạo mỗi nước thấy bọn họ cũng kính sợ ba phần, hiển nhiên sẽ không ngu ngốc, sau khi uống chút rượu ngon thì cũng thả lỏng, trong hoa viên cũng trở nên càng thêm náo nhiệt.

Bốn người Thạch Lệ đều xinh đẹp bất phàm, đặc biệt Kim Hinh cùng Samantha đều là mỹ nữ ngôi sao nổi tiếng quốc tế, sau khi tiến vào hoa viên lập tức trở thành tiêu điểm. Bốn nữ ở trong mấy ngàn ánh mắt tràn ngập kính sợ cùng yêu quý, cảm giác không yên tâm, ngay cả Thạch Lệ cùng Samantha luôn luôn cao ngạo lạnh lùng cũng biểu hiện bình dị thân thiện khác thường, thái độ hết sức hòa nhã, Thạch Hiểu Mẫn cùng Kim Hinh lại càng chủ động bắt chuyện với những người chung quanh.

Người phương Tây tính cách đơn giản trực tiếp, chỉ chốc lát đã dứt bỏ băn khoăn, số người vây quanh các nàng càng ngày càng nhiều, một ít thanh niên da trắng trẻ tuổi thậm chí tìm giấy bút đến yêu cầu Kim Hinh cùng Samantha kí tên. Đương nhiên, cho dù các nàng có xinh đẹp gấp vạn lần nữa, cũng không ai dám tỏ vẻ ái mộ, cho dù Thạch Thiên không cần, những người khác cũng sẽ đem hắn đánh cho não tương văng ra.

Thạch Thiên vẫn ở một mình, hắn không phải không muốn vào đêm 30 náo nhiệt một chút, nhưng chung quanh người người kinh sợ, kính sợ dị thường thật sự làm cho hắn chịu không được, cảm thấy tốt hơn hết là một mình tự tại, vì vậy đem những người bên mình đuổi đi, lại đuổi đi một đầu bếp nướng thịt, đoạt lấy vị trí cùng công cụ của hắn, tự mình vừa nướng vừa ăn.

Dưới sự mãnh liệt yêu cầu của mọi người, Kim Hinh vui vẻ đi vào sân khấu mà ca một ca khúc, nàng mặc dù không tính là ngôi sao ca nhạc, nhưng cũng từng covert lại một số ca khác, giọng ca cũng ổn, hát lên cũng không thua gì các ngôi sao ca nhạc, tiếng ca uyển chuyển êm tai nhất thời đưa cả buổi tiệc vào cao trào, tiếng vỗ tay vang lên so với thời gian nàng hát còn dài hơn.

Tiếp theo mọi người đến từ khắp các nơi trên thế giới ra biểu diễn, đều chính là các tiết mục của quốc gia hoặc dân tộc của bọn họ, các loại phong cách đều có, có thể xem như là một buổi biểu diễn văn nghệ đa dân tộc hiếm có. Chỉ là đại bộ phận người biểu diễn cũng không có gì đặc biệt, thậm chí có thể dùng từ "nát vụn" để hình dung, ngoại trừ "da mặt dày, lá gan lớn" ra, thì những cái khác cũng không thể tìm ra lời để mà khen được, bất quá xem như là hài kịch thì cũng không tệ, những người vây xem chốc chốc lại cười đến ôm bụng, nghiêng ngả.

Trong sự vui vẻ thì thời gian qua nhanh, một chiếc đồng hồ chuông của Thuy sĩ vang lên, báo cho mọi người năm mới đã tới, mọi người trong bữa tiệc ở đại sảnh đều tập trung tới hậu hoa viên, hơn hai ngàn người nâng chén chúc mừng năm mới đã đến, pháo hoa đã sớm được chuẩn bị đều đốt lên, sặc sỡ chói mắt bay lên trời, đem bầu trời đêm phủ lên ánh hào quang ngũ sắc.

Lúc này Thạch Thiên đã đem một cái đùi nướng ăn sạch, cộng thêm hai chai Whiskey độ cao, thật ra hắn cũng không thích uống rượu mấy, bất quá có thể cùng hậu nhân của mình ăn lễ mừng năm mới thật sự là quá ít, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc, lại nghĩ tới hậu nhân mà hắn truyền xuống có chút âm thịnh dương suy, cũng không nhịn được mà uống rượu, hơn nữa cũng không dùng nội lực bức cồn ra, tùy ý để nó hưng phấn trong thân thể của mình.

Bốn người Thạch Lệ cùng Samantha cũng đều bởi vì không khí nóng bỏng hào hứng của hôm nay mà có chút hưng phấn, uống chút rượu, đương nhiên cũng không phải là loại rượu độ cao như của Thạch Thiên, mà chỉ là rượu champagne, bất quá ngoại trừ Kim Hinh hay tham gia các hoạt động đối ngoại, cùng có năng lực tự khống chế cao như Thạch Lệ ra, Thạch Hiểu Mẫn cùng Samantha cũng đã có chút đứng không vững, được Kim Hinh cùng Thạch Lệ dìu đến ngồi xuống bên cạnh Thạch Thiên.

Thạch Hiểu Mẫn nheo nheo cái mũi nói: "Thơm quá, là cái gì thơm vậy" sau khi ngửi ngửi chung quanh thì đoạt lấy cái đùi nướng ở trước mặt Thạch Thiên cắt lấy một miếng mà bỏ vào trong miệng, nhai vài cái rồi hô lớn: "Ăn ngon quá, thịt này nướng quá mềm quá thơm…"

Ba người kia nghe thấy vậy đều cắt xuống một miếng mà nhấm nháp, cảm giác quả nhiên rất đặc biệt.

Thạch Hiểu Mẫn hưng phấn nói: "Đầu bếp nào nướng thịt này? Ta muốn nói cho Laurent lão gia gia đem hắn lưu lại".

Thạch Thiên trách mắng: "Thịt này là do lão tử tự mình nướng".

Bốn nữ đồng thời "hả" lên một tiếng, giật mình trợn mắt nhìn Thạch Thiên, vẻ mặt không tin, phảng phất như mới được nghe chuyện hoang đường. Các nàng cũng không biết cuộc sống trước kia của Thạch Thiên, thường xuyên đi tới núi hoang rừng rậm không người nào đợi một đoạn thời gian, thức ăn chính là do mình nướng, hơn nữa tu vi nội lực của hắn thông thần, có thể dễ dàng khống chế sức lửa, lại có thể thay đổi chất thịt, hiển nhiên có thể đem thịt nướng có mùi vị không giống bình thường.

Chỉ chốc lát bốn nữ đều cười lên ha hả, Thạch Hiểu Mẫn lại càng cười đến thiếu chút nữa không thở nổi, toàn thân run rẩy. Thạch Thiên tức giận nói: "Cười cái gì? Chẳng lẽ không tin lão tử sao".

Thạch Hiểu Mẫn thở gấp nói: "Nơi này có người nào không biết ngươi? Nếu nói thịt này là do tự tay ngươi giết xẻ thịt ra, ta thật ra cũng tin tưởng, nói ngươi nướng… đánh chết ta cũng không tin!"

Thạch Thiên nói: "Được! Lão tử sẽ nướng cho một cái, xem các ngươi có tin hay là không" rồi lấy một cái đùi thịt sống, trát lên một lớp muối rồi đi tới bếp nướng.

Bốn nữ thấy Thạch Thiên chăm chú biểu diễn tại hiện trường, cũng tò mò, thầm nghĩ chẳng lẽ thịt nướng mới vừa rồi ngon như vậy thật sự là do chính hắn nướng sao? Chỉ thấy lò nguyên không có ánh lửa gì đột nhiên "ùm" một tiếng bốc lên một ngọn lửa màu lam cao gần nửa thước, đem cả cái đùi lẫn tay của Thạch Thiên bao vây lấy.

Samantha sợ hãi hô lên: "Ngươi cẩn thận cái tay…"

Lại thấy Thạch Thiên mỉm cười, cũng không đưa tay lùi về, mà tùy ý đem cái đùi nướng ở trong lửa, cái đùi đã phát ra tiếng xèo xèo, cũng bắt đầu biến sắc, mà bàn tay như ngọc của Thạch Thiên vẫn không chút nào biến hóa khác thường.

Qua đại khái chừng hai ba phút sau, ngọn lửa đột nhiên biến mất, cả cái đùi đã trở thành màu vàng kim, ra bên ngoài mỡ vàng ươm. Thạch Thiên lấy bốn cái dĩa đặt ở trước mặt các nàng, tung cái đùi lên, năm ngón tay phát ra kiếm khí, cách không huy mấy đường về phía cái đùi, sau đó lắc tay một cái, cả cái đùi đột nhiên vỡ vụn ra, biến thành từng miếng dài nhỏ rơi vào bốn cái dĩa, hơn nữa sắp xếp chỉnh tề, một giọt mỡ cũng không bắn ra ngoài, lại thấy trong tay Thạch Thiên, đã cầm một cái xương sạch bóng.

Bốn nữ nhìn những miếng thịt tỏa ánh sáng vàng óng ánh trước mặt, đều trợn mắt há hốc mồm, Thạch Lệ cẩn thận hỏi: "Nhanh như vậy sao? Có thể ăn sao?"

Thạch Thiên cười nói: "Nói nhảm, đây là lão tử dùng thủ pháp nhanh nhất để nướng, mùi thơm mặc dù thua cái vừa rồi, nhưng lại thêm vị tươi mới, các người nếm thử xem".

Bốn nữ đều cầm lấy đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, quả nhiên như Thạch Thiên nói ngoài dòn trong mềm, mùi thơm xộc vào mũi, quả thực vô cùng ngon, không cách nào hình dung. Bốn nữ cũng không để ý tới Thạch Thiên, trong chốc lát đã đem thịt trước mặt tiêu diệt sạch sẽ, còn hô to đã nghiền. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lúc này Pirnie đi tới, nói với Thạch Lệ cùng Thạch Hiểu Mẫn: "Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, thuyền đã chuẩn bị xong, có muốn lên thuyền nghỉ ngơi luôn không?" Mới vừa rồi dưới sự cực lực yêu cầu của hai chị em các nàng, mọi người rốt cuộc thỏa hiệp, không xưng hô các nàng là Thiếu chủ nhân nữa, mà sửa gọi Thạch Lệ là Đại tiểu thư, Thạch Hiểu Mẫn là Nhị tiểu thư.

Thạch Hiểu Mẫn mừng rỡ nói: "Tốt lắm, cảm ơn chú Pirnie".

Pirnie vội nói: "Nhị tiểu thư ngàn vạn lần không nên khách khí như vậy".

Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Lên thuyền gì? Tối hôm nay mọi người muốn ngủ trên thuyền sao?"

Thạch Hiểu Mẫn gật đầu nói: "Đúng đúng, chúng ta ra biển ngắm mặt trời mọc của ngày đầu tiên năm mới, dứt khoát phải ngủ ở trên thuyền, ngươi cũng phải cùng đi với chúng ta" vừa nói vừa kéo Thạch Thiên đi.

Thạch Thiên không muốn làm mất sự hăng hái của các nàng, cùng lên một chiếc Limousine, nơi này cách bến tàu tư nhân của bọn họ cũng một khoảng cách, trên đường chứng kiến cơ sở hạ tầng vẫn còn đang thi công, Pirnie dọc theo đường đi hướng tới bọn họ giảng giải các phương tiện cùng tiến độ, làm cho bốn nữ nghe được cũng líu lưỡi không thôi, sợ hãi than tài lực của bọn họ. Thạch Thiên đối với mấy cái này không chút hứng thú, nhắm mắt lại dưỡng thần nghỉ ngơi.

Xe tới một khu nhà lớn đang được xây dựng, liền thấy được biển, bên đường trồng các thực vật nhiệt đới, bên kia là bờ cát được ngọn đèn chiếu xạ thành màu vàng kim, bến tàu du thuyền cũng đã có thể thấy, ngay ở cuối bờ cát.

Xe trực tiếp chạy đến bến tàu, đã có hơn mười nhân viên phục vụ theo thuyền chờ ở đó, mọi người sau khi xuống xe, chỉ thấy ở bến tàu đang neo hơn ba mươi du thuyền lớn nhỏ không đồng nhất, nhở nhất ước chừng hơn mười thước, lớn nhất dĩ nhiên là hơn trăm thước.

Thạch Hiểu Mẫn không nhịn được hỏi Pirnie: "Thuyền này đều là của các chú sao?"

Pirnie cười nói: "Phải nói đều là của chủ nhân cùng hai vị tiểu thư tôn quý, nơi này chỉ là một bộ phận, chứ tới hết chỉ sợ không đủ chỗ đậu".