Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 382: Tài vật của nhân dân




Helen nhìn bộ dáng khẩn trương của Thạch Thiên, rất là kỳ quái, bất quá đại sự trong lòng quan trọng hơn, cố không ngẫm nghĩ nguyên nhân, hít một hơi thật sâu để cho tâm tình tận lực bình tĩnh trở lại nói: "Tôi biết Kim Hinh là bị oan uổng, đối với việc này tôi phi thường xin lỗi, bất quá trước khi anh tới Washington, hính phủ đã quyết định thông qua trình tự pháp luật trả lại trong sạch cho nàng. Hy vọng anh không nên phá hủy khắp nơi có được không, anh muốn đi hủy diệt đều là tài vậy công cộng thuộc về nhân dân Mỹ, có cái thậm chí là tài phú của toàn bộ nhân dân thế giới, cho dù anh không chịu tha thứ cho chính phủ Mỹ, thì làm vậy cũng là không đúng".

Thạch Thiên thấy Helen chỉ lo lắng cho hắn tiếp tục không kiêng nể mà phá hoại nước Mỹ, nhất thời trong lòng an tâm, bất quá trình tự pháp luật Mỹ trong mắt hắn cũng không là gì, khinh thường nói: "Phụ nữ của lão tử bộ bọn chúng muốn bắt là bắt, muốn thả là thả sao, lão tử tự mình sẽ cứu nàng ra, không cần phải thông qua trình tự gì đó".

Helen nói: "Tôi tin tưởng anh có năng lực này, nhưng anh không hy vọng Kim Hinh lấy lại sự trong sạch của mình sao? Kim Hinh là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, danh dự phi thường quan trọng, mà thông qua trình tự pháp luật là biện pháp duy nhất có thể khôi phục danh dự của nàng. Cho dù anh không cần, chẳng lẽ Kim Hinh cũng không quan tâm sao?"

Thạch Thiên nghe xong nhíu mày, cũng phi thường tức giận, bất quá rõ ràng Helen nói phi thường có đạo lý, mình có thể cứu Kim Hinh cùng bảo vệ, nhưng nàng cũng bởi vậy mà cả đời lưng đeo tội danh đào phạm.

Helen thấy Thạch Thiên đã động tâm, cắn răng nói: "Nếu như anh đáp ứng thỉnh cầu của tôi, tôi…tôi nguyện ý quên đi tất cả chuyện phát sinh tối hôm qua, vĩnh viễn không nhắc tới".

Điều này cũng đánh trúng tâm sự của Thạch Thiên, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Lão tử đem Nhà Trắng đốt đi, bọ họ còn có thể chủ động thả Kim Hinh?"

Helen nói: "Anh là anh, Kim Hinh là Kim Hinh. Trên pháp luật nàng không cần phụ trách những gì anh làm. Theo tôi được biết, án của Kim Hinh ngày hôm qua cũng đã chuyển giao cho pháp viện, các bộ phận tư pháp của Mỹ đều độc lập, hiện tại cho dù chính phủ muốn can thiệp cũng không thể làm được. Tôi đã xem qua án của Kim Hinh, thấy trong đó chỉ là vi phạm dược phẩm bị cấm, không phải là thuốc phiện, số lượng không lớn, hơn nữa chứng cứ cũng không đầy đủ, không đủ chứng minh dược phẩm là do Kim Hinh mang theo, cho nên lên tòa nhất định có thể thắng án"

Thạch Thiên hỏi: "Vậy bao lâu mới thả Kim Hinh. Lão tử không phải là người có kiên nhẫn".

Helen nói: "Cái này không phải là tội nghiêm trọng, cũng không phải là án quá phức tạp. Thời gian thẩm lý sẽ không dài, nhắm chừng Kim Hinh hiện tại đã được tại ngoại, đạt được một phần tự do, lấy tốc độ của anh lập tức chạy tới Los Angeles, hôm nay hẳn là có thể nhìn thấy nàng".

Thạch Thiên phóng hỏa làm loạn khắp nơi là muốn bức chính phủ Mỹ thả người, cũng không phải thích làm như vậy, nếu thông qua trình tự pháp luật thật có thể làm cho Kim Hinh tự do, hơn nữa khôi phục danh dự, thì cũng không nên làm loạn nữa. Người bày ra việc này thì có thể chờ sau khi Kim Hinh được thả mới tìm bọn họ tính sổ. Vì vậy gật đầu nói: "Nếu như cô nói đều là sự thật, tôi có thể đáp ứng cô" Thấy Helen lưu hắn cũng không phải là muốn dây dưa với hắn, hơn nữa còn nguyện ý quên chuyện tối hôm qua, lo lắng trong lòng đã hết, bỗng nhiên sinh hảo cảm.

Thạch Thiên hiện tại còn không biết thân phận của Helen.

Cũng không biết tên của nàng, nhớ tới khi ở tại Nhà Trắng binh lính Mỹ nổ súng hại nàng, mà nàng lại một lòng suy nghĩ cho quốc gia, không khỏi có chút kỳ quái, muốn giúp nàng một tay nên hỏi: "Còn có chuyện gì muốn tôi hỗ trợ không?"

Helen lắc đầu, đem mặt chuyển hướng khác, lạnh lùng nói: "Không có, anh đi đi".

Thạch Thiên trong lòng biến Helen đối với hắn vẫn có oán hận, hiện tại hỏi nàng thì cũng không nói cho mình, thở dài một tiếng, lặng yên không một tiếng động mà xoay người rời đi.

Helen một hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, khi quay đầu lại mới phát hiện Thạch Thiên đã đi, tâm trạng căng thẳng rốt cuộc lúc này mới trầm tĩnh lại, thân thể cũng chống đỡ không được, mềm nhũn ngồi ra mặt đất. Cho nên khi mặt trời lên cao, Helen mới khôi phục một chút thể lực, hạ thể đau đớn cũng không rõ ràng, chỉ là trên người dinh dính, có không ít cây cỏ bùn đất, cảm giác hết sức khó chịu, thấy hồ nước trong suốt, liền nhảy vào trong hồ mà tắm.

Khi trở lại trên bờ Helen đã tốt hơn rất nhiều, đột nhiên phát hiện trên cỏ có thêm hai cái túi, cũng không thất có người phụ cận, tiến lên mở ra xem, một túi trong đó có quần áo phụ nữ, trong túi kia là một phần sandwich cùng một lọ sữa, lại còn đang nóng.

Helen tâm thần run rẩy, thầm nghĩ chẳng lẽ là Thạch Thiên đưa tới, hắn hiện tại không phải là đang chạy vội tới gặp cô gái mà hắn yêu mến sao? Sao lại còn có thể trở về? Nên làm gan hô lên:

"Người nào ở chỗ này? Đi ra đi…" hô vài tiếng lại không ai đáp lại, tỉnh táo suy nghĩ, khả năng lớn nhất chỉ có thể la Thạch Thiên, trừ hắn ra người khác căn bản không biết mình ở chỗ này, hiển nhiên cũng không thể đưa tới quần áo cùng thực phẩm, hiện tại có lẽ thật sự đã đi.

Đưa mắt nhìn về nơi xa, bốn phía trừ rừng rậm thì chính là núi cao, Helen không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết nên từ phương hướng nào đi ra ngoài, nghĩ đến hoàn cảnh trước mắt, lại nhìn đồ trong hai cái túi, trong lúc nhất thời trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang, không nhịn được lên tiếng khóc lớn lên. Những gì hai ngày qua thật sự không thể chịu nổi, chẳng những bị Phó tổng thống mưu sát đoạt vị, còn bị người sau khi cưỡng gian thì ném tại nơi không người này, đổi là người khác chỉ sợ đã sớm hỏng mất. Helen tâm trí có vững, thì vẫn là phụ nữ, sao có thể không sao động cho được. Nguồn: http://truyenfull.vn

Chợt nghe một thanh âm ôn hòa vang lên ở sau người: "Tại sao khóc? Có gì ủy khuất thì nói ra đi" Helen nhìn lại, đúng là Thạch Thiên, lập tức mừng rỡ khó hiểu, giả bộ cầm lấy túi quần áo chạy vội đến sau mọt gốc cây đại thụ hô: "Anh không được lại đây".

Trong túi nội y đồ ngoài đầy đủ hết, bất quá cũng không phải là mới, lúc này đối với Helen mà nói có đồ rách cũng đã là không tệ, hiển nhiên cũng không để ý đồ đã có người mặc hay chưa, tất cả đều mặc lên trên người, lại phi thường vừa vặn, nhớ tới mình cả người trần truồng đều bị Thạch Thiên xem qua, nên cũng không thấy kỳ quái, trên mặt cũng không khỏi đỏ lên. Khi đi ra thấy Thạch Thiên đưa lưng về phía mình, đi lên trước hỏi: "Anh sao lại quay trở về?"

Thạch Thiên xoay người nói: "An chút trước đi".

Helen một ngày một đêm chưa từng ăn gì, đã sớm đói bụng, mặc dù trong lòng căm hận Thạch Thiên, nhưng quần áo hắn đưa tới cũng đã mặc ở trên người, đối với đồ ăn này cũng không cần phải khách khí. Vì vậy ngồi xuống đất lấy sandwich cùng sữa ra, nghĩ thầm khi hắn đi thân thể cũng trần truồng, không có khả năng có tiền, quần áo cùng thực phẩm khẳng định là từ cư dân phụ cận đoạt đi, đều là tài sản của nhân dân Mỹ. Vừa nghĩ như vậy nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thoải mái mà ăn uống.