Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 123: Phá Trận




Tầng một của Luyện Tâm Điện không có bất kỳ bố trí dư thừa nào cả, thứ lóng lánh duy nhất chính là từng đạo trận văn huyền ảo.

Thần thức khổng lồ của Lâm Dịch đảo qua đại điện, trong lòng hơi đối chiếu một chút, sau đó hắn đã phát hiện chỗ mắt trận trong đại trận này.

Lâm Dịch đi tới, đầu ngón tay bắn ra một đạo linh khí, đánh nát từng cái linh thạch trong mắt trận. Không có linh thạch chống đỡ, cũng không lâu sau, trận văn trở nên ảm đạm, dần dần tiêu tán.

Luyện Tâm đại trận trong tầng một Luyện Tâm Điện lại bị Lâm Dịch dễ dàng phá giải.

Trận pháp nhất đạo, trăm đường vẫn quanh một đốm, trận văn trong tầng một đại điện này nhìn như hỗn loạn hay thay đổi, thế nhưng ở trong mắt Lâm Dịch lại giống như trẻ con vẽ bùa vậy, rất là buồn cười.

Hắn ở trong Dịch Kiếm tông sáu năm, cho dù mỗi ngày kiên trì không ngừng Ngưng Khí, thế nhưng không có chút khởi sắc nào. Sau đó hắn lại dùng hơn nửa thời gian tiêu tốn vào việc nghiên cứu đối với trận pháp.

Thiên tư của Lâm Dịch không tệ, vô phương Ngưng Khí cũng chỉ là bởi vì đoạn kiếm thần bí trong cơ thể của hắn. Khi hắn chuyển tâm tư lên trên trận pháp, ở trong Dịch Kiếm tông, nghiên cứu của Lâm Dịch đối với trận pháp chi đạo đã không ai bằng nữa.

Cộng thêm trước kia ở trong Diễn Thiên đại trận của Thần ma chi địa gần một tháng, lĩnh ngộ đối với trận pháp của Lâm Dịch đột nhiên tăng mạnh, đã mơ hồ trở thành một đại sư trận pháp.

Nếu như hôm nay Lâm Dịch tĩnh tâm lại, tiêu hao tâm huyết bố trí đại trận, kết hợp khốn trận, sát trận, ảo trận lại với nhau cũng đã đủ để tru diệt được tất cả tu sĩ Trúc Cơ.

Bên ngoài Luyện Tâm Điện.

Các tu sĩ vây xem nhìn thấy một thân ảnh đi mấy bước trong đại điện, cũng không lâu sau sau quang mang trong đại điện lại dần dần thu lại, bên trong biến thành một mảnh đen nhánh.

Các tu sĩ không nhìn thấy tình cảnh bên trong, vẻ mặt không khỏi có vẻ khó hiểu, cả đám tụ tập chung lại một chỗ nghị luận ầm ĩ.

- Bên trong đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không nhìn thấy được bên trong cơ chứ.

- Không rõ ràng lắm nhỉ, người nọ đi mấy bước, quang mang của Luyện Tâm đại trận đã biến mất không thấy. Luyện Tâm Điện có thể ngăn cản thần thức của tu sĩ tra xét, ta cũng không nhìn thấy được vào bên trong.

- Sao lại như vậy chứ, rốt cuộc hai người này đã thông qua thí luyện nhập môn hay không thông qua đây?

Những tu sĩ khác tụ chung lại một chỗ thảo luận, mấy người Minh Không cũng trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy rất mù mịt. Đối với chuyện đã xảy ra ở bên trong các nàng cũng không được biết một chút nào.

Sắc mặt của Tô Thất Thất lại rất bình tĩnh, nhưng ở chỗ sâu trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trong lòng Đường trưởng lão dâng lên một chút bất an, thấp giọng nói:

- Bọn họ đang giở trò quỷ gì ở bên trong vậy, sao Luyện Tâm đại trận vừa khởi động lại không còn ánh sáng của đại trận nữa chứ?

Trên mặt của Lăng Dược vẫn treo nụ cười, nhưng rõ ràng đã có thể nhìn ra được nụ cười của hắn có chút miễn cưỡng, hắn nghi ngờ nói:

- Lẽ nào Luyện Tâm đại trận xảy ra vấn đề, không còn nhạy bén nữa sao?

- Tuyệt đối không thể nào được!

Đường trưởng lão quả quyết nói:

- Luyện Tâm đại trận từ lúc kiến tông đã được truyền thừa xuống, có tông chủ tự mình kiểm tra định kỳ, bảo đảm đại trận vận chuyển không có việc gì, chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống không nhạy.

Lăng Dược cũng gật đầu, nói:

- Ngươi nói không sai, nhưng rốt cuộc bên trong đã xảy ra biến cố gì chứ?

Con ngươi của Đường trưởng lão chuyển động, chột dạ nói:

- Nếu như xảy ra ngoài ý muốn, đánh cuộc kia cũng không tuân thủ được nữa rồi.

- Đường trưởng lão, ngươi nói những lời này mà không cảm thấy vô sỉ hay sao.

Tô Thất Thất lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.

Đường trưởng lão lúng túng cười cười, cũng không dám phản bác.

Tô Thất Thất ở trong tông môn là một tu sĩ rất đặc biệt, thân là đệ tử hạch tâm, tính tình lại đạm bạc, hình như mọi chuyện đều không được nàng để ở trong lòng. Nhưng nếu thực sự chọc giận nàng, như vậy tuyệt đối sẽ phải chịu đựng lửa giận như sấm sét.

Từng có trưởng lão trong tông môn tự ý vận dụng hình phạt, gây sự với Tô Thất Thất, nếu như đổi thành những tu sĩ khác thì đâu dám phản kháng, buồn bực nhịn xuống cho qua mà thôi.

Nhưng Tô Thất Thất lại cường thế xuất thủ, trực tiếp đánh cho trưởng lão tông môn có tu vi Kim Đan kỳ kia tàn phế, mấy tháng sau mới có thể xuống đất đi lại. Sau đó tông chủ nể tình trưởng lão tông môn phạm phải sai lầm lần đầu, lại không trừng phạt Tô Thất Thất nữa, sau đó việc này cũng không giải quyết được gì mà cho qua.

Lăng Dược khẽ cười một tiếng, hơi thả ra khí tức của Kim Đan, đánh tan bầu không khí bị đè nén, nói:

- Chuyện còn chưa thể kết luận được, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được, không cần thiết vì hai tiểu bối mà tranh đấu với nhau.

Minh Không nhìn Luyện Tâm Điện tối om, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng, chau mày, nhẹ giọng hỏi:

- Tỷ tỷ, đám người Hải Tinh không sao chứ?

- Yên tâm, tạm thời bọn họ không có việc gì, nếu như có nguy hiểm thì ta sẽ xuất thủ.

Tô Thất Thất lạnh nhạt nói một câu, Minh Không nghe được câu này, mỉm cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, yên lòng hơn trước.

- Nếu không thể thông qua thí luyện luyện tâm, tự nhiên sẽ bị Luyện Tâm đại trận đẩy ra ngoài điện. Tô sư tỷ, nếu như ngươi xuất thủ, sợ rằng sẽ không hợp quy củ đó?

Lăng Dược cười như mà không phải cười nói.

- Trong mắt của ta không có quy củ.

Tô Thất Thất không thèm nhìn Lăng Dược, chỉ là vuốt nhẹ đầu ngón tay, trực tiếp nói ra một câu.

Tô Thất Thất vuốt ngón tay ngọc, ngón tay trắng nõn mà nhẵn nhụi, nhưng trên đầu ngón tay lại có một tia ánh sáng màu vàng chớp động.

Ánh sáng màu vàng chậm rãi ngưng tụ thành một cái hình cầu lớn bằng đậu tương, nhẹ nhàng thoát ra khỏi đầu ngón tay, nhìn như mềm mại nghịch ngợm, thế nhưng bên trong lại tản ra từng trận sát khí chấn nhiếp tâm thần người ta, áp chế một cỗ năng lượng cuồng bạo khổng lồ ở bên trong.

Lăng Dược nhìn thấy đầu ngón tay của Tô Thất Thất có ánh sáng chớp động, hắn biến sắc, trong ánh mắt lộ ra một tia kiêng kỵ, thậm chí còn lộ ra một tia đố kỵ, hừ nhẹ một tiếng, lập tức quay đầu đi chỗ khác.

Lão nhân lôi thôi nằm ở trên một tảng đá ngoài cửa vào tông môn, hai mắt nửa khép nửa mở, tùy ý nhìn về phía Luyện Tâm Điện, lười biếng ngáp một cái.

Tầng một Luyện Tâm Điện.

Trong nháy mắt khi Lâm Dịch phá trận pháp, trong đại điện lần nữa rơi vào trong bóng đêm.

- Thí luyện nhập môn cũng chỉ có vậy mà thôi.

Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, mang theo Hải Tinh xoay người rời đi, thế nhưng đi tới trước cửa điện, thân thể của Lâm Dịch lại đột nhiên dừng lại.

Tình huống dường như có chút không đúng.

Trong bóng tối, hai tròng mắt của Lâm Dịch đang mở ra, chớp động ánh sáng không rõ.

- Sư phụ, coi như chúng ta đã thông qua thí luyện nhập môn rồi hay sao?

Hải Tinh có chút nghi ngờ hỏi.

- Chưa hẳn.

Lâm Dịch lắc đầu, rơi vào trầm tư.

- Đường trưởng lão từng nói, nếu như thông qua thí luyện thì tự nhiên hắn sẽ biết. Dùng sự quan tâm của Minh Không đối với Hải Tinh thì cũng sẽ xông vào trước tiên, chúc mừng Hải Tinh. Nhưng vì sao phá trận lâu như vậy mà lại không có người nào tiến vào chứ? Tuy rằng Đường trưởng lão và ta có đánh cược trên người, nhưng có Tô Thất Thất và Minh Không ở bên cạnh coi chừng, hắn ta còn không dám động chút tay chân trên chuyện như thế này mà.

Khắp đại điện này đều dùng một loại chất liệu không biết tên để dựng mà thành, có thể cắt đứt thần thức, Lâm Dịch cũng không biết rõ tình huống bên ngoài cho lắm.

- Chỉ có một loại khả năng, phá giải trận này còn chưa đủ để thông qua thí luyện nhập môn.

Đột nhiên Lâm Dịch nghĩ đến vẻ ngoài của tòa đại điện này, linh quang trước mắt lóe lên, đã đoán ra được đại khái.

- Tòa đại điện này chia làm bảy tầng, có lẽ thí luyện nhập môn là phải thông qua tầng thứ mấy thì mới có khả năng hợp cách.

Lâm Dịch nghĩ đến đây, nhẹ thở phào nhẹ nhõm, thầm than:

- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã trực tiếp đi ra ngoài điện rồi.

Sau đó Lâm Dịch khẽ cười một tiếng:

- Đơn giản, chỉ là phá giải trận pháp mà thôi, bảy tầng thì như thế nào chứ, ta sẽ phá từng tầng một.

Lâm Dịch mang theo Hải Tinh, tìm được cửa vào rồi leo lên tầng thứ hai.

Đối với trận pháp trên tầng thứ hai, Lâm Dịch còn không rõ ràng lắm. Đề phòng làm ảnh hưởng đến Hải Tinh, hắn dặn Hải Tinh ở phía dưới, chờ hắn phá giải được trận pháp tầng hai của đại điện thì lại đi lên.

Lâm Dịch đã hoàn toàn đi sai đường, thế nhưng hắn lại không biết chuyện này một chút nào.

Lâm Dịch rất có lòng tin đối với việc liên tục phá trận pháp trong bảy tầng...