Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 99: - Cảnh Cáo.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi không trả lời câu hỏi đó của cậu ta, chỉ liếc xéo một cái rồi uyển chuyển đổi chủ đề. Quốc Bảo đang vui nên cũng chẳng thèm để ý, mặc kệ tôi muốn đè đầu cưỡi cổ mình thế nào cũng được.
Ngày sinh nhật đó của cậu ta kết thúc bằng một bữa lẩu ấm cúng, hai chúng tôi chỉ trở về nhà khi đồng hồ đã điểm 8h tối. Quốc Bảo chào mẹ tôi rồi ra cổng đợi xe tới đón, tôi tiễn cậu ta tận nơi, hai đứa tạm biệt nhau bằng một hàng dài những nụ hôn sau đó mới lưu luyến trở về.


Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ như vậy êm thấm, nhưng không ngờ ngay lúc Quốc Bảo từ nhà tôi về lại gặp sự cố. Xe của nhà cậu ta bị va chạm với xe của người khác, nếu không phải bác tài tay lái lụa thì chắc chắn giờ này cả hai người đã vào viện nằm thương chứ không phải xây xát nhẹ như vậy. Chuyện tai nạn đó tôi không hay biết gì, thật ra tôi cũng có linh cảm từ lúc không liên lạc được với cậu ta, cũng không nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon hoặc báo bình an nào cả. Nhưng ôm tâm lý ăn may, tôi cứ thầm mong điện thoại cậu ta rơi đâu đó không biết. Bởi giờ này tôi cũng không dám thân gái dặm trường đi tìm người, mẹ tôi không cho phép, bố mẹ Quốc Bảo cũng sẽ nhìn tôi không ra gì. Hơn nữa cậu ta đi chung với tài xế của gia đình, sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?
Mãi tới sáng ngày hôm sau, khi tôi gọi đến mức điện thoại của Quốc Bảo sập nguồn luôn mới có hồi đáp. Nhưng người hồi đáp không phải cậu ta mà là mẹ cậu ta! Cô ấy bảo sẽ giam lỏng cậu ta ở nhà một thời gian, từ giờ cho tới khi xong cuộc thi kia sẽ không cho Quốc Bảo ra ngoài. Tay cậu ta quý như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì thì cả bố mẹ cậu ta và cậu ta sẽ đều hối hận. Lí do này quá thuyết phục, vả lại đó là con của họ, họ muốn bảo vệ như thế nào mà chẳng được?
Tôi chỉ xin phép tới thăm Quốc Bảo một chút, xem cậu ta như thế nào rồi sẽ trở về ngay. Vì tôi năn nỉ dữ dội quá nên mẹ Quốc Bảo mềm lòng, cuối cùng cũng bảo tôi tới căn nhà gần trường xem cậu ta đi.


May quá!
Quốc Bảo ở đây, thi thoảng tôi có thể lén lút chạy ra thăm cậu ta rồi. Có thể chăm sóc chút ít, đưa đồ, gặp mặt chớp nhoáng gì đó cũng được. Nếu không từ giờ tới tận mùa hè không gặp chắc tôi nhớ Quốc Bảo chết mất thôi!


Giờ ăn trưa tôi chạy luôn ra nhà cậu ta mà chẳng hề cảm thấy cơn đói đang hành hạ. Đôi khi tình yêu giúp con người ta vượt lên mọi gian nan khốn khó, kể cả cơn đói cũng không vần gì! Cánh cửa nhà im ỉm đóng, tôi nhấn chuông một lúc lâu thật lâu mới thấy mẹ cậu ta xuất hiện.


"Cháu chào cô ạ!" Tôi dắt xe vào trong "Quốc Bảo ổn chưa ạ?"


"Cháu tự vào xem đi!" Mẹ cậu ta dừng xe tôi lại "Thôi đưa xe cô mượn, tự nhiên nhưng đừng thái quá!"


"..."


Cô ấy đóng cổng lại rồi khóa ngoài, phóng xe tôi vút đi đâu mất. Đây là đang tạo không gian riêng cho đôi trẻ gặp mặt giao lưu tình cảm đúng không? Thì ra mẹ Quốc Bảo cứng miệng nhưng mềm lòng, cô ấy cũng rất tôn trọng mấy đứa nhóc chúng tôi nữa chứ!


Tôi hít sâu một hơi, xem lại bản thân từ đầu tới cuối rồi nhanh chóng đi vào nhà. Phòng khách và phòng bếp không có người nên tôi đi sâu vào phía trong, nơi có một phòng ngủ. Quả nhiên con sâu lười nhà tôi vẫn còn thiêm thiếp nơi đó, ngoan hiền như hoàng tử ngủ trên giường!


Những sợi tóc đen ngắn mềm mại, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài, đôi môi mỏng.. Quốc Bảo nằm trên nền ga giường trắng tinh, sự xinh đẹp và tinh xảo của cậu ta lúc này không lời lẽ nào có thể lột tả hết. Tôi đi tới bên giường, bàn tay chai sần nhẹ nhàng nhất có thể đưa lên, vuốt nhẹ khuôn mặt đã in thật sâu vào trí nhớ. Cúi đầu xuống, tôi thả một nụ hôn vào bên môi cậu ta. Đột nhiên lại thấy ướt ướt, khi nhận đã cả thân mình đã bị Quốc Bảo ôm xiết lấy, cậu ta dùng lưỡi, điên cuồng ép tôi hôn xuống!


"Cái tên này!" Tôi vùng giãy ra, Quốc Bảo nằm trên giường cười khúc khích "Dám giả vờ ngủ à?"


"Ngủ thật chứ đâu có giả vờ?" Quốc Bảo thật thà "Vợ vừa đánh thức chồng dậy đó!"


"Như thế nào lại tai nạn?" Tôi ngồi xuống bên cạnh, mặc kệ cậu ta gối đầu lên đùi mình cọ cọ thân mật "Có chuyện gì xảy ra?"


"Nhiều người đi như điên ấy vợ ạ!" Cậu ta lắc đầu "Lúc đó chồng và bác tài chờ đèn đỏ, đang tính nhắn tin cho vợ chơi thì có một chiếc xe ngược chiều đâm ngang, tránh không kịp nên xe bị lật, cũng may chỉ xây xát nhẹ chứ không tổn thương gì lớn!"


"Xe bị lật?" Tôi tung chăn lên, thấy một bên chân của cậu ta băng trắng lốp "Nhẹ là vậy hả?"


"Thật mà!" Quốc Bảo giải thích "Hôm qua cả hai bác cháu bị choáng nên ngất, may là cảnh sát giao thông đến kịp thời. Điện thoại chồng bị cảnh sát giữ tối qua, chồng tính mượn người thông báo cho vợ nhưng khám lại xảy ra vấn đề nên phải cấp cứu gấp. Cái chân này trước đánh nhau gãy, giờ nó dở chứng rạn xương nên cần cố định! Không phải do tai nạn đâu, vợ yên tâm đi!"


"Ngày đó cậu ở nhà có hơn 20 ngày đã tháo bột.." Tôi cắn răng, nhịn cảm giác muốn đấm người bệnh xuống "..Chán đi bằng chân hay sao? Mẹ cậu nói đúng, từ giờ đến mùa hè cũng không cho phép cậu ra khỏi nhà nữa!"


"Làm sao khóa được chồng chứ?" Quốc Bảo vênh lên tự đắc.


"Nếu cậu không ngoan ngoãn dưỡng bệnh thì cắt đứt đi!"


"Chồng sai rồi!" Nước mắt lưng tròng, cậu ta lập tức lật mặt "Là làm sao khóa được trái tim chồng mới đúng!"


"..."


"Ở nhà cũng được nhưng chồng có điều kiện!" Cậu ta nũng nịu "Mỗi ngày vợ đều phải qua ăn trưa cùng chồng, chồng sẽ nấu cơm!"


"Cậu mà nấu cơm?" Mẹ Quốc Bảo đã về từ lúc nào, đột ngột lên tiếng cảnh báo chúng tôi.
Ngay lập tức tôi đá cậu ta dậy, ngồi ra ghế bên cạnh. Quốc bảo mất đi cái gối nên đau lòng lắm, ai oán nhìn tôi một cái nhưng cũng không dám ra lời trách cứ điều gì.
"Tha không đốt nhà thì thôi, cơm với chả nước, bày đặt lãng mạn với ai chứ?"


"Mẹ! Không bôi xấu con mẹ không chịu nổi hay sao vậy?" Quốc Bảo phản bác "Thì là bác giúp việc nấu! Mẹ đã vừa lòng chưa?"


"Mẹ không muốn con trai mẹ có tính nói dối!" Mẹ cậu ta khoanh tay đứng bên cửa, nhìn tôi một cái rồi thâm sâu nói "Mỗi ngày qua cũng không thành vấn đề, có điều vẫn cần phải hoàn thành điều kiện mới được!"


"Điều kiện gì ạ?"


"Con ra sức luyện tập!" Cô ấy nhướn mày "Còn cháu.. Kì khảo sát lần 3 cũng phải đứng đầu mới được!"


"Cháu sẽ cố gắng!" Tôi quả quyết gật đầu, Quốc Bảo đưa tay ra khỏi chăn, lén lút nắm lấy tay tôi "Xin cô yên tâm!"


"Nói bằng lời thì làm gì?" Mẹ cậu ta phẩy tay, quay ra ngoài "Thực hiện bằng hành động đi, chỉ cần một lần thất bại thì cơ hội để gặp mặt cũng không có đâu!"


"Mẹ vừa ra gặp cảnh sát à?" Quốc Bảo phá tan bầu không khí căng thẳng "Hung thủ như thế nào rồi?"


"Còn nhiều nghi vấn lắm!" Mẹ cậu ta thở dài đi ra ngoài, vừa lúc có tiếng bước chân dồn dập, hai người thanh niên cao to cùng nhau sóng vai đi vào "Hình như có kẻ cố ý thuê người đâm con, thời gian này có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm.."


"Cố ý?"


"Đúng vậy!" Mẹ cậu ta gật đầu giới thiệu "Thế nên.. Thời gian này con hãy học cách sống chung với vệ sĩ đi!"