Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 98: Hải Gia Gặp Họa




Lâm Dịch còn chưa đi tới thôn của Hải gia thì dọc theo đường đi đã nhìn thấy rất nhiều bình dân bách tính mang theo sắc mặt sầu khổ, vẻ mặt hoang mang, y phục rách tả tơi, di chuyển về phía xa xa.

Lâm Dịch cau mày, sinh lòng nghi vấn, ra vẻ như thư sinh phổ thông, tiến lên phía trước hỏi:

- Đại thúc, các ngươi muốn đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì, vì sao dọc theo con đường này ta đã nhìn thấy rất nhiều người đều giống như chạy trối chết vậy chứ?

Người trung niên kia quan sát Lâm Dịch một chút, vừa nhìn thấy là một thư sinh thanh tú, vẻ đề phòng trong mắt dần dần biến mất đi, thấp giọng nói:

- Tiểu ca muốn đi đâu?

- Ồ... thôn gần Tiềm Long Sơn, trở lại thăm người thân.

Lâm Dịch chỉ hơi trầm ngâm, nói thẳng ra, không có giấu diếm.

Không ngờ sắc mặt của người trung niên kia đại biến, yết hầu khẽ động, không khỏi nuốt nước bọt, trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, luôn miệng nói:

- Tiểu ca đừng đi tới đó, nơi đó đã thành một chỗ đại hung, rất nhiều người đều mất tích mà không giải thích được, sợ rằng thân thích của ngươi đã lành ít dữ nhiều. Đám người như chúng ta đều là trốn ra ngoài, bằng không chỉ sợ cũng sẽ mất đi tính mạng.

Lâm Dịch híp hai mắt, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc bất an.

Người trung niên bị mắt này của Lâm Dịch nhìn chằm chằm vào, cả người không tự chủ giật mình một cái, cho dù thư sinh này nhìn qua trói gà không chặt, thanh tú thành thật, thế nhưng người trung niên này vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

- Tiểu, tiểu, tiểu ca, ta đi trước, ngươi... ngươi phải cẩn thận.

Người trung niên này chỉ là một người bình thường, đâu có thể chống đỡ được ánh mắt của Lâm Dịch, hắn bắt đầu nói quanh co.

Lâm Dịch thở sâu, cưỡng chế sát khí trong lòng, ôn nhu nói:

- Đại thúc đừng sợ, ta hiểu nhiều pháp thuật, vừa vặn đi xem chỗ kia một chút, quản nó là yêu ma quỷ quái gì ta cũng sẽ đi tới đó nhìn một hồi.

Vốn Lâm Dịch muốn an ủi người này một chút, thế nhưng không ngờ người trung niên kia nghe được câu này đã vội vàng lắc đầu, nói:

- Tiểu ca, ngươi nghe đại thúc nói một câu, mau tránh khỏi nơi đại hung này đi. Tuổi của ngươi còn quá trẻ, có thể có gì bản lĩnh gì chứ? Đừng nói là ngươi, trước kia đã có một chút tiên sư có tên tuổi tới, kết quả toàn bộ đều biến mất, xương cốt không còn. Ta còn nghe người ta nói, trước đó Tiềm Long Sơn này gặp biến cố, có một ma đầu chạy đến đại khai sát giới. Sau đó ma đầu kia không biết tăm hơi, ta đoán tên ma đầu này đã trở về.

Lâm Dịch nghĩ ngợi nói:

- Như vậy thì ma đầu kia đang đứng ở trước mặt ngươi, quả thực hắn đã trở về, chỉ là có một số việc cũng không phải là do hắn làm.

Nghe thấy mấy tin tức này, Lâm Dịch không dừng lại nữa, hắn quan tâm tình huống của Hải gia cho nên vội vã cáo biệt, vội vã đi về hướng Hải gia.

Hải gia, vẫn là phòng ốc cũ nát kia, cửa sổ rạn nứt, từng cơn gió lạnh thôi vào trong.

Sắc mặt Hải đại thúc khô vàng nằm ở trên giường, cho dù trong phòng lạnh lẽo, thế nhưng trên người của hắn cũng chỉ có một kiện y phục đơn bạc, toàn thân tản ra mùi hôi, mắt vô thần, thế nhưng vẫn đang cố gắng ngoan cường sống sót.

Hải Tinh quỳ gối ở gần lò sưởi bên cạnh đầu giường, trong mắt hiện lên nụ cười giàn dụa nước mắt nhìn phụ thân của hắn, thân thể nhỏ gầy bị gió lạnh thổi cho không ngừng run lên.

- Ngươi có chuyện gì cũng không nên làm khó Hải Tinh, dù sao cũng đã là hàng xóm nhiều năm như vậy, khụ... Khụ.

Hải đại thúc nghiêng đầu qua, thanh âm khàn khàn.

Bên trong nhà còn có một người khác, mặc cẩm y da cừu, mặt mày hồng hào, chính là ác thiếu Lý Nhị Cẩu trong thôn.

Lý Nhị Cẩu bắt chéo hai chân, nhàn nhã ngồi trên ghế nói:

- Hải lão đầu, con người của ta tốt ở điểm này, nhớ tình bạn cũ. Trong khoảng thời gian này ta rất quan tâm hai người các ngươi. Sao có thể nói là làm khó, lão đầu tử nhà ngươi đã lớn tuổi rồi, ăn nói cũng không rõ ràng nữa.

Hải đại thúc không buồn không vui, vẻ mặt trên mặt từ lâu đã chết lặng, hắn nói:

- Đa tạ Lý nhị thiếu quan tâm, nếu như ngươi có thể trả khuê nữ nhà ta lại cho ta, lão nhân ta chết cũng không tiếc.

Lúc này vẻ mặt Hải Tinh rất bi phẫn, hung tợn nhìn chằm chằm vào Lý Nhị Cẩu, lớn tiếng nói:

- Ngươi trả lại tỷ tỷ cho ta!

Lý Nhị Cẩu cười xùy một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, chậm rãi nói:

- Hiện giờ tỷ tỷ ngươi vẫn khỏe, vinh hoa phú quý, không lo ăn mặc, nếu như nàng hầu hạ Ngưu công tử tốt, như vậy không chừng các ngươi cũng có thể được thơm lây.

Dừng một chút, trên mặt Lý Nhị Cẩu hiện lên một tia thỏa mãn, cười dâm đãng nói:

- Chỉ là nói thật một chút, khuê nữ nhà ngươi tuy rằng đen một chút, thế nhưng rất tốt, thân thể đủ mềm mại, đủ khoẻ mạnh! Bây giờ suy nghĩ một chút vẫn còn cảm thấy dư vị vô cùng, ha ha ha ha!

- Súc sinh!

Hải đại thúc tức giận đến mức cả người run rẩy, trong mắt lóe lên vẻ đau khổ, tức giận mắng một tiếng.

Viền mắt của Hải Tinh đỏ bừng, ra sức nhảy, đánh tới chỗ Lý Nhị Cẩu.

- Lý Nhị Cẩu, ta giết ngươi!

Hải Tinh còn chưa tới mười tuổi, thân thể gầy yếu, trong nhà gặp thảm biến, cả người so với trước đây còn gầy hơn một vòng.

Trong mắt Lý Nhị Cẩu lóe lên vẻ khinh bỉ, hừ nhẹ nói:

- Không biết tự lượng sức mình!

Thân thể của Hải Tinh còn ở giữa không trung thì đã bị Lý Nhị Cẩu vươn ra một cước đánh vào trên ngực, trong nháy mắt trên mặt của Hải Tinh hiện lên vẻ đỏ ửng.

- Phanh!

Thân thể Hải Tinh chợt khựng lại ở trên không trung, sau đó như diều đứt dây bay ra ngoài, đập vào bên cạnh tường, lại ngã xuống đất.

- Hải Tinh!

Hải đại thúc kinh hô một tiếng, muốn giùng giằng, lại không có sức đứng lên.

Hải đại thúc chỉ làm một động tác này mà lại liên tục thở dốc, sắc mặt trắng bệch, năn nỉ nói:

- Ngươi không nên làm thương tổn tới Hải Tinh, nó còn nhỏ, nếu có gì... cứ nhằm vào ta đây.

Khóe miệng của Lý Nhị Cẩu mang theo vẻ cười nhạo, nhàn nhã nói:

- Tội gì ngươi phải như vậy chứ, lúc đầu khuê nữ nhà ngươi đi theo chúng ta, ta không có cưỡng cầu nàng, là nàng chủ động yêu cầu ta. Chỉ là ta đã nói qua, nếu không phải nàng thức thời thì các ngươi đã sớm cửa nát nhà tan, còn có thể giống như bây giờ kéo dài hơi tàn nữa sao?

Hải đại thúc tức giận đến mức cả người run rẩy, khóe mắt có nước mắt chảy ra, run giọng nói:

- Đáng thương cho khuê nữ nhà ta, ông trời, mở mắt ra nhìn xem, vì sao lại để cho một nhà chúng ta chịu nhiều cực khổ như vậy, vì sao chứ?

- Hừ, lão già ngươi già rồi nên hồ đồ sao? Hải Kỳ nha đầu kia đi tới quý phủ của Ngưu công tử hưởng phúc, mỗi ngày đều được sủng hạnh, cũng không phải nữ tử bình thường có thể có đãi ngộ này đâu nhé. Đây không phải là cực khổ, đây là gia môn Hải gia các ngươi có phúc, ha ha ha!

Lý Nhị Cẩu cười rất phách lối.

Hải đại thúc tức giận công tâm, hít thở cũng có chút khó khăn, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia tử khí.

Lúc này Hải Tinh chật vật đứng lên, trong miệng phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, một cước này của Lý Nhị Cẩu không lưu tình, đã đả thương nội phủ của Hải Tinh.

Thân thể Hải Tinh lay động một hồi, trong mắt hiện lên tơ máu, thế nhưng vẫn quật cường đứng thẳng sống lưng, không lui chút nào mà gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Nhị Cẩu.

Lý Nhị Cẩu như vương giả từ trên cao nhìn về phía Hải Tinh, cười lạnh nói:

- Nhãi con, tốt nhất ngươi đàng hoàng một chút cho ta, đừng có dùng loại ánh mắt này để nhìn ta, nếu chọc lão tử mất hứng, ta sẽ móc mắt của ngươi ra!

Hải Tinh nghe được câu này, trong mắt cũng không có chút nhút nhát nào mà dùng giọng căm hận nói:

- Lý Nhị Cẩu, ngươi chính là một con chó bắt nạt kẻ yếu, năm đó đại ca ca ở đây ngươi bị dọa đến mức cứt đái vãi ra, ngay cả rắm cũng không dám thả một cái. Ngươi và Ngưu công tử chính là súc sinh! Súc sinh ngay cả chó lợn cũng không bằng!

Nghe được câu này, Lý Nhị Cẩu Đằng đứng lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào Hải Tinh, lạnh giọng nói:

- Nhãi con, ngươi muốn chết!

- Hôm nay ta không đánh lại ngươi, ngươi có thể giết ta, nhưng chỉ cần việc của ta bị đại ca ca ta biết được, chắc chắn đại ca ca sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn, báo thù cho chúng ta. Bản lĩnh của đại ca ca ta, không ai trong các ngươi bằng được!

Hải Tinh đối mặt với sát khí của Lý Nhị Cẩu vẫn thờ ơ, trên người hắn có một cỗ cảm giác khí phách và dũng khí, cho dù có ngàn vạn người vây công ta cũng vậy.

Điểm này cũng rất giống Lâm Dịch, bằng không Lâm Dịch cũng sẽ không đặc biệt có hảo cảm đối với Hải Tinh như vậy.

Lý Nhị Cẩu nghe được câu này, trái lại còn nở một nụ cười.

Hắn rút ra một thanh cương đao hàn quang lẫm liệt từ bên hông, ngắm nhiều lần, cả người tản ra từng trận sát khí, nhẹ giọng nói:

- Ngươi còn trông cậy vào người kia sao? Ta có thể nói cho các ngươi biết một tin tức, người kia đã sớm bị Tiên nhân có đại pháp lực đánh gục tại Tiềm Long Sơn, chết không toàn thây rồi!

Con ngươi của Hải Tinh trợn to, lắc đầu lớn tiếng nói:

- Ta không tin!

- Hừ hừ, nếu không tin, các ngươi xuống đó gặp hắn đi!

Lý Nhị Cẩu nhếch miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, vẻ mặt dữ tợn, phất tay đánh ra một đao, chém tới trên đầu của Hải Tinh.

Đao quang chợt lóe lên, ánh đao sáng choang quét qua giữa không trung, vốn Lý Nhị Cẩu đã có công phu, một đao này chém rất hùng hổ, đằng đằng sát khí.

Hải Tinh còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác lạnh thấu xương đã rơi xuống trên đỉnh đầu của hắn.