Bát Gia Tái Thế

Chương 37: 37: Hoàng Dương






“Đừng gây rắc rối, chủ nhân của chiếc BMW đó là xã hội đen, nếu như anh ta mà biết anh báo cảnh sát thì nhất định sau này sẽ tính sổ với anh đấy”.

Trong bệnh viện thành phố Tần toàn là bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, không ai muốn đụng chạm với người đàn ông đi xe BMW đó, hắn hống hách, mắng Trần Đức:
“Nhìn tao bằng ánh mắt đó làm gì? Tao sợ quá đi mất.

Ánh mắt hung dữ như thế, lẽ nào muốn đánh người sao? Mày ra tay thử xem”.

Trần Đức thật sự không muốn để Tử Hàm nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của mình, anh làm lơ với người đàn ông đi xe BWM và nói với Đàm Thu: “Đưa Tử Hàm đi đi, anh ta không dám làm gì đâu”.

“Vâng”.

Ánh mắt của Đàm Thu rất kiên định, có lẽ vì cả hai cùng đến từ nông thôn hoặc cũng có thể là vì cậu ấy cảm thấy Tử Hàm đáng yêu, không cần suy nghĩ đã đồng ý với Trần Đức ngay, bế Tử Hàm lên và nói: “Đi nào, đi chơi với anh nha!”
Mặc dù Tử Hàm chỉ mới có mười tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, mạnh mẽ nói: “Rắc rối do Tử Hàm gây ra, Tử Hàm không đi đâu! Em phải cùng anh Bát Hoang vượt qua khó khăn”.

Cô bé trượt xuống khỏi vòng tay của Đàm Thu, đến bên cạnh Trần Đức, nắm lấy tay anh và nói: “Anh Bát Hoang, em muốn ở lại”.

“Ầy…”
Trần Đức thở dài, anh biết cô nhóc sợ anh xảy ra chuyện nên mới ở lại bên cạnh anh, nhưng cô bé lại không biết rằng, nếu như mình ở lại đó thì anh sẽ không tiện đánh thẳng tay.

“Được”.

Trần Đức không từ chối được Tử Hàm, xoa nhẹ lên đầu cô bé rồi nói với vẻ yêu chiều: “Vậy thì em cứ ở bên cạnh anh”.

“Này, nhóc con, có phải mày không nghe thấy lời tao nói không?”.

Người đàn ông đi BMW giận dữ nói: “Mẹ kiếp, tao bảo mày đền tiền, mày có biết chiếc BMW này của tao bị trầy một chút là phải mất bao nhiêu tiền không hả? Tính hai trăm ngàn là đã bớt cho mày rồi đấy”.

“Hừ…”

Trần Đức cười lạnh lùng, tạm chưa nói đây có phải là một cái bẫy hay không, càng không cần nói cánh cửa xe mà Tử Hàm quẹt trúng có đáng hai trăm ngàn hay không mà nếu như chỉ đơn giản là chuyện va vào nhau thôi thì Trần Đức có thể đã giải quyết xong.

Nhưng.

Người đàn ông đi BMW đó hoàn toàn không nên đánh Tử Hàm một bạt tai.

Đến giờ mà dấu tay ửng đỏ trên mặt Tử Hàm vẫn chưa lặn.

Trần Đức chắc chắn không nhịn được chuyện này.

“Ù…”
Trần Đức định lên tiếng thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, là điện thoại của Phì Tứ.

Anh tạm thời gác lại chuyện của người đàn ông đi BMW.

Trần Đức bắt máy: “Alo!”
Có mấy chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, trong đó có hai chiếc Land Rover, một chiếc Mercedes-Benz màu đen.

Trong chiếc Mercedes-Benz, một người đàn ông tầm ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi nhìn vào điện thoại với vẻ cung kính và nói:
“Anh Bát Hoang, chào anh, tôi là Hoàng Dương, đàn em của lão đại, tôi đã đến trước cổng bệnh viện rồi, bây giờ anh có thể ra đây không?”
“Đợi một lát, tôi đang gặp chút rắc rối ở đây”, đầu kia của điện thoại có giọng lạnh lùng của Trần Đức truyền đến.

Rắc rối?
Hoàng Dương hơi chau mày.

Đại ca anh ta đã hẹn giờ, nếu như không đưa vị gia này đến đúng giờ thì anh ta sẽ bị đập mất.

Có điều, anh ta lại không dám hối Trần Đức, chỉ đành nói: “Ừm, anh Bát Hoang, anh đừng vội, lát nữa tôi sẽ vào đón anh”.

Anh ta nói xong thì tắt máy.

Hoàng Dương không dám chậm trễ, anh ta đẩy cửa xe ra và xuống xe, nói với tài xế: “Các anh ở đây đợi một lát, để tôi vào trong xem thử”.

“Vâng, anh Dương, có chuyện gì thì gọi bọn tôi nhé!”
Hoàng Dương không để tâm đến đối phương, quay đầu đi vào trong bệnh viện.

Trong bệnh viện, Trần Đức đã tắt điện thoại.

Nếu đã đồng ý với Phì Tứ là hôm nay sẽ đến dự tiệc thì đương nhiên là anh đi thôi, vậy nên tốt nhất là phải nhanh chóng giải quyết chuyện người đàn ông đi BMW đó.

“Đệch, cái thằng này, mày dám làm lơ với tao đúng không?”
Người đàn ông đi BMW nói bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần đều bị làm lơ, thậm chí Trần Đức còn đứng gọi điện thoại ngay trước mặt của hắn, chuyện này làm hắn cảm thấy bị sỉ nhục.

Rõ ràng đối phương hoàn toàn không xem hắn ra gì.

“Cho mày cơ hội cuối cùng, nếu như không chồng tiền thì mẹ kiếp, đừng trách tao không khách sáo nhá”.

Người đàn ông đi BMW vung cây gậy trong tay, dáng vẻ rất hung dữ.

“Anh ơi!”, Tử Hàm hơi sợ, nắm chặt lấy tay của Trần Đức.


“Đừng sợ, có anh ở đây”.

Trần Đức nói với giọng dịu dàng, kéo lấy cánh tay của cô bé, đi về phía chiếc BMW, liếc nhìn cánh cửa xe.

Đột nhiên.

Không có một dấu hiệu nào.

Trần Đức đột ngột giơ chân, đạp lên cánh cửa xe một đạp.

“Ầm”.

Âm thanh cực lớn vang lên, cánh cửa xe vốn dĩ chỉ bị xước một đường, giờ đã xuất hiện một dấu lõm vào rất lớn.

Bỗng dưng.

Xung quanh đều trở nên yên lặng.

Những người đứng xem xung quanh, bao gồm cả Đàm Thu, ai nấy đều trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng đó chằm chằm với vẻ kinh ngạc.

Không ai ngờ được Trần Đức lại có hành động như thế.

Muốn chết sao?
Không ngờ lại có hành động đó trước mặt người đàn ông đi BMW, vậy chẳng phải là tự tìm rắc rối cho mình sao?
Cả đám đều ngây ra.

Mặt người đàn ông đi BMW cũng tái xanh, mí mắt giật liên hồi.

Hắn đã dùng chiêu tống tiền này rất nhiều lần rồi, mỗi lần hô giá trên trời thì gặp phải rất nhiều trường hợp, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám đạp lên xe BMW của hắn như thế.

“Tôi thấy như bây giờ thì mới đáng cho tôi đền hai trăm ngàn”, Trần Đức nhìn kiệt tác của mình với vẻ hài lòng rồi chậm rãi nói.

“Mẹ cái thằng này, ông không cho mày bài học thì mày thật sự không biết sức mình tới đâu nhỉ?”
Người đàn ông đi BMW vung cây gậy trong tay, định đập lên đầu Trần Đức.


Mắt Trần Đức thoáng vẻ lạnh lùng.

Anh đang định ra tay thì đột nhiên, có một bóng người từ trong đám đông chạy ra, đá chân lên, đạp lên bụng của người đàn ông đi BMW.

“Ầm”.

Người đàn ông đi BMW không kịp trở tay, lập tức lùi về sau mấy bước.

“Đậu xanh nhà mày…”
Người đàn ông đi BMW đau đến nghiến răng nghiến lợi, đang định mắng nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của Hoàng Dương có vẻ hơi quen thì liền nuốt ngực mấy lời đang chực chờ ở miệng lại.

Sao…
Anh ta lại đến đây?
Hoàng Dương là đàn em thân cận nhất của Phì Tứ.

Trong thế giới ngầm, anh ta có thân phận rất cao.

Mặc dù hắn và Hoàng Dương đi theo hai đại ca khác nhau, hắn làm ăn cũng được, đi BMW, mặc vest, nhưng so với Hoàng Dương thì thân phận của hắn vẫn kém hơn một bậc.

Nói đơn giản, bọn họ cùng thuộc một công ty nhưng khác bộ phận, Hoàng Dương là sếp lớn thứ hai của bộ phận còn hắn thì là sếp thứ ba, thứ tư.

Hắn không thể chọc đến Hoàng Dương.

Hoàng Dương không thèm để tâm đến người đàn ông đi BMW, quay lưng, thành khẩn xin lỗi Trần Đức: “Anh Bát Hoang, thật sự xin lỗi, tôi đã đến chậm một bước”.