Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 249: Tông chủ hung hãn




- Ngươi...

Bối Phương Kiếm nghe được mấy chữ Thiên Cơ Tông tông chủ, nhất thời sửng sốt. Nếu không phải Mạc Vô Kỵ bất tri bất giác liền đi tới bên người của hắn, hắn tuyệt đối sẽ giận tím mặt.

Cũng may hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, biết lúc này không có khả năng tức giận:

- Ta là Minh Hãn Đế Quốc hai mươi sáu vương tử Bối Phương Kiếm, dù cho ngươi là tông chủ Thiên Cơ Tông, cũng không có thể tùy tùy tiện tiện xông vào đại điện.

Mạc Vô Kỵ cười cười, bỗng nhiên duỗi tay vung lên một cái, Bối Phương Kiếm bị hắn trực tiếp cuồn cuộn nổi lên, ném ở trên mặt đất, sau đó hắn chợt nghe thấy Mạc Vô Kỵ nói:

- Minh Hãn Đế Quốc Đế Quân ngồi ở chỗ này, nơi này cũng không phải Minh Hãn Đế Quốc địa phương, nơi này là Thiên Cơ Tông ngọn núi.

Bối Phương Kiếm miễn cưỡng đứng lên, vừa lúc thấy Mạc Vô Kỵ ngồi ở chỗ hắn ngồi, hắn tức giận cả người phát run, liền (muốn) phải gọi người, bỗng nhiên nghe thấy được một cổ mùi tanh, hắn theo bản năng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện hai gã tiên sư thủ hạ mình đã mất đầu nằm trên mặt đất. Về phần vệ binh, đến bây giờ dường như còn không có phản ứng lại đây.

Có lẽ những vệ binh kia, quá mức tin tưởng tiên sư, chỉ cần có tiên sư, bọn họ cái gì đều không cần làm.

Bối Phương Kiếm hít một hơi thật sâu, đối với Mạc Vô Kỵ liền ôm quyền nói:

- Các hạ nếu là tiên sư, vì sao phải khiêu khích ta Minh Hãn Đế Quốc?

Mạc Vô Kỵ cười ha ha:

- Minh Hãn Đế Quốc là vật gì?

Bối Phương Kiếm nhất thời nghẹn lời, người ta căn bản cũng không có lại đem Minh Hãn Đế Quốc xem ở trong mắt, hắn làm sao dùng Minh Hãn Đế Quốc đi uy hiếp người khác?

- Ngươi dự định thế nào?

Bối Phương Kiếm hận không thể lập tức giết chết Mạc Vô Kỵ, cũng chỉ có thể đè xuống phẫn nộ. Hắn không có khả năng tu luyện, cũng là phàm căn, nhưng Tu Chân giả thấy nhiều lắm, đối với Tu Chân giả cũng không có gì cảm giác thần bí.

Mạc Vô Kỵ nhìn Bối Phương Kiếm hỏi:

- Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết nơi này là đại điện của ngươi, hay là địa phương nào sao??

Bối Phương Kiếm lúc này há có thể không biết người ta chính là tìm đến tra, tuy rằng hắn không biết Mạc Vô Kỵ vì sao có lá gan lớn như thế, cũng chỉ có thể thành thật trả lời:

- Nơi này là Thiên Cơ ngọn núi, thuộc về Thiên Cơ Tông phụ ngọn núi.

- Trả lời không sai, nếu là Thiên Cơ Tông phụ ngọn núi, vì sao ngươi lại tại cái chỗ này?

Mạc Vô Kỵ dùng tay gõ một cái bàn trước mặt.

Bối Phương Kiếm lần thứ hai đáp:

- Tiên sư hẳn là mới vừa tới đến Thiên Cơ Tông, không biết cụ thể nguyên nhân. Cái này ngọn núi là ta hướng Thiên Cơ Tông thuê xuống, hết thảy người Thiên Cơ Tông đều biết.

- À, vậy tiền thuê bao nhiêu?

- Lúc đó Thiên Cơ Tông tông chủ rất là rộng lượng, cũng không nói gì cụ thể tiền thuê, ý tứ chúng ta tùy tiện cho là được.

- Vậy ngươi tùy tiện cho sao?

- Còn không có.

- Tốt!

Mạc Vô Kỵ vỗ bàn một cái:

- Tiền nhậm Thiên Cơ Tông tông chủ ngọn núi rộng lượng, cho ngươi tùy tiện trả, ta là tông chủ hiện tại của Thiên Cơ Tông, ta cũng không có đại độ như vậy. Ngày hôm nay, ta là đến muốn đòi tiền thuê.

Bối Phương Kiếm kinh thanh hỏi:

- Ngươi... Hỏi ta muốn tiền thuê?

Một cụm có dũng khí bị hắn nuốt xuống, hiện tại tình thế người ta mạnh, hắn không có bất kỳ biện pháp nào.

Mạc Vô Kỵ không trả lời hắn, mà là nói với Phủ Thiên:

- Phủ Thiên, ngươi đi lại đem Thiên Cơ Phong mọi người toàn bộ chém tận giết tuyệt, không chừa một mống. Được rồi, đại điện này ngoại trừ cái này tôn quý vương tử ra, lại lưu lại hai người giúp vương tử mặc quần áo.

- Dạ!

Phủ Thiên nói xong tay, giơ tay lên đánh ra hơn mười đạo quyền phong, lúc này mới xoay người rời đi đại điện.

Tại Phủ Thiên đi ra thật là xa sau đó, trong đại điện mới truyền ra hơn mười tiếng kêu thảm. Hai bên hộ vệ đứng vốn cũng không biết ứng với nên làm thế nào cho phải, trực tiếp phun máu rồi ngã xuống mười mấy người. Chỉ có hai người còn đứng ở chỗ cũ, bất quá sắc mặt hai người này tái nhợt không dứt, còn không có từ kinh hoàng tỉnh táo lại.

Thẳng đến lúc này, Bối Phương Kiếm mới hiểu được hắn gặp phải là ai. Cùng ôn hòa Thiên Cơ Tông tông chủ so với, đây quả thực là một cái sát thần. Giết chóc thủ đoạn, so với hắn hai mươi sáu vương tử còn phải ngoan lệ hơn.

Từng tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài truyền đến, Bối Phương Kiếm sắc mặt càng là tái nhợt, hai chân cũng bắt đầu có chút phát run.

- Được rồi, ngươi còn có một cái tên đệ đệ gì Bối Thiên Vũ, đã bị ta giết chết.

Mạc Vô Kỵ thản nhiên nói.

Mạc Vô Kỵ những lời này rốt cục ép vỡ Bối Phương Kiếm trong lòng sau cùng một tia may mắn, người ta cả Bối Thiên Vũ cũng giết, không dám giết hắn cái này hai mươi sáu vương tử?

- Tiên sư đại nhân... Chuyện gì cũng từ từ, ngươi cần bao nhiêu tiền thuê ta đều có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi lấy được...

Bối Phương Kiếm muốn để cho mình nói chuyện lộ ra bình tĩnh cùng lưu sướng một phần, thế nhưng nói ra sau đó, chính là lưu sướng không lên nổi. Chính hắn đều có thể nghe được chính bản thân trong thanh âm run lên.

- Lúc này mới nói, nào có đất cho thuê không trả tiền?

Mạc Vô Kỵ cười híp mắt đi xuống, vừa đi còn vừa nói:

- Ta đến tính toán một chút, thuê bao nhiêu năm ta không coi là, quá phiền phức, cứ cho ngươi thuê một năm được rồi.

Bối Phương Kiếm trong lòng buông lỏng, hoàn hảo tính chính bản thân thuê một năm. Coi như là tiền thuê cao tới đâu, cũng có thể tiếp nhận hẳn lên.

- Tiền thuê ta dựa theo một tỷ kim tệ...

Nghe được Mạc Vô Kỵ nói một tỷ kim tệ, Bối Phương Kiếm hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Một tỷ kim tệ thật là một cái con số kinh khủng, nhưng hắn mấy năm nay ở chỗ này đại phát phát tài, tiêu diệt quá nhiều tầm thường thương nhân gia tộc, lấy được được lợi xa xa không chỉ có một tỷ kim tệ. Trước đáp ứng, trở lại Minh Hãn Đế Quốc sau đó, sẽ chậm chậm tìm đối phương phiền phức.

Mạc Vô Kỵ cố ý dừng một chút, lúc này mới tiếp tục nói:

- Dựa theo một tỷ kim tệ/một ngày cũng không xê xích gì nhiều...

Một tỷ kim tệ một ngày? Bối Phương Kiếm hoàn toàn bối rối. Coi như là đi bán hết thận, hắn cũng ko có mấy trăm tỷ kim tệ.

- Tiên sư đại nhân, ta tuy rằng có thể đồng ý ngươi, nhưng là ta xác thực tiếp cận không lên nổi nhiều kim tệ như vậy.

Đến lúc này, Bối Phương Kiếm trong lòng khủng hoảng trái lại biến mất.

Mạc Vô Kỵ quanh thân sát khí vừa thịnh, ngăn chặn Bối Phương Kiếm hỏi:

- Ngươi có thể xuất ra bao nhiêu?

Không đợi Bối Phương Kiếm trả lời, ngoài cửa Phủ Thiên thanh âm liền truyền đến:

- Chưởng môn sư huynh, nơi này ngoại trừ cái đại điện này, địa phương khác đều đã chém tận giết tuyệt.

Bối Phương Kiếm lần thứ hai rùng mình một cái, nhanh chóng nói:

- Ta có thể gọp đủ 6 tỷ kim tệ. Đây là ta có thể lấy ra hết thảy kim tệ, coi như là ngươi giết ta, ta cũng thể có nhiều hơn.

Nói xong Bối Phương Kiếm thấp thỏm nhìn Mạc Vô Kỵ, trong lòng hắn lúc này hối hận không gì sánh được, tại sao muốn đến Thiên Cơ Tông thuê cái gì ngọn núi?

- Vậy thì 6 tỷ kim tệ sao?, kim tệ còn lại ngươi giúp ta tìm người đến. Ta yêu cầu hết thảy kiến trúc nhân tài, nếu mà ngươi tìm người tới quá kém, hơn nữa không chuyên nghiệp mà nói, ăm mức ráng chịu. Có thể làm được hay không?

Mạc Vô Kỵ vừa nói xong, Bối Phương Kiếm liền nhanh chóng khom người nói:

- Tiên sư đại nhân, hoàn toàn có thể làm được, ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ tiên sư đại nhân giao cho ta.

Mạc Vô Kỵ gật đầu, lấy ra 3 tấm đan dược đen như mực nói:

- Đây là 3 tấm đan dược bản thân ta nghiên cứu ra được, chờ ngươi kim tệ cùng mọi người tề tựu đưa đến nơi đây sau đó, ta sẽ cho ngươi giải dược. Nhớ kỹ ngươi chỉ có ba tháng thời gian, ba tháng thời gian, đồ đạc không có đưa đến Thiên Khẩu Trấn, ngươi liền không cần đưa tiễn. Bởi vì khi đó, ngươi chết rất khó xem.

Bối Phương Kiếm trong lòng buông lỏng, hắn Minh Hãn Đế Quốc cả tam phẩm Nhân Đan Sư đều có, còn sợ giải không xong cái đan độc này? Hắn nhanh chóng đáp:

- Ta bảo đảm trong vòng ba tháng lại đem đồ đạc tiên sư đại nhân cần đưa đến Thiên Khẩu Trấn.

Mạc Vô Kỵ cười hắc hắc:

- Ngươi biết ta vì sao cho ngươi 3 tấm sao?

Bối Phương Kiếm có chút mờ mịt nhìn Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ chỉ hai gã hộ vệ phía sau Bối Phương Kiếm nói:

- Còn có hai quả là cho bọn hắn dùng, cho ngươi vật thí nghiệm giải độc. Được rồi, ta còn muốn phải nói cho ngươi biết là, bất luận cái đồ giải độc gì ăn vào sau đó, sẽ chỉ là biết lập tức toàn thân thối rữa mà chết. Ta tin tưởng ngươi thí nghiệm hai lần sau đó, sẽ không làm tiếp lần thứ ba thí nghiệm.

Phía sau Bối Phương Kiếm một trận mồ hôi lạnh phun ra, đối phương thật giống như biết hắn nghĩ mỗi một bước giống nhau. Bất quá coi như là lại uy hiếp, hắn cũng phải về đi thử một chút, không phải là còn có hai cái vật thí nghiệm sao.

- Ta sẽ không giải độc, ta nhất định sẽ lại đem tiên sư đại nhân đồ đạc đưa tới, sau đó mời tiên sư đại nhân giải độc.

Bối Phương Kiếm nhanh chóng hồi đáp.

Nói xong, hắn càng là trực tiếp ăn viên thuốc, đem dư hai viên thuốc cho hộ vệ của hắn ăn luôn xuống. Trước mắt Thiên Cơ Tông tông chủ này, cùng trước tên kia hoàn toàn khác nhau, hắn không dám đem cái mạng nhỏ của mình đi đánh cuộc.

- Đã như vậy, còn không mau cút đi.

Mạc Vô Kỵ thấy Bối Phương Kiếm ăn vào đan dược, sau đó mới lạnh lùng nói.

- Dạ,...

Bối Phương Kiếm nhanh chóng mang theo hai người còn sống, cấp tốc rời đi ngọn núi.

...

Một lúc lâu sau, Thiên Cơ Phong tại một ngọn núi phụ khác, mười sáu vương tử Bối Sâm giống như Bối Phương Kiếm, sắc mặt tái nhợt mang theo hai gã tôi tớ vội vã rời đi Thiên Cơ dãy núi.

Về phần hắn Minh hãn Thiên Thương liên minh, đã bị Mạc Vô Kỵ bắt gọn.

- Chưởng môn sư huynh, chúng ta thả hai cái vương tử như vậy, có thể hay không chọc Minh Hãn Đế Quốc lập tức liền phái cường giả lại đây?

Thấy Mạc Vô Kỵ vì kim tệ, lại đem Bối Phương Kiếm cùng Bối Sâm đều phóng đi, hết lần này tới lần khác còn giết một cái Bối Thiên Vũ.

Mạc Vô Kỵ cười cười:

- Sẽ không, nếu mà không thả bọn họ mới có vấn đề. Hai người này đều là người sợ chết, khi chưa có triệt để giải độc, bọn họ sẽ không lại đem chuyện này nói cho người khác biết. Đoạn thời gian này, mọi người nỗ lực bế quan tăng lên tu vi, ta cũng (phải) trùng kích Nguyên Đan Cảnh.

Bối Sâm cùng Bối Phương Kiếm đều là người phàm không có Linh Căn tầm thường, loại này người phàm nếu mà tình nguyện bình thường, cũng sẽ không đi ra nghĩ biện pháp làm cái gì mã tặc cùng thương nghiệp liên minh. Nhưng thấy bọn họ không cam lòng với bình thường, chỉ có người không cam lòng với bình thường, mới không cam lòng với cứ như vậy tùy tùy tiện tiện chết mất. Cho nên trong khoảng thời gian này, Mạc Vô Kỵ không lo lắng Minh Hãn Đế Quốc sẽ động thủ với hắn.

Về phần Bối Thiên Vũ chết, chính là muốn nói cho Bối Phương Kiếm cùng Bối Sâm hai người, cái gì vương tử tại trong mắt hắn như nhau có thể giết. Hắn tin tưởng Bối Phương Kiếm cùng Bối Sâm trong ngắn hạn sẽ nghĩ biện pháp che giấu, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, thẳng đến độc của bọn họ bị giải.

...

Thiên Cơ Phong, là ngọn núi cao nhất trong Thiên Cơ dãy núi, cũng là Thiên Cơ Tông tông môn.

Bất quá lúc này Thiên Cơ Phong đã là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là bị lôi hồ oanh kích từng vết tích, chủ điện càng là sứt mẻ không chịu nổi.

Mạc Vô Kỵ mấy người đứng ở trước Thiên Cơ Phong, cũng đều là lặng lẽ không nói gì.

Một hồi lâu sau đó Mạc Vô Kỵ mới lên tiếng:

- Ta hiện tại liền đem linh mạch đặt dưới Thiên Cơ Phong, sau đó bố trí tụ linh trận. Phủ Thiên tạm thời đi đón quản một cái Niếp Chính Nông sự tình, để cho hắn trở về thăng cấp tới rồi Nguyên Đan Cảnh rồi lại nói.

Chuyện của hắn rất nhiều, chẳng những (phải) chính bản thân bước vào Nguyên Đan Cảnh, còn phải trợ giúp Niếp Chính Nông cùng Tang Ức Bình bước vào Nguyên Đan Cảnh. Đồng thời còn nên vì Thiên Cơ Tông cùng Thiên Khẩu Trấn quy hoạch kiến trúc, thậm chí còn nên vì Thiên Cơ Tông bố trí phòng ngự đại trận.