Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 115: Bại




Lâm Dịch giấu đại bộ phận linh khí ở xung quanh đoạn kiếm thần bí, người ngoài không nhìn ra hư thực, hắn chỉ hơi phóng ra tu vi Ngưng Khí tầng năm, vẻ mặt mỉm cười, tự tin nói:

- Trưởng lão, kỳ thực hai người chúng ta đều đã Ngưng Khí, tới học nghệ bái sư, xin trưởng lão thành toàn, hơn nữa ta có lòng tin thu được tư cách tham gia trăm tộc đại chiến.

- Hừ hừ, tông môn chúng ta có hơn ba ngàn tên đệ tử ngoại môn, hai trăm mười đệ tử nội môn, còn có ngũ đại đệ tử hạch tâm, muốn thu được tư cách trăm tộc đại chiến, ít nhất cũng phải là đệ tử hạch tâm mới được. Coi như hôm nay ngươi có tu vi Ngưng Khí tầng năm, thế nhưng ở trong hàng đệ tử ngoại môn cũng sắp xếp ở vị trí cuối cùng, muốn trở thành đệ tử hạch tâm, ngươi kém rất xa.

Lão nhân lôi thôi hắng giọng một cái, nhìn Hải Tinh nói:

- Tư chất căn cốt của đứa trẻ Hải Tinh này không thể chê, thể chất càng là trong một vạn không có lấy một người, ngàn năm khó gặp. Nhưng mà, bất kể thiên phú của ngươi nghịch thiên ra sao, vào tới tông môn thì sẽ phải từng bước một đi về phía trước, không có chỗ nào có thể mưu lợi. Cho dù là thiên tài của tứ đại Hoàng Tộc, ba đại tông môn đi tới nơi này cũng phải đi từ đệ tử ngoại môn đi lên, đánh bại đối thủ dọc theo đường đi, tranh đoạt năm danh ngạch đệ tử hạch tâm! Danh ngạch cố định, đệ tử hạch tâm thất bại chỉ có thể lần nữa xuống làm đệ tử nội môn, dùng phương thức này để kích thích các đệ tử.

Trong lòng Lâm Dịch rùng mình, nếu đúng như lời nói của vị trưởng lão này, trong tông môn này đúng là tràn ngập cạnh tranh, chỉ cần hơi chậm thì rất có thể sẽ bị người trong môn đuổi kịp, bị đẩy xuống phía dưới.

- Chỉ là như vậy cũng tốt, dùng thực lực của ta một đường đánh lên trên, có lẽ cũng sẽ không quá khó khăn.

Trong lòng Lâm Dịch có một phen tính toán, đồng thời còn mơ hồ có một loại cảm giác hưng phấn.

Tính tình của Lâm Dịch vốn rất là thản nhiên, chưa bao giờ có ý thức cạnh tranh, chỉ có một tâm tư không tranh giành quyền thế. Ở trên Thí kiếm bình của Dịch Kiếm tông, rõ ràng có thực lực tranh đoạt danh ngạch đi Thần ma chi địa, thế nhưng hắn lại đưa cơ hội lại cho Thạch Đầu và Diệp Uyển Nhi.

Nếu không phải Diệp Uyển Nhi bị tu sĩ Hàn Nguyên Cốc đánh thành bị thương nặng, liên lụy tới thọ nguyên của Lâm Thanh Phong giảm thiểu thì Lâm Dịch cũng sẽ không đi tới Thí kiếm bình rồi xuất thủ. Nếu như không phải là vì thần dược thái cổ cứu sư phụ thì hắn sẽ không tiến vào Thần ma chi địa.

Nhưng nửa năm qua, quả thực đã xảy ra quá nhiều chuyện, vì ước định mười năm sau, Lâm Dịch chỉ có đi tranh đoạt. Có thể dự đoán ra được, nhất định ước định mười năm sau sẽ không thuận buồm xuôi gió, tràn ngập rất nhiều biến số và vô số trở ngại.

Lâm Dịch không có thế lực khổng lồ, một mình đi tới Nghiễm Hàn cung, nhất định sẽ có tầng tầng lớp lớp áp lực đến từ sư môn Nghiễm Hàn cung.

Mười năm sau, Vũ Tình sẽ có thái độ gì đối với Lâm Dịch chứ?

Rốt cuộc đã tu luyện tới tu vi thế nào rồi, có khả năng đạt đến đỉnh phong của đám người trẻ tuổi, ngạo thị đông đảo thiên tài hay sao?

Hơn nữa vấn đề khó khăn nhất đặt ở trước mặt Lâm Dịch đó là, mười năm sau, hắn sẽ dùng thân phận gì đi lên trên Nghiễm Hàn cung.

Dùng thân phận Mộc Thanh hôm nay đi gặp Vũ Tình tỷ, còn không bằng không đi thì hơn. Trước tiên không nói tới thành ý, mười năm sau, ngay cả diện mạo chân thật cũng không dám lộ ra thì làm sao có tư cách đi gặp nàng chứ.

Nhưng mà lấy thân phận của Lâm Dịch đi tới Nghiễm Hàn cung, thì đã khó lại càng thêm khó. Lâm Dịch và Công Tôn hoàng tộc đã kết làm đại thù, Nghiễm Hàn cung lại giao hảo với Công Tôn hoàng tộc, sao sẽ dễ dàng để cho hắn đi lên Nghiễm Hàn cung gặp Vũ Tình cơ chứ.

Huống chi, Lâm Dịch đã là Ma tộc được Hồng Hoang đại lục công nhận, người người đều muốn giết, muốn đi lên trên Nghiễm Hàn cung, khó hơn lên trời.

- Chỉ có thể đi một bước tính một bước, có thể tham gia trăm tộc đại chiến thì mới có thể nhìn thấy Vũ Tình tỷ trước được.

Lâm Dịch thở dài một tiếng.

Vì tư cách thu được trăm tộc đại chiến, hắn chỉ có thể trở thành đệ tử hạch tâm của tông môn, một đường đánh lên trên, đánh bại mọi người mà thôi!

Nghĩ đến tận đây, Lâm Dịch trầm giọng nói:

- Trưởng lão, sao ngài không cho ta một cơ hội, có thể ta sẽ mang tới một kinh hỉ cho ngài đó.

Lão nhân lôi thôi khinh thường nhìn Lâm Dịch một chút, lắc đầu nói:

- Ngươi? Không được!

- Lại bị lão nhân này khinh bỉ, cho dù tượng đất cũng có ba phần tức giận được đó.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, bình phục tâm thần nói:

- Trưởng lão, ngươi thử nói một chút coi, tại sao ta lại không được. Cũng không phải con người vừa sinh ra đã là tồn tại vô địch, đều phải lớn lên từng chút một, ta tự tin không thua bất kỳ thiên tài nào cả.

- Ngươi ở đâu đâu cũng đều không được!

Lão nhân lôi thôi bĩu môi, lạnh lùng đáp lại.

-...

Lâm Dịch hận lão nhân này đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không có biện pháp làm gì hắn, đầu nóng lên, muốn toàn lực thả ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ, để cho hắn nhìn một cái.

Đến lúc đó, Lâm Dịch rất muốn nhìn lão nhân này một chút, xem hắn còn có thể nói cái gì nữa không. Theo Lâm Dịch nghĩ, bằng vào tu vi Trúc Cơ trung kỳ, dù thế nào cũng có thể đứng vào trong ba trăm đệ tử nội môn được rồi.

Huống chi hắn còn có thần thông thuật Niết Bàn sinh tử luân, thần thông vừa ra, các tu sĩ Trúc Cơ khác rất khó có thể chống lại được hắn.

Đúng lúc này, lão nhân lôi thôi liếc mắt nhìn Lâm Dịch, châm chọc nói:

- Tính sao, tiểu tử, ngươi còn không phục sao?

Không đợi Lâm Dịch nói, lão nhân lôi thôi tiếp tục nói:

- Tiểu tử ngươi đừng không phục, bây giờ ngươi không phải là Ngưng Khí tầng năm sao, lão nhân ta cũng là Ngưng Khí tầng năm, không bằng chúng ta khoa tay múa chân một chút xem sao.

Trong lòng Lâm Dịch cười thầm:

- Linh khí của ta trải qua đoạn kiếm thần bí rèn luyện trở thành linh khí màu lam, uy lực lớn hơn linh khí của tu sĩ bình thường, linh khí của Ngưng Khí tầng bốn cũng đủ để chống lại được với linh khí của tu sĩ Ngưng Khí tầng năm bình thường. Hừ, cứ để cho lão nhân này khinh thường, một lát nữa sẽ để cho hắn ăn quả đắng.

Hẳn vị tiền bối này chưa từng nghe qua khí huyết màu lam của ta, so chiêu với hắn một chút cũng không sao.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch làm bộ trầm ngâm một chút, vẻ mặt có chút khổ sở, nói:

- Trưởng lão, pháp thuật của Tu chân giới ta chỉ hiểu được một Hóa hình thuật, không biết...

- Khà khà, Hóa hình thuật sao, ta cũng biết một chút, ngươi xác định ngươi hiểu sao?

Lão nhân lôi thôi cười quái dị một tiếng.

Lâm Dịch sửng sốt, bật thốt lên:

- Hóa hình thuật là thủ đoạn pháp thuật bình thường nhất của tu sĩ, dễ tu luyện nhất, hầu như tất cả tu sĩ đều hiểu. Ta hiểu Hóa hình thuật thì có gì ngạc nhiên cơ chứ?

Lão nhân lôi thôi lắc đầu nói:

- Ngươi kém rất xa, chúng ta vẫn dùng Hóa hình thuật này để khoa tay múa chân một chút, ta rất muốn nhìn xem thiếu niên nhà ngươi hiểu được mấy phần Hóa hình thuật này.

Lâm Dịch liên tục cười lạnh, trong lòng oán thầm. Lão nhân này có chút cố lộng huyền hư, một pháp thuật cấp nhập môn như Hóa hình thuật có thể có gì chứ? Chờ ta dùng linh khí màu lam bẻ gãy nghiền nát, đánh tan linh khí của hắn, khi đó nhất định phải cười nhạo lại đối phương một phen.

- Tiền bối, ngươi nên chuẩn bị cho tốt.

Lâm Dịch lễ phép nói một câu.

- Muốn đánh mau đánh, đừng ra vẻ!

Lão nhân lôi thôi ra vẻ mong mỏi.

Lâm Dịch hừ nhẹ một tiếng, vận linh khí màu lam Ngưng Khí tầng năm, nhanh chóng ngưng tụ ra quyền ấn lớn chừng cái đấu màu lam ở trên đầu ngón tay, tản ra kiếm khí nhè nhẹ.

Từ lâu Lâm Dịch đã xác nhận lão nhân lôi thôi này là trưởng lão tông môn, thực lực cao cường, cho nên hắn cũng không có nương tay, nắm đấm màu lam xen lẫn một tia kiếm khí sắc bén, đánh về phía lão nhân lôi thôi.

Lão nhân lôi thôi khẽ ồ một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng thoáng qua rồi biến mất, đổi thành xem thường và trào phúng.

Trong lòng bàn tay của lão nhân lôi thôi hiện lên một khối không khí hình tròn chỉ lớn chừng bằng móng tay, tinh túy mà cô đọng. Đầu ngón tay hắn khẽ búng, trong nháy mắt khối không khí hình tròn đã quét không gian, hóa thành một đạo khí trụ, đón nhận một quyền màu lam do linh khí biến hóa mang theo kiếm khí của Lâm Dịch đang đánh tới.

- Phốc!

Quyền màu lam và khối không khí hình tròn chợt chạm vào nhau ở trên không trung, nhưng không có phát ra âm hưởng quá lớn, trái lại còn sinh ra một loại thanh âm quái dị.

Lâm Dịch mở to hai mắt ra nhìn, trong mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được nổi, mắt mở trừng trừng ra nhìn nắm đấm màu lam xen lẫn kiếm khí của hắn bị khối không khí hình tròn không tầm thường chút nào kia xuyên thấu qua.

Nắm đấm màu lam ầm ầm tiêu tán, năng lượng của khối không khí hình tròn kia cũng tiêu tán hơn nửa, nhưng trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Dịch, lại đánh tới ngực của hắn.

- Phanh!

Một tiếng vang nhỏ vang lên bên tai của Lâm Dịch, lại giống như sấm sét, khiến cho hắn có cảm giác như phát mộng.

Linh khí của Ngưng Khí tầng năm nện lên trên Bất diệt kiếm thể của Lâm Dịch không có chút cảm giác nào, nhưng Lâm Dịch lại như bị choáng váng, trong hai mắt để lộ ra vẻ mờ mịt.

- Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy?

Lâm Dịch đứng chết lặng ngay tại chỗ, cúi đầu nhìn y phục trước ngực đã bị khối không khí kia đánh vào tạo thành cái lỗ, hắn lẩm bẩm nhiều lần.

Lâm Dịch có thể xác định được lực lượng mà lão nhân lôi thôi sử dụng tuyệt đối chỉ là linh khí của Ngưng Khí tầng năm, hơn nữa chính là loại linh khí của tu sĩ bình thường, cũng không có chút linh khí dị biến nào cả.

Lão nhân lôi thôi cũng dùng Hóa hình thuật, là pháp thuật cấp nhập môn thường gặp, bình thường nhất trong Tu chân giới.

- Làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ? Linh khí màu lam của ta vốn đã cường đại hơn so với linh khí phổ thông, nhưng khối không khí của hắn lại có thể đánh nát Hóa hình thuật của ta, hơn nữa còn có thừa lực đánh lên trên người của ta.

Trong mắt của Lâm Dịch lóe lên vẻ không hiểu, thận trọng nghĩ lại quá trình song phương xuất thủ, không buông tha một chi tiết nào cả.

- Chẳng lẽ Hóa hình thuật biến ảo thành khối không khí hình tròn, sức bật sẽ tăng lên rất lớn sao?

Lâm Dịch nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn lão nhân lôi thôi đã có thêm một phần ngưng trọng, nói:

- Chúng ta lại tiếp tục.

Thái độ của lão nhân lôi thôi vẫn là trào phúng Lâm Dịch, hắn cười khà khà rồi gật đầu.

Lâm Dịch học theo, cũng ngưng tụ ra một khối không khí hình tròn ở trong lòng bàn tay, đầu ngón tay bắn ra, đánh về phía lão nhân lôi thôi kia.

Thủ pháp của hai người hầu như giống nhau như đúc, động tác tương đồng.

Lúc này lão nhân lôi thôi lại dùng Hóa hình thuật huyễn hóa ra một cái nắm đấm, đánh ra ngoài.

Lâm Dịch mắt không chớp nhìn chằm chằm vào chỗ hai thứ va chạm.

- Phốc!

Khối không khí hình tròn của Lâm Dịch nhanh chóng tán loạn, bị linh khí biến ảo thành nắm đấm của lão nhân lôi thôi đánh nát, sau đó thế đi của nắm đấm không giảm, đánh vào trên người của Lâm Dịch.

Lại bại!

Cùng là Ngưng Khí tầng năm, cùng là Hóa hình thuật, pháp quyết sơ cấp nhất, hơn nữa phẩm cấp linh khí của Lâm Dịch còn cao hơn một bậc, thế nhưng vẫn có kết cục là đại bại.