Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 109: Giáo Huấn




Thanh âm của nữ tử này chát chúa dễ nghe, tất cả mọi người trên lầu hai đều nghe được rõ ràng, nữ tử xuất trần ở bên cạnh vẫn chưa nói gì, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, nhàn nhã uống rượu.

Vẻ mặt của tu sĩ hai bàn đang tranh chấp cứng đờ, mang theo sắc mặt bất thiện xoay đầu lại.

Nhìn thấy chỉ là một đứa trẻ còn không Ngưng Khí, một tu sĩ Trúc Cơ trong đó cười lạnh nói:

- Trẻ con từ đâu tới mà dám nói lời ngông cuồng, một người phàm tục mà cũng vọng tưởng nghị luận việc tiên đồ!

Vài tên tu sĩ Ngưng Khí lại nhẹ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ngợi thầm nói:

- Nữ tử này xuất hiện rất đúng lúc, nếu không song phương sẽ xé rách da mặt, chúng ta sẽ rất khó toàn thân trở ra được.

Một tên tu sĩ Ngưng Khí vội vã thốt ra lời phụ họa, nói:

- Tiểu bối vô tri, mau trở về nhà nghịch bùn đi, nếu chọc giận Tiên nhân chúng ta, nói không chừng chúng ta sẽ giáo huấn ngươi một phen!

Nữ tử này đỏ mặt lên, khẽ gắt lên:

- Ngươi mới chơi bùn, cả nhà các ngươi đều chơi bùn! Miệng chó không mọc được ngà voi!

Nữ tử này đối mặt với những tu sĩ này mà cũng không hề có vẻ sợ hãi, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai. Hải Tinh nghe thấy nàng mắng rất thú vị, hắn hiểu ý cười cười.

Tuy rằng nữ tử này hung ác, nhưng dù sao tuổi lại xấp xỉ với Hải Tinh, Hải Tinh lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết đối với nàng.

Nữ tử này dường như thoáng nhìn thấy nụ cười ở khóe miệng của Hải Tinh, nàng hung hăng trợn mắt liếc mắt nhìn hắn, nhưng không có quát lớn.

Hải Tinh thấy vậy lắc đầu, thu dáng tươi cười lại, lẳng lặng quan sát tình huống phát triển. Tuy rằng hắn tâm địa thiện lương, nhưng lại cơ linh, biết rõ loại tình huống này không thể nói lung tung, nhúng tay vào.

Tên tu sĩ Ngưng Khí kia bị nữ tử này mắng cho sửng sốt một chút, cảm giác mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, hắn híp hai mắt lạnh giọng nói:

- Nữ oa nhi, ngươi ngại bản thân đã sống quá nhiều hay sao?

Tu sĩ Trúc Cơ ở một bên lại cười xùy một tiếng:

- Phàm nhân bây giờ thật là không biết trời cao đất rộng, ngay cả Tiên nhân cũng dám chống đối!

- Tiên nhân thì sao chứ, Tiên nhân cũng là người, có cái gì khác biệt chứ? Thứ ta không ưa nhất chính là đám tu sĩ vọng tự xưng là tiên như các ngươi. Ra vẻ tài trí hơn người, động một chút là con kiến hôi con kiến hôi, ngươi coi người khác là con kiến hôi, kỳ thực ở trong mắt người khác, các ngươi cũng chỉ là tồn tại như con kiến hôi mà thôi!

Lời nói của nữ tử này rất sắc bén, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ.

Lời nói này nói năng rất có khí phách, nói trúng tâm khảm của Lâm Dịch, trong mắt hắn lóe lên một tia tán thưởng. Không biết nữ tử này xuất phát từ môn phái nào, không ngờ lại có thể bồi dưỡng ra được nữ tử có linh tính bực này.

Hải Tinh nghe thấy nàng nói thế cũng rất là cảm động, hắn vốn xuất thân từ phàm nhân, ở trong lòng hắn chúng sinh vốn là bình đẳng, tu tiên thì như thế nào chứ, hà tất phải ra vẻ cao cao tại thượng.

Trong lời nói của nữ tử này có vẻ không nghe theo không buông tha, trong lòng Hải Tinh không khỏi giơ ngón tay cái về phía nàng, hắn nhìn về phía Lâm Dịch, trong ánh mắt lộ ra một tia cầu xin.

Sao Lâm Dịch không nhìn ra tâm tư của Hải Tinh cơ chứ, đứa trẻ này lo lắng nữ tử này sẽ bị đám tu sĩ này bắt nạt, cho nên muốn để cho Lâm Dịch xuất thủ.

Lâm Dịch lắc đầu cười khẽ, cho Hải Tinh một ánh mắt an ủi.

Nữ tử này và nữ tử xuất trần tuyệt đối có lai lịch bất phàm, trước tiên không nói tu vi của nữ tử xuất trần, hắn không nhìn thấu hư thực, chính là nữ tử này thì Lâm Dịch cũng đã cảm giác được nàng không có đơn giản như vậy.

Tên tu sĩ Trúc Cơ kia bị mấy câu nói chống đối của nữ tử này làm cho trong lòng khó chịu, trong mắt chợt lóe lên vẻ ngoan lệ, đầu ngón tay có ánh sáng chớp động, linh lực hiện lên, dường như định động thủ với nữ tử này.

- Khụ khụ...

Trên bàn các Tu sĩ Trúc Cơ có một tu sĩ ho nhẹ một tiếng, người này thân thể gầy gò, không giống như đa số tu sĩ có tóc dài, mà lại để tóc ngắn.

Thân thể tu sĩ Trúc Cơ muốn xuất thủ cứng đờ, nhanh chóng thu ánh sáng trên đầu ngón tay lại, dường như vô cùng kính nể với tên tu sĩ này, hắn lui sang một bên đứng yên không nói.

Lúc Lâm Dịch tiến đến thì đã chú ý tới tu sĩ này, thứ nhất là đầu rất nổi bật, thứ hai là người này đã đạt đến Trúc Cơ viên mãn, có tu vi cao nhất ở trong đám người này.

Đầu ngón tay của tu sĩ tóc ngăn không nặng không nhẹ gõ lên trên mặt bàn, mặt trầm như nước, dường như đã nhìn ra chỗ bất phàm của nhị nữ tử này, có chút thâm ý sâu sắc nhìn nữ tử này rồi nhẹ giọng nói:

- Ngươi mới vừa nói, các tu sĩ như chúng ta đi Tiềm Long sơn cũng sẽ chết ở đó, lời nói này lấy căn cứ từ đâu vậy?

Nữ tử này hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Ta và tỷ tỷ cũng đi qua Tiềm Long sơn, căn cứ vào linh lực ba động lưu lại ở chỗ đó, tỷ tỷ đã nói, trước kia nơi đó đã bạo phát một trận chiến đấu kịch liệt, năng lượng bạo phát đủ để tạo thành vết thương nặng đối với tu sĩ Huyễn Đan kỳ. Tiềm Long sơn còn để lại một tia thần thông lực, vô cùng bất phàm, trong đám các ngươi, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ viên mãn, đi tới đó nhất định sẽ không khác gì chịu chết.

- Thần thông lực!

Nữ tử này tuổi không lớn lắm, mà miệng lại nói lời nói kinh người.

Đám tu sĩ này ồ lên, nghị luận ầm ĩ, lẽ nào ma đầu kia lại cường hãn như vậy, chọc tới tu sĩ Kim Đan xuất thủ rồi hay sao?

Đám tu sĩ Trúc Cơ ào ào nhìn về phía tu sĩ tóc ngắn, trong ánh mắt hiện lên ý hỏi.

Tu sĩ tóc ngắn gật đầu, ý bảo lời nói của nữ tử kia không sai, những tu sĩ Trúc Cơ ồ lên, đa số những tu sĩ này đã xông xáo nhiều năm ở trong Tu chân giới, ít nhiều cũng đã có lịch lãm, không cần nhiều lời, lúc này đã nhìn ra hai nữ tử này không giống phàm nhân.

Vài tu sĩ Ngưng Khí lại không có được loại giác ngộ này, tu sĩ Ngưng Khí tầng chín dẫn đầu kia cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi nói có thần thông lực thì có thần thông lực hay sao? Tu sĩ Kim Đan đa số chuyên tâm tu luyện, sao có thể vì một ma đầu nho nhỏ mà xuất thủ cơ chứ? Sợ rằng ngươi đã nói quá sự thật.

Một người khác đáp:

- Không sai, ta đã từng học qua một chút thuật tra xét, hai người các ngươi căn bản không có Ngưng Khí, làm sao có thể cảm nhận được linh lực ba động cơ chứ, thật là buồn cười!

- Vô tri!

Vẻ mặt nữ nhân này rất xem thường, lạnh lùng ném ra một câu nói.

Lâm Dịch không khỏi mỉm cười, ngôn từ của nữ tử này rất sắc bén, miệng không hề lưu tình, hơn nữa lại thêm dáng vẻ bí hiểm cho nên ngược lại cũng rất đáng yêu.

Tên tu sĩ Ngưng Khí vừa mới bị tu sĩ Trúc Cơ cười nhạo, trong lòng đã sớm tức giận, lần này lại bị nữ tử này khinh bỉ làm cho hắn không thể kiềm chế được nữa.

Tu sĩ này đứng lên, thân thể thoắt một cái đã vọt đến bên cạnh nữ tử này, bàn tay giang ra, đánh về phía đỉnh đầu của nữ tử này.

Nhìn khí thế kia không có chút ý lưu tình nào, đó là bởi vì một lời không hợp cho nên hắn muốn chụp chết nữ tử này dưới tay mình.

Hải Tinh trải qua Long Tiên quả gột rửa, tố chất thân thể đã vượt xa trước đây, thân thể của tu sĩ kia mới vừa động thì hắn đã kịp phản ứng, lập tức đứng dậy, quát lên một tiếng:

- Dừng tay!

Lâm Dịch vẫn ngồi đó, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, nhưng thấy nữ tử kia trấn định tự nhiên, dường như có chỗ ỷ lại cho nên hắn không có xuất thủ trước.

Bàn tay vừa muốn rơi xuống đỉnh đầu nữ tử này thì nữ tử này đã không chút hoang mang giơ bàn tay nhỏ lên, nắm tay, xuất phát sau mà đến trước để nghênh đón.

- Phanh!

Chưởng quyền giao nhau.

Điều khiến cho mọi người ngoài ý muốn chính là, ngay cả một quyền của nàng mà tu sĩ Ngưng Khí tầng chín này cũng không kháng cự lại được, chỉ thấy y phục trên cánh tay phải của hắn đột nhiên nổ tung, lộ ra cánh tay trần, trên mặt chảy ra máu nhè nhẹ, theo đó là tiếng xương gãy vang lên.

Tu sĩ Ngưng Khí kia kêu đau một tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên bị một quyền đánh bay ra ngoài, đập vào trên bàn, chật vật không chịu nổi, lập tức hôn mê.

Các tu sĩ Trúc Cơ bên cạnh cười vang một tiếng, ào ào lắc đầu, tên tu sĩ Ngưng Khí tầng chín này tính tình cao ngạo, không coi ai ra gì, không ngờ lại bị một nữ nhân xuất thủ dạy dỗ.

Nhưng đây rõ ràng là tiếng gãy xương, mọi người đều nghe được rất rõ ràng, trong lòng âm thầm chậc lưỡi, thân thể của nữ tử này thật là mạnh mẽ.

Đám tu sĩ Ngưng Khí kia vội vàng tiến lên, đỡ tu sĩ Ngưng Khí kia lên, lại liên tục đút vài viên đan dược linh khí lượn lờ, lại trợn mắt nhìn về phía nữ tử kia, cũng không dám xuất thủ đối với nàng nữa.

Nữ tử này quyệt cái miệng nhỏ nhắn, hừ nhẹ một tiếng, mắng:

- Tên tu sĩ nhà ngươi dù đối mặt với một đứa trẻ như ta cũng không có ý lưu tình, loại kết quả này xem như đã nhẹ lắm rồi.

Hải Tinh nhìn thấy nữ tử này không có việc gì, trái lại còn đẩy lùi đối phương. Lúc này hắn mới biết được người ta còn mạnh hơn mình rất nhiều, là người có bản lĩnh lớn, căn bản không cần bản thân lo lắng cho nàng.

Hải Tinh đỏ mặt lên, lúng túng ngồi trở lại trên ghế.