Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 188: Cậu mới mười bảy tuổi!




Samantha vốn là người trưởng thành từ trong gian khó, chỉ là bởi vì trong chuyện nam nữ thật sự là lần đầu tiên, trong lòng thấy Thạch Thiên là một người cực kỳ, mới làm cho nàng cảm thấy không biết là thế nào. Hiện tiện một khi đã đem chuyện này quẳng sang một bên, đầu óc nhất thời khôi phục lại sự minh mẫn thường ngày, cũng cảm thấy xấu hổ, nghĩ thầm Thạch Thiên mặc kệ nói như thế nào cũng là ân nhân của mình, nhưng mình lại bởi vì hắn có thái độ lãnh đạm mà trong lòng sinh sự bất mãn, điều này thật sự là không nên.

Bất quá hiện tại Samantha còn không biết sự thống khổ giấu ở trong đáy lòng của Thạch Thiên là cái gì, cũng rõ ràng không thể trực tiếp đi hỏi hắn, sau khi tự đánh giá một phen thì ôn nhu nói: "Hiện tại tôi cũng không cảm thấy cậu là tai họa, tiếp xúc một thời gian tôi phát hiện bản lĩnh của cậu tầng tầng lớp lớp, càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, cậu cũng không phải hư hỏng như tôi thường nghĩ, mà chỉ là tính tình có chút quái, nhưng rất có tinh thần trọng nghĩa".

Thạch Thiên nói: "Lão tử làm việc chỉ bằng tâm ý, cũng không xem là chính nghĩa hay là tà ác, nhiều nhất chỉ xem khí trời một chút".

Samantha ngạc nhiên hỏi: "Xem khí trời?"

Thạch Thiên nói: "Không sai, nếu khí trời không tốt, lão tử tâm tình cũng sẽ không tốt, nếu ai lúc này đến gây chuyện với lão tử, thì chỉ có thể trách bản thân hắn. Hừ hừ!" rồi cười rất là dọa người.

Samantha lại không sợ, ngược lại cười nói: "Khó trách tính tình của cậu xấu như vậy, thì ra là khí trời Hongkong biến đổi nhiều, ảnh hưởng đến tâm tình của cậu" một hồi lâu mới cố nhịn cười nói: "Nếu nói như vậy, lại càng đáng cho người ta kính nể, bởi vì cậu là hoàn toàn phát ra từ nội tâm, không có mục đích khác ở bên trong". Nguồn: http://truyenfull.vn

Thạch Thiên nói: "Xem ra cô cố muốn đem ta trở thành người tốt rồi".

Samantha gật đầu nói: "Mặc dù cậu rất nhiều chỗ làm cho người ta tức giận, chỉ là không muốn giúp đỡ người không quen biết, quả thật cũng có thể xem như là người tốt" Lại trừng mắt hỏi: "Bộ cậu không hy vọng mình là một người tốt sao?"

Thạch Thiên thầm nghĩ mình còn không biết bản thân có phải là người hay không nữa là, cười lạnh nói: "Ta là người như thế nào không cần người khác bình luận" cảm thấy lời này nhiều ít cũng có chút đả thương người, Samantha đối với mình cũng không có ác ý, nếu đây là tâm sự, tự nhiên là có cái gì thì nói cái đó, nên nói tiếp: "Trên đời cũng không có chuyện tuyệt đối tốt hay là chuyện tuyệt đối xấu, cô cũng như vậy, cũng khó mà phân ra người tốt, người xấu".

Samantha ngẫm nghĩ rồi gật đầu cười nói: "Hôm nay nghe cậu nói chuyện không giống như một thiếu niên mười sáu tuổi. Được rồi, hôm nay cậu đã là mười bảy, quả nhiên có khác biệt".

Thạch Thiên bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm mười sáu tuổi cùng mười bảy thì có cái gì khác nhau, cũng không phải bị các ngươi xem thành đứa nhỏ sao, bất quá cũng không muốn đi đôi co về vấn đề tuổi tác.

Samantha nhìn Thạch Thiên bất đắc dĩ tươi cười, bản tính trời sinh của phụ nữ nhất thời xuất hiện trong lòng, làm cho mũi nàng không khỏi chua xót, thiếu chút nữa là rơi lệ, trong lòng càng thêm xác định Thạch Thiên có nỗi khổ. Nhưng lại có một chút hiểu sai, tưởng rằng Thạch Thiên có thể bởi vì nguyên nhân nào đó, hoặc là do những gì đã trải qua mà làm cho hắn không muốn lớn lên, vì vậy an ủi nói: "Lớn lên cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa con người luôn muốn lớn lên".

Thạch Thiên không nhịn được nói: "Lão tử đã rất lớn".

Samantha cười khanh khách nói: "Khi tôi mười bảy tuổi cũng thấy mình rất lớn, hiện tại nhớ lại, khi đó đúng là quá ngây thơ".

Thạch Thiên khóe miệng hơi giật giật, nhưng lại tìm không được lý do thích hợp để phản bác, không thể làm gì khác hơn là trở mình xem thường, "hừ" một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Samantha thấy thế vội nói: "Bất quá cậu quả thật cũng có chút khác với người thường, có một số quan điểm rất đặc biệt, giống như cái nhìn của cậu mới vừa rồi, làm cho người ta suy nghĩ lại mà tỉnh ngộ, ít nhất khi tôi mười sáu mười bảy tuổi cũng không nói được như vậy".

Thạch Thiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, vẫn đang ngậm miệng không nói, nhưng suy nghĩ lại không tự chủ được trở về thời kỳ hắn mười sáu mười bảy tuổi vào hơn hai ngàn năm trước. Hắn là một cô nhi, thật ra cũng không biết mình lúc nào là mười sáu tuổi, lúc nào là mười bảy tuổi, phỏng chừng là một năm trước khi bị bắt đi lính. Khi đó chiến loạn không ngừng, dân không sinh sống nổi, huống chi là cô nhi như hắn, cuộc sống không khác gì kẻ ăn xin, làm sao có quan điểm cái nhìn làm cho người khác tỉnh ngộ gì, ý nghĩ duy nhất là tìm cái gì để nhét cho đầy bụng, cho dù ngay cả cháo heo cũng không tha.

Samantha nói tiếp: "Bất quá những gì tối nay thấy cũng làm cho tôi giật mình, cũng hoàn toàn thay đổi cái nhìn của tôi đối với cậu. Tại buổi tiệc tôi tiếp xúc với một vài người, đều là những người đứng sau lưng nắm giữ các tập đoàn lớn, những người này bình thường cũng rất ít khi xuất hiện ở trước mặt công chúng, đêm nay lại xuất hiện toàn bộ, hơn nữa tất cả đều gọi một thiếu niên mười bảy tuổi là chủ nhân… rất khó mà tin được. Bất quá chính thức làm cho tôi giật mình không phải là thân phận của những người này, mà là ánh mắt bọn họ nhìn cậu, tôi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sùng kính như thế, tôi nhìn ra được bọn họ hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, cho dù là tín đồ thành tâm nhất khi cầu nguyện, cũng không được chân thành như vậy. Điều này làm cho tôi lật đổ ý nghĩ cậu là được thừa kế của một gia đình giàu có nào đó, tôi tin tưởng nếu như cậu là người thừa kế mà nói, thì sẽ không có được sự sùng kính như vậy, nhưng… đối với cậu thật sự là không nghĩ ra chẳng lẽ cơ nghiệp này là do chính cậu sáng tạo ra sao? Điều này sao có thể? Theo tôi được biết, đại bộ phận các công ty liên quan này thành lập cũng không chỉ mười sáu năm. Điều này quả thực rất khó tin, cậu mới mười bảy! Bọn họ đã xưng hô cậu là chủ nhân, trong đó còn có một vị lão tiên sinh 130 tuổi…" Nghi vấn này Samantha đã khổ sở suy tư cả đêm, tự nhiên là nghĩ muốn bể đầu cũng không nghĩ ra được đáp án, hiện tại cùng nhân vật chính tâm sự, không nhịn được liền hỏi ra, hơn nữa càng nói càng kích động.

Nàng vốn không phải là loại người thích hỏi bí mật đời tư của người khác, nhưng bởi vì Thạch Thiên trong lòng nàng sớm đã không phải là "người khác", trong nội tâm không tự chủ được muốn biết tất cả về hắn, buổi tiệc đêm nay những gì đã thấy thật sự rất kỳ quái, hơn nữa uống không ít rượu, đương nhiên bảo trì không được sự suy xét trầm ổn của ngày thường, muốn trách cũng chỉ có thể trách của năng lực quan sát của nàng quá mạnh mẻ, phát hiện những hiện tượng làm cho người ta kỳ quái này.

Thạch Thiên càng nghe càng căm tức, nhưng nhớ tới hai người có thỏa thuận không được tức giận, không thể làm gì khác hơn là cố nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có có thể không nhắc tới hai chữ "mười bảy" này hay không!"

Samantha ngẩn ra, thở dài nói: "Xem ra chính cậu cũng cảm thấy không yên".

Thạch Thiên có chút muốn khóc…

Samantha thấy thế âm thầm tự trách mình, nàng biết rất nhiều chuyện càng là kỳ quái, lại càng không tiện hỏi, vội nói: "Xin lỗi, tôi biết tò mò chuyện người khác là không tốt, chỉ là quá tò mò thôi, không hỏi ra thì khó chịu, bất quá cậu có thể không cần nói cho tôi biết, tôi có thể hiểu" Trong ánh mắt lại vẫn mang theo một chút chờ mong.

Thạch Thiên trong lòng thật ra căn bản không tồn tại cái gì bí mật riêng với không bí mật riêng, tâm tình tốt thì đối với chuyện giết người cũng nói thẳng không che đậy, nhưng về chuyện toàn thành Thiên Thạch cùng tuổi của hắn đều khó mà giải thích, nếu muốn để cho người khác giải thích quan hệ giữa bọn họ, thì phải một đời từ trăm năm trước lên tiếng. Chứ còn có nói ra thì người bình thường nghe xong cũng chỉ xem như hắn đang nói chuyện ma quỷ lừa người, thở dài nói: "Cơ nghiệp này cũng không phải ta sáng tạo, cùng ta cũng không có quan hệ gì, bọn họ cứ đổ lên trên đầu ta, ta cũng không có biện pháp".

Samantha kinh ngạc nói: "Cậu chẳng lẽ không muốn tài phú này sao?"

Thạch Thiên nói: "Cô làm như lão tử là ngu ngốc sao? Quan tâm đến nhiều công ty như vậy để làm cho bản thân đau đầu, chẳng phải là tự tìm khổ sao! May mà bọn họ không cần lão tử tự mình đi trông nom, bằng không đã sớm đem toàn bộ phá nát ra đó mà nhắm mắt làm ngơ".

Samantha kinh ngạc một hồi lâu, thất thanh cười nói: "Phỏng chừng muốn phá nát các đại tập đoàn này, cũng tốn không ít thời gian, quả thật là một phiền toái lớn, người thất nghiệp trên toàn thế giới cũng sẽ bởi vậy mà tăng lên không ít, hay là đừng phá đi" tiếp theo thở dài nói: "Có được tài phú cùng quyền lợi không có nghĩa là sẽ có được vui sướng, đạo lý này rất nhiều người cũng hiểu, nhưng người thật đem nó trở thành chuyện phiền toái mà trốn đi chỉ sợ không mấy người. Cậu chính là bởi vì muốn tách rời khỏi mấy phiền toái này, mới đến Hongkong làm bảo an sao?"

Thạch Thiên thản nhiên nói: "Ta sống không có mục đích gì, chỉ sống qua ngày, nghĩ đến đâu làm đến đó, có đôi khi ngay cả nghĩ cũng không cần suy nghĩ, làm bảo an thuần túy là ngoài ý muốn, ta không nghĩ tới tại Hongkong lại gặp được hai người thân, dù sao cũng nhàn rỗi nên cùng Hiểu Mẫn đến đây làm".

Samantha gật đầu, thầm nghĩ một thiếu niên mười sau mười bảy tuổi, lại có được tài phú khổng lồ nhất trên thế giới, đổi là chính mình cũng không biết nên theo đuổi cái gì, an ủi nói: "Nhân sinh trừ sự nghiệp, cũng còn có rất nhiều chuyện có thể theo đuổi, ví dụ như… ví dụ như tình yêu…" Trên mặt không tự chủ được đỏ lên.

Thạch Thiên thản nhiên cười nói: "Đây mới là chuyện chính thức mà cô muốn nói chuyện hôm nay đúng không".

Samantha cả người run lên, sắc mặt mắc cỡ đỏ bừng, nhưng không có phủ nhận, lúng túng nói: "Cậu… cậu sớm đã biết sao…"

Thạch Thiên bất đắc dĩ cười nói: "Cô sờ soạng tiến vào, cũng không phải trộm rượu, vậy còn có thể có chuyện tốt gì? Nhất định là bị Kim Hinh mê hoặc, ài… nếu là tâm sự, lão tử cũng không muốn cùng cô giả bộ làm gì".

Mặc dù đây quả thật là mục đích Samantha đến đây, nhưng đột nhiên bị Thạch Thiên đưa vào chính đề, vẫn có vẻ kinh hoảng thất thố, trong lòng hỗn loạn, nhưng cũng không muốn buông tha cơ hội này, cắn răng nói: "Tôi cũng không phải… không phải chịu Kim Hinh mê hoặc…" nói xong sắc mặt đã hồng lên giống như quả hồng chín vậy, cho dù Quan Vũ sống lại cũng cảm thấy không bằng…

Thạch Thiên nói: "Nếu không thấy cô rõ ràng thuộc về dạng người dễ dàng chấp mê bất ngộ, lão tử cũng không muốn nói chuyện".

Samantha nghe ra ý cự tuyệt rõ ràng trong lời của Thạch Thiên, ánh mắt buồn bã, sắc mặt dần dần từ hồng chuyển trắng hỏi: "Là… là bởi vì… bởi vì tôi là xử nữ sao?" Thanh âm có chút lạnh, tựa hồ rất bình thản, nhưng lại có chút phát run, tâm tình rõ ràng rất kích động.

Thạch Thiên có chút không đành lòng, đưa tay cầm lấy bàn tay của Samantha vẫn đặt ở bên cạnh hắn, vận khởi Thanh Tâm quyết để cho tâm trạng của nàng dần dần ổn định lại, sau đó mới ôn nhu nói: "Nguyên nhân chính thức không phải chỉ là cái này".