Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 321: Con người đều có chí hướng riêng




Hắn đoán rằng hộp đêm này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện đổ máu gì đấy, nhưng hắn không để ý, huống chi những người này cũng không hướng về hắn, chỉ cần không ảnh hưởng đến công cuộc mua vui của hắn là được, cho nên làm ra vẻ không có việc gì đi vào bên trong.

Đi vào bên trong, thấy đại sảnh đã tụ tập hơn trăm người, trong đó có hai người đang ngồi đối diện nhau trên một bàn. Thạch Thiên nhận ra một trong hai người đó là Mã Sĩ Kiệt, đứng phía sau là năm sáu chục người, mà đối diện hắn là một tên trung niên mập hơn năm mươi tuổi, phía sau cũng năm sáu chục người, chẳng qua mọi người vào cùng lúc với Thạch Thiên đều tập trung phía sau tên mập kia, cho nên nhân số lúc này đã nhiều hơn Mã Sĩ Kiệt rồi.

Thạch Thiên nhìn bốn phía một cái, đừng nói là gái, ngay cả phục vụ nữ cũng không phát hiện ra, hiển nhiên là chưa đến giờ hoạt động, trong lòng thất vọng, vốn muốn xoay người rời đi, nhưng thấy người bên Mã Sĩ Kiệt ít, đánh nhau chắc chắn chịu thiệt. Nghĩ thầm, tiểu tử này tại quán hồn đồn đã chịu tội cho mình, lại là người của Hạng Hồng, chỉ bằng vào tình một đêm của Hạng Hồng và mình thì mình cũng không thể ngồi yên mà không quản. Vì thế đi kiếm cái ghế ngồi xuống cách đó không xa, hy vọng bọn họ có thể đánh nhau nhanh một chút, để mình còn ra tay giải quyết giúp Mã Sĩ Kiệt nữa.

Chỉ nghe Mã Sĩ Kiệt cười nói: "Côn mập, sớm nghe nói mày đoạt vị trí của Kim lão đại, có không ít tiểu đệ, thoạt nhìn bây giờ quả nhiên là nhân mã rất cường tráng!"

Côn mập nói: "Uy danh của Kiệt ca ai mà không biết, mang ít người sao có thể biểu đạt được sự kính nể của tôi dành cho anh, Kiệt ca, chuyện mà chúng ta bàn, anh có nên suy nghĩ lại một chút không?"

Mã Sĩ Kiệt quả quyết: "Không cần suy nghĩ, Hưng Nghĩa An không dùng mấy thứ này, trong bãi của tao càng không cho phép thứ này xuất hiện"

Côn mập cười ha hả nói: "Anh cũng đừng lấy quy tắc của Hưng Nghĩa An ra mà nói chuyện, đi ra đường ai mà không cầu tài? Bất kể là Đông Thắng, Hưng Nghĩa An, Tân Hoà Thắng hoặc là tiểu bang phái của chúng tôi, cũng chỉ mong mọi người phát tài, các anh em mới có thể liều mạng, Kiệt ca hẳn cũng biết, bây giờ lão đại của rất nhiều đường khảu của Hưng Nghĩa An và Tân Hoà Thắng đều đã phục Hoàng Chính Bưu của Đông Thắng chứ?"

Mã Sĩ Kiệt nói: "Còn có Nam Tinh xã của mày nữa, đương nhiên là đã bị Hoàng Chính Bưu mượn sức đến quậy"

Côn mập nói: "Một tiểu bang phái nhỏ như Nam Tinh xã trong mắt các lão đại như anh thì tính là gì, ai mà rãnh rỗi đến phá chứ. Chẳng qua Hoàng Chính Bưu nghĩa bạc vân thiên, có tài lộ không quên anh em, bằng không Côn mập tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay" Hiển nhiên đã thừa nhận Nam Tinh xã cũng đã đầu nhập vào Đông Thắng rồi. Côn mập hút một hơi xì gà, nói tiếp: "Kiệt ca nói như vậy chắc hẳn đã nghe tin tức bên hắc đạo Thái, lão đại Đại Tháp Mật của Thái Nam bang là sinh tử chi giao với Hoàng Chính Bưu, bây giờ hàng từ Thái đến đều do Đông Thắng nắm giữ, ngay cả Thanh Liên bang của Đài Loan cũng phải xem sắc mặt của Hoàng Chính Bưu. Mà Hoàng Chính Bưu chẳng những không độc chiếm nguồn cung cấp, cũng không thừa cơ lên giá. Ngược lại còn để tài nguyên này cho các anh em dùng chung, còn mình thì chỉ phụ trách vận chuyển hàng hoá, bây giờ có ai mà không phục Hoàng lão đại của Đông Thắng?"

Mã Sĩ Kiệt vẫn thản nhiên cười như cũ: "Vậy chúc mừng lão đại Côn mập mày phát tài, chẳng qua mày cũng biết Hưng Nghĩa An không có hứng thú với tài lộ này, bọn mày muốn phát tài cũng được, độc chiếm nguồn hàng cũng được, đều không liên quan đến Hưng Nghĩa An bọn tao"

Côn mập lại nói: "Thật sự vậy sao? Các lão đại các đường khẩu của Hưng Nghĩa An đều đã…"

Mã Sĩ Kiệt ngắt lời: "Bọn họ đều đã đầu phục Đông Thắng, cũng đã không còn là người của Hưng Nghĩa An, không còn quan hệ với Hưng Nghĩa An"

Côn mập nói: "Kiệt ca quả nhiên trung thành với Hạng gia, nếu không muốn cùng nhau phát tài, chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Chẳng qua, Kiệt ca quản lý một bãi lớn quá, như vậy thì đáng tiếc… như vậy đi, chúng ta mỗi người lùi một bước, sinh ý của anh để tôi làm, xảy ra chuyện thì để mình tôi chịu. Chỉ cần Kiệt ca và đám đàn em của anh nhắm một mắt mở một mắt thì kiếm được tiền tôi bảy anh ba. Đương nhiên, nếu Kiệt ca sợ Hạng lão gia, không muốn dùng số tiền này, thì tôi trực tiếp chia cho các anh em trong bãi của anh cũng được. Kiệt ca, cho dù không lo cho mình, thì cũng nên suy nghĩ cho các anh em một chút, đầu năm nay ai ra đường mà không vì tiền?"

Mã Sĩ Kiệt nói: "Cũng không phải ai cũng vì tiền mà đi làm những chuyện thương thiên hại lý, anh em của tao có phúc lời, không cần Côn mập mày quan tâm. Chỉ cần Mã Sĩ Kiệt tao có ăn, thì sẽ không để bọn họ đói"

Côn mập cười lạnh nói: "Chẳng lẽ anh không phát hiện ra đàn em của mình đã thiếu rất nhiều người sao? Nói cho anh biết, bọn họ bây giờ cũng ở Đông Thắng"

Mã Sĩ Kiệt nói: "Nhân các hữu chí, đi đường gì là do bọn họ chọn, ta cũng không miễn cưỡng bọn họ đi theo tao"

Côn mập cười ha hả nói: "Hay cho câu nhân các hữu chí. Nói như vậy bây giờ đàn em của Kiệt ca nếu làm ra những lựa chọn khác nhau, thì anh cũng sẽ không trách bọn họ sao! Ha ha ha ha…"

Trong tiếng cười điên dại của Côn mập, đám người phía sau lưng của Mã Sĩ Kiệt đột nhiên nhảy ra mười bảy mười tám người, đồng thời lấy súng ra. Đem họng súng nhắm về Mã Sĩ Kiệt và hơn ba mươi người còn lại, trong đó có một tên đầu trọc đang chỉ súng vào đầu Mã Sĩ Kiệt, còn trăm tên sau lưng Côn mập vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là đã có chuẩn bị tâm lý truocs biến cố này rồi.

Mã Sĩ Kiệt nhíu mày, thần sắc thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia bi phẫn cùng tuyệt vọng, thở dài nói: "Huy tử, chúng ta chiến đấu với nhau, vào sinh ra tử cũng hơn mười bốn mười lăm năm rồi phải không? Không ngờ rằng bây giờ ngay cả mày cũng thay đổi…"

Tên đầu trọc khẽ run lên, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Đúng vậy, Thành Huy tao mười bay tuổi đã đi theo Mã Sĩ Kiệt mày, mười lăm năm qua mày đỡ đao cho tao, tao cũng ngồi tù cho mày, không ai nợ ai đúng không?"

Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Mã Sĩ Kiệt thở dài nói; "Anh em với nhau tại sao lại nói ai nợ ai?"

Thành Huy cũng không khỏi thở dài, nói: "Cảm ơn mày vẫn xem tao là anh em, tao cũng không hối hân vì đã ngồi tù cho mày năm năm. Chẳng lẽ cả đời người có vài cái năm năm. Bây giờ Mã Sĩ Kiệt mày đã là lão đại, chạy xe xịn ở nhà cao cấp, tuy rằng mày vẫn chiếu cố cho tao, nhưng tao cũng không muốn cả đời này phải dựa vào sự chiếu cố của mày! Tao đã lãng phí năm năm, cũng không muốn tiếp tục lãng phí thêm thời gian nữa. Tao muốn danh tiếng! Nếu thật sự là anh em, cho tao một cơ hội được không? Chỉ cần đáp ứng để cho tao và Côn mập hợp tác, thì mày vẫn còn là lão đại của tao!"