Bất Hủ Thần Vương

Chương 161: Bách phát bách trúng, Thương Khung dương danh!




Thanh âm của Nhậm Thương Khung cũng không nhỏ, rất nhiều người chung quanh nghe được. Đều nhịn không được so sánh đáp án của mình với đáp án của Nhậm Thương Khung. Hi vọng có đáp án giống hắn, càng nhiều càng tốt.

Nhậm Thương Khung có thể sớm hoàn thành, chứng minh xác suất đáp án đúng tương đối cao. Bởi vậy, giống nhiều đáp án của Nhậm Thương Khung, có khả năng đúng sẽ nhiều hơn.

- Ai nha!

Hồ Duyên Hạo vỗ đùi, cũng không biết là cao hứng, hay là ảo não:

- Ta chỉ có năm cái đồng dạng cùng Nhậm huynh. Nguy hiểm ah!

- Ta sáu cái!

Một đệ tử khác của Địa Chu phân đà cũng kinh hô.

- Thôi đi, đáp án của hắn cũng không phải là tiêu chuẩn, các ngươi so sánh làm gì?

Nhiếp Triêu Thông khinh thường nói.

Hồ Duyên Hạo hỏi:

- Vậy ngươi giống Nhậm huynh mấy cái? Hi vọng đến lúc đó không bị loại ah.

Nhiếp Triêu Thông hừ một tiếng:

- Ta có bốn cái, nhưng ta có lòng tin, nhất định vượt qua kiểm tra!

Phùng Cương cũng cười nói:

- Một nghìn cây giống, đáp án của mọi người sẽ không giống nhau quá nhiều, ta thấy phải chờ công bố mới là chính xác nhất.

- Phùng sư huynh nói rất đúng. Có ít người tự cho mình là giỏi, lấy đáp án của mình làm tiêu chuẩn?

Nhiếp Triêu Thông rất khó chịu.

Nhậm Thương Khung cười khổ, Nhiếp Triêu Thông này bị sao vậy? Tựa hồ mình cùng hắn chưa có khúc mắc gì cả? Nói sau, mình chỉ nói đáp án của mình thôi, cũng chưa nói đây là tiêu chuẩn. Những người này phản ứng, cũng không khỏi quá kịch liệt đi.

Bắc Cung Dao thì mừng thầm, nàng phát hiện, đáp án của mình, có chín cái cùng Nhậm Thương Khung giống nhau. Nàng đối với Nhậm Thương Khung, ở phương diện Linh dược, có lòng tin đặc biệt.

- Nhậm huynh, ngươi nói khả năng vượt qua kiểm tra của ta có lớn không?

Hồ Duyên Hạo lo lắng, dù sao chỉ có năm đáp án giống Nhậm Thương Khung.

Năm cái, là mức thấp nhất ah. Một khi thấp hơn năm cái, thì trực tiếp bị loại.

Nhậm Thương Khung cười ha ha nói:

- Yên tâm, ngươi nhất định sẽ vượt qua kiểm tra. Ít nhất cửa ải này, ta cam đoan ngươi sẽ không bị loại, nếu như ngươi không nhớ lầm đáp án của mình.

Hô Duyên Hạo nhãn tình sáng lên:

- Tuyệt đối không nhớ lầm, Nhậm huynh, ngươi nói ta nhất định sẽ vượt qua kiểm tra!?

Nhậm Thương Khung gật đầu, vẻ mặt khẳng định ý.

Nhiếp Triêu Thông cười lạnh:

- Nhìn xem, có người thực cho mình là cao rồi...! Hồ Duyên Hạo, đến lúc đó ngươi bị loại, không biết vẻ mặt sẽ như thế nào.

Nhậm Thương Khung trong lòng khó chịu. Ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn Nhiếp Triêu Thông, ngữ khí đạm mạc:

- Ngươi giống ta bốn cái đúng không?

- Đúng thì thế nào?

Nhiếp Triêu Thông ưỡn ngực, bộ dạng không thèm điếm xỉa tới ngươi.

- Vậy ngươi chắc chắn bị loại rồi.

Nhậm Thương Khung cười tà mị, không nói gì nữa, tay áo bồng bềnh, hướng phía trước bước nhanh tới. Lưu lại một đoàn người ngây ra như phỗng.

Nhiếp Triêu Thông trong nội tâm trầm xuống, tim đập gia tốc. Câu nói vừa rồi của Nhậm Thương Khung, nghe rất bình thản, nhưng so với tiếng gọi hồn thì đáng sợ hơn.

- Ta bị loại? Ha ha...

Nhiếp Triêu Thông cố gắng trấn định:

- Ngươi cho mình là ai? Ta nhổ vào!

Những người khác cũng nhìn ra bên trong khẩu khí của Nhiếp Triêu Thông đang lo sợ.

Phùng Cương lại nói:

- Được rồi, không nên phí nước miếng. Phía trước chính là Thiên Hồ Đường, lập tức có thể biết rõ thành tích.

- Đúng đấy, đợi thành tích công bố, ta vượt qua kiểm tra rồi. Sẽ đi nhục nhã hắn một trận.

Nhiếp Triêu Thông mạnh miệng nói.

Đang khi nói chuyện, Thiên Hồ Đường trang nghiêm đã hiện ra trước mặt.

Người phụ trách duy trì trật tự lớn tiếng nói:

- Các đệ tử, đem ngọc giản của các ngươi nộp cho người kiểm tra. Tất cả tin tức bên trong ngọc giản, nếu có dấu vết sửa chữa, hết thảy xử lý như tội ăn gian! Mặt khác, trên tấm bia đá phía trước Thiên Hồ Đường, sẽ biểu hiện đáp án đúng, các đệ tử có thể tự thẩm tra đối chiếu.

Quảng trường phía trước Thiên Hồ Đường, có mấy tấm bia đá lớn.

Trên mặt bắt đầu huyễn hóa ra các loại hình ảnh.

Cây thứ nhất, số sáu, Lam Sơn Thanh Mai, lục phẩm...

Cây thứ hai, số chín mươi bảy, Ngọc Hải Vương Căn, bát phẩm...

Cây thứ ba, số hai trăm tám mươi bốn, Xích Tiêu Quả, trung phẩm bát phẩm...

Cây thứ tư...

Mỗi một cây đánh số, phối hợp với hình ảnh, làm cho người ta vừa xem là hiểu ngay, rất rõ ràng.

Nhậm Thương Khung mỉm cười, nhìn qua những đáp án này, cùng đáp án mình đưa vào ngọc giản, hoàn toàn đồng dạng, không có nửa điểm sai lầm!

Nhậm Thương Khung sớm đã đoán trước, tự nhiên là không có cảm giác gì.

Mà những người khác, phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Còn chưa công bố hết đáp án, Hồ Duyên Hạo liền kêu lên:

- Thần, thật là thần. Nhậm huynh, ngươi thật sự quá thần! Hoàn toàn giống, ha ha, đáp án này, cùng đáp án của Nhậm huynh hoàn toàn đồng dạng. Nhậm huynh, ngươi đúng toàn bộ rồi! Ha ha ha... Ta vượt qua kiểm tra rồi, vượt qua kiểm tra rồi!

Hồ Duyên Hạo cơ hồ muốn nhảy dựng lên, hắn vẫn luôn lo được lo mất, cảm thấy cửa ải này rất khó qua. Hiện tại nhìn thấy đáp án, lo lắng hoàn toàn biến mất.

Lại nhớ tới việc Nhậm Thương Khung trấn an hắn, giật mình ý thức được, Nhậm Thương Khung quả nhiên là đã biết trước, đối với đáp án của mình hoàn toàn có lòng tin.

Bội phục, quá bội phục.

Lại nghĩ tới Nhiếp Triêu Thông, trước kia còn đối với hắn hùng hùng hổ hổ, tự nhiên hắn muốn trả thù, cười lạnh hỏi:

- Nhiếp Triêu Thông, đáp án chính xác đã có, không biết ngươi đúng mấy cái ah. Ha ha ha. Hình như ngươi cùng Nhậm huynh chỉ giống nhau bốn cái. Mà đáp án của Nhậm huynh là đáp án tiêu chuẩn. Ai, thật sự rất muốn chia buồn cùng ngươi. Thế nhưng mà, lại nghĩ tới ngươi vừa rồi kiêu ngạo như vậy, lại đồng tình không nổi ah.

Không đợi Nhậm Thương Khung mở miệng, Hồ Duyên Hạo đã tát lên mặt Nhiếp Triêu Thông.

Biểu lộ của Nhiếp Triêu Thông rất sinh động, giống như một con cóc đang tức giận, vẻ mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, không thể tin nổi!

Làm sao có thể?

Dựa vào cái gì?

Mười hai đáp án của Nhậm Thương Khung, toàn bộ đúng hết, mà hắn chỉ đúng bốn cái! Dựa vào cái gì? Nhiếp Triêu Thông cảm thấy không công bằng.

Nhưng sự thật nói cho hắn biết, hắn bị loại. Nhớ tới lúc Nhậm Thương Khung nói đáp án, tay chân hắn lạnh buốt, đứng sững tại chỗ, cảm xúc ngổn ngang, bỗng nhiên khóc lớn:

- Không, không thể nào. Nhiếp Triêu Thông ta sao có thể bị loại? Không muốn, ta không muốn bị loại, ta không thể uất ức trở về như vậy! Ta muốn vào Nguyệt Hoa Điện! Ta...

Dưới áp lực tâm lý, Nhiếp Triêu Thông hỏng rồi.

Phùng Cương cũng bị kích thích cường đại. Bất quá, kích thích của hắn không đến từ đáp án bản thân, mà là biểu hiện của Nhậm Thương Khung.

Ánh mắt hắn nhìn Nhậm Thương Khung, rõ ràng thêm vài phần nghi hoặc cùng sợ hãi. Nhậm Thương Khung này, thiên phú không ngờ lại biến thái như vậy?

Phùng Cương là loại người bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, thấy Nhậm Thương Khung đều hơn hắn mọi mặt, không khỏi sợ hãi. Nhậm Thương Khung đắc tội rất nhiều người, nhưng mà, cho dù như thế, không có nghĩa là Phùng Cương hắn có thể động vào.

Dưới giọng nói tuyên truyền của Hồ Duyên Hạo, biểu hiện vừa rồi của Nhậm Thương Khung, càng trở nên thần thoại. Điều này làm cho Nhậm Thương Khung được nhiều người chú ý hơn.

Thập nhị tinh tiềm lực!

Nhậm Thương Khung ở phương diện nhận biết Linh dược, là thập nhị tinh tiềm lực! Mặc dù thập nhị tinh này cùng thập nhị tinh của võ đạo không thể so sánh.

Nhưng cũng đủ chói mắt, đủ trở thành nhân vật cho mọi người ngước nhìn.

Trong một nghìn cây chọn ra mười hai cây, muốn đúng toàn bộ, độ khó không nghĩ cũng biết. Từ khi khảo thí tới bây giờ, đây là lần đầu tiên!

Nói cách khác, cho dù là bốn thiên tài thập nhất tinh võ đạo kia, cũng không làm được!

Mạnh mẽ!

Đại danh của Nhậm Thương Khung, lại lần nữa vang xa, trở thành câu chuyện để mọi người ca tụng.

Những người phụ trách xét duyệt kia, còn có chút bán tín bán nghi, nhưng khi bọn hắn xét duyệt qua ngọc giản của Nhậm Thương Khung, một tia hoài nghi kia, đã hoàn toàn biến mất.

Hết thảy tin đồn đều là chân thật, Nhậm Thương Khung quả nhiên là thập nhị tinh tiềm lực!

Đã có thành tích chính thức, thì càng có thêm sức thuyết phục. Đại danh Nhậm Thương Khung… truyền xa hơn.

Thậm chí bản thân Nhậm Thương Khung cũng không biết.

Nơi quyền uy cao nhất của Thiên Các… Thiên Khung Tạo Hóa!

Trong một động phủ thần bí, một lão nhân râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt thình lình mở hai mắt ra, xem lấy truyền thức phù trong tay, trong mắt bắn ra một tia sợ hãi lẫn vui mừng, thì thào lẩm bẩm:

- Phân biệt Linh dược, thập nhị tinh tiềm lực? Không tệ a, Thiên Các bao nhiêu năm, không xuất hiện qua thiên tài như vậy... Chẳng lẽ?

Nghĩ tới đây, hai tay lão giả chà xát, trên truyền thức phù chỉ vài cái, đưa vào một tia tin tức:

- Tiếp tục chú ý người này!

...

Thiên Hồ Đường, cũng không thể không công bố danh sách, hạng thứ nhất khảo thí, xuất hiện một thiên tài thập nhị tinhtiềm lực, người này tên là… Nhậm Thương Khung!

Đã có Thiên Hồ Đường tuyên truyền, hiệu quả không cần phải nói.

Nhậm Thương Khung có chút ngoài ý muốn, trong lòng âm thầm nghi vấn:

- Sao thế nhỉ? Thiên Hồ Đường lại tuyên truyền giúp ta? Xem ra Thiên Kiêu Minh mặc dù bá đạo, cũng không dám một tay che trời!

Bất quá, một ý niệm trong đầu truyền tới, Nhậm Thương Khung lại tự giễu cười cười:

- Chắc là những vị chí cao kia, tạm thời chưa chú ý đến ta? Chính thức đối với ta có địch ý, trước mắt là huynh đệ Phương Huy. Có lẽ còn có Hạ Vũ Trùng. Dùng địa vị cùng tu vi của Nguyên Bạch Lộc, trước mắt ta với hắn không cùng một cấp bậc, bộ hạ hắn đoán chừng cũng không dám kinh động tới hắn...

Nhậm Thương Khung phân tích như thế, cũng rất có đạo lý. Cho tới bây giờ, hết thảy tranh đấu, đều là những chuyện lặt vặt, chưa có cái gì đáng để người chú ý.

- Hắc hắc, như vậy cũng tốt. Hi vọng tên của ta, bị những người kia chú ý muộn một chút.

Nhậm Thương Khung sờ lên mũi, bỗng nhiên hắt hơi một cái, bất đắc dĩ cười cười:

- Xem ra, có nhiều người nhớ kỹ tên ta rồi, nếu không cũng không vô duyên vô cớ bị hắt hơi?

Không ngoài sở liệu của Nhậm Thương Khung, giờ khắc này, tên của hắn, ở rất nhiều nơi bất đồng, được nhiều người thảo luận.

Trong động phủ của Hạ Vũ Trùng. Hạ Vũ Trùng hai tay để bên hông, thân hình như một thanh lợi kiếm, đứng ở bên cạnh thanh tuyền, nhìn dòng suối đang nhẹ chảy, khóe miệng cười lạnh:

- Nhậm Thương Khung? Vân La Thành thuộc Địa Chu phân đà? Nơi địa phương nhỏ bé, người như gà chó, cũng xứng lọt vào tai ta sao? Hừ, Hạ Vũ Trùng ta, mới là đệ tử độc nhất vô nhị!