Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 154: Ngươi thua




Lâm Dịch vân đạm phong khinh nói một câu lại làm cho trong lòng Mông Dã căng thẳng, hô hấp chợt dừng lại, hắn có thể cảm giác được, người này sắp xuất thủ!

Ánh mắt của Lâm Dịch vô cùng bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, nhưng Mông Dã lại cảm giác da đầu tê dại từng đợt, tóc gáy trên người dựng đứng, một loại cảm giác nguy cơ trước nay từng có trong nháy mắt đã buông xuống người hắn.

Mới vừa rồi Lâm Dịch còn là người nho nhã, nhìn như rất bình thản, nhưng chớp mắt lại giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, tản ra một cổ khí tức sắc bén.

Mông Dã không dám khinh thường, trực tiếp lấy ra một cái búa lớn ở trong túi trữ vật, sáng bóng, trên búa để lộ ra hàn khí lạnh lẽo, ở cán búa được khắc từng vòng hoa văn, nhìn qua phong cách cổ xưa, dường như là một kiện binh khí có chút lai lịch.

Mông Dã xuất ra cái búa lớn này, trong lòng cũng trở nên kiên định hơn rất nhiều, hắn trầm giọng nói:

- Liệt Địa Phủ của ta chính là thứ do cơ duyên đoạt được, trình độ bền bỉ không thua gì Đan Khí, Mộc sư đệ cẩn thận.

Thân thể của Mông Dã vốn đã khôi ngô, cầm trong tay Liệt Địa Phủ lại giống như thiên thần hạ phàm, càng để lộ ra vẻ uy mãnh và khí phách.

Lâm Dịch mỉm cười, xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một luồng kiếm khí màu lam, đầu ngón tay khẽ búng, trực tiếp bắn về phía Mông Dã.

Hóa Hình thuật! Hóa Hình thuật ẩn chứa Nhập vi đạo!

Cách một năm, Lâm Dịch lần nữa xuất thủ, vẫn là một luồng kiếm khí màu lam nhìn như bình thường, so với một năm trước cũng giống như nhau.

Kiếm khí màu lam hầu như ngay lập tức phóng tới phía trước, Mông Dã không dám khinh thường mà hét lớn một tiếng, tu vi Trúc Cơ đại thành toàn lực bạo phát, tay vung Liệt Địa Phủ lên, trực tiếp chém vào một luồng kiếm khí màu lam.

- Oanh!

Một tiếng vang thật lớn vang vọng, ở chỗ va chạm có một tầng khí lãng nóng rực lan tràn ra.

Hai chân của Mông Dã gắt gao cố định ở trên đất, hai mắt trợn lên, không lui về phía sau nửa bước, song phương cân sức ngang tài!

Đối với kết quả này, Lâm Dịch khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Dựa vào thực lực Trúc Cơ đại thành của Mông Dã có thể có thể kháng cự lại kiếm khí của hắn, nhưng tuyệt đối không thể làm được tới mức không lui nửa bước như vậy.

Hai mắt Lâm Dịch híp lại, nhìn thanh Liệt Địa Phủ này, trong đầu suy nghĩ, hắn đã hiểu rõ nguyên do trong này, Liệt Địa Phủ này có chút môn đạo, đã chặn đại bộ phận lực lượng cộng minh, chấn động ở trong kiếm khí của hắn.

Chỉ là chuyện này cũng không ảnh hưởng tới đại cục, một đạo kiếm khí vốn cũng không đả thương được Mông Dã.

Mông Dã chống cự lại được kiếm khí màu lam của Lâm Dịch, ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, không nhịn được cười ha hả, cất cao giọng nói:

- Mộc sư đệ, thời gian một năm của ngươi, dường như không đề cao được Nhập vi đạo lên bao nhiêu thì phải. Nếu như thủ đọan của Mộc sư đệ có những thứ này, sợ rằng hôm nay sẽ không phải là cục diện chúng ta giằng co, mà nhất định ngươi sẽ bị thua!

Kỳ thực trong lòng Mông Dã giống như gương sáng, hắn biết hắn chiếm tiện nghi binh khí, cho nên mới ngăn cản được kiếm khí của Lâm Dịch, nhưng binh khí cũng là một bộ phận của thực lực đấy.

Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, nói:

- Phải không?

Mông Dã vung Liệt Địa Phủ vài cái, lại lớn tiếng nói:

- Một luồng kiếm khí của ngươi không làm gì được Liệt Địa Phủ của ta, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa thì cứ dùng hết đi, để cho Mông Dã ta kiến thức một phen!

Lâm Dịch thản nhiên nói:

- Người còn nhớ lời trước đó ta đã nói không?

- Cái gì?

Mông Dã sửng sốt một chút, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Trước đó ta đã nói qua, một luồng kiếm khí quả thực vô dụng đối với ngươi.

Mông Dã khẽ nhíu mày, không biết lời này của Lâm Dịch là có ý gì, nhưng khi hắn thấy lòng bàn tay của Lâm Dịch, sắc mặt đại biến, miệng không khỏi ngược hít một hơi khí lạnh.

Trong lòng bàn tay của Lâm Dịch lại có mười mấy đạo kiếm khí đang xoay tròn bay lượn, quan trọng nhất là, lực lượng sắc bén trong mỗi một đạo kiếm khí cũng không có yếu bớt chút nào.

Lâm Dịch thản nhiên nói:

- Một luồng kiếm khí vô dụng đối với ngươi, nhưng nếu như là mười mấy đạo thì sao?

Vừa dứt lời, mười mấy đạo kiếm khí đột nhiên thoát khỏi tay của Lâm Dịch, lam quang quét qua trên không trung, phát ra một từng tiếng rít gào.

Mông Dã trấn áp sự chấn động trong lòng, hai chân hơi giang rộng ra, hai tay cầm Liệt Địa Phủ thật chặt, nhắm vào kiếm khí màu lam đang bay tới, một mạch bổ về phía trước mười mấy đạo phủ ảnh.

- Huyết Chiến Bát Phương!

Nghe thấy một tiếng gào thét của Mông Dã, mấy trăm tên tu sĩ đang vây công Hải Tinh bên kia cũng hơi dừng lại, nhịn không được nhìn về phía bên này.

Huyết Chiến Bát Phương là đòn sát thủ của Mông Dã, năm đó hắn bằng vào một chiêu này mà vọt vào trong trước năm mươi tên đệ tử nội môn. Quả thực đám tu sĩ kia không nghĩ tới, Lâm Dịch lại dồn Mông Dã đến loại tình trạng này.

Bên Hải Tinh cũng chỉ còn lại có chín tu sĩ, thừa dịp các tu sĩ kia ngây người, rốt cục bọn họ đã có một tia cơ hội thở dốc. Nhưng bọn hắn đã hầu như kiệt lực, vô lực tái chiến, có chút tu sĩ thậm chí còn đặt mông ngồi xuống dưới đất, thở dốc từng ngụm từng ngụm.

Kiếm khí màu lam trong nháy mắt đã va chạm với Liệt Địa Phủ.

- Phanh! Phanh! Phanh...

Liên tục có mười mấy tiếng nổ vang lên, mỗi một tiếng, Mông Dã lui về phía sau một bước, trong chớp mắt đã lui ra xa vài chục bước.

Đám tu sĩ bên kia hơi biến sắc, không nghĩ tới Mông Dã Trúc Cơ đại thành cũng không đỡ được Hóa Hình thuật ẩn chứa Nhập vi đạo của Lâm Dịch.

Mông Dã cắn chặt răng, ra vẻ trấn định, nhưng hai tay nắm Liệt Địa Phủ của hắn cũng đã run nhè nhẹ.

Khi va chạm cùng mười mấy đạo kiếm khí màu lam này, cổ tay của Mông Dã đã bị đánh rách tả tơi, chảy ra một tia máu đỏ tươi, tí tách rơi xuống trên mặt đất. Chẳng biết tại sao, chiến trường vốn hỗn loạn ầm ĩ, nhưng tiếng tí tách này lại giống như ma âm vậy, lọt vào trong tai mọi người rất rõ ràng.

Dường như Liệt Địa Phủ cũng có chút không chịu nổi được mười mấy đạo kiếm khí ẩn chứa Nhập vi đạo, thân búa run rẩy, phát ra từng tiếng rên rỉ.

Lâm Dịch nhẹ giọng nói:

- Còn muốn đánh nữa không?

Mông Dã cười lớn một tiếng, cất giọng nói:

- Vì sao không đánh chứ, ngươi vẫn còn chưa đánh bại được ta!

Lâm Dịch thở dài một tiếng, bàn tay vốn nắm chặt chậm rãi mở ra, theo bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay bỗng nhiên dần dần hiện ra một đám ánh sáng màu lam như ngọc, huyễn lệ loá mắt, chấn nhiếp tâm thần người ta.

Nhìn đám ánh sáng này, mặt Mông Dã xám như tro tàn, trong mắt hiện lên vẻ buồn bực, cũng không đề lên nổi một chút tâm tư phản kháng nào nữa.

Trong đám ánh sáng như ngọc này bất ngờ có hơn trăm đạo kiếm khí màu lam bay lượn lẩn quẩn, lúc này Mông Dã mới thật sự hiểu hàm nghĩa câu nói kia của Lâm Dịch.

- Một luồng kiếm khí quả thực vô dụng đối với ngươi.

Mông Dã cười khổ một tiếng, nghĩ ngợi nói:

- Đúng vậy, người ta có thể đồng thời nắm trong tay hơn trăm đạo kiếm khí. Một đạo kiếm khí ta còn có thể miễn cưỡng ngăn cản được, mười đạo kiếm khí ta đã lộ ra hiện tượng thất bại, hơn trăm đạo... Ài, mới vừa rồi ta còn cười nhạo hắn trong một năm qua không có tiến bộ, hóa ra không lúc nào là hắn không tiến bộ, không chỉ là tu vi, ngay cả Nhập vi đạo cũng có thể làm được tới tình cảnh như vậy, quả thực xứng đáng được xưng là bất thế thiên tài.

Sau đó Mông Dã hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Đến đây đi, để cho ta biết một chút về uy lực hơn trăm đạo kiếm khí này của ngươi!

Ánh mắt Lâm Dịch ngưng trọng, hơn trăm đạo kiếm khí màu lam như được ánh mắt của hắn chỉ dẫn, trực tiếp từ trong lòng bàn tay phát ra ngoài, hợp thành một mảnh màn sáng màu lam, chụp về phía Mông Dã.

Tiếng thở dốc của Mông Dã dần dần trở nên nặng nề, nhưng vẫn nhấc Liệt Địa Phủ lên, dùng sức lực trước nay chưa từng có bổ vào bên trên tấm màn sáng kia!

- Phanh!

Liệt Địa Phủ tuột tay bay đi, đánh vào trên tường Luyện Tâm điện, rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Mông Dã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt, toàn thân hầu như đều bị kiếm khí màu lam vây quanh, mơ hồ có thể cảm giác được một tia cảm giác đau đớn.

Mông Dã không hề hoài nghi, hôm nay chỉ cần Lâm Dịch có một suy nghĩ thì hắn sẽ bị hơn trăm đạo kiếm khí xuyên qua toàn thân, trên người sẽ có hơn trăm lỗ máu.

Lâm Dịch lẳng lặng nhìn Mông Dã, trong mắt không vui không buồn, chỉ nhẹ giọng nói:

- Ngươi đã thua!