Bất Hủ Thần Vương

Chương 199: Hiệu lệnh quần hùng, Thương Khung bỏ qua




Bày ra trước mặt bọn người Nguyên Tông Sư, là một nan đề vô cùng khó khăn.

Nếu như bọn hắn không đi, thì chẳng khác gì là tuyên bố, bọn hắn sợ Hạ Vũ Trùng, không dám cùng Hạ Vũ Trùng luận bàn vũ kỹ. Nếu như đi, Hạ Vũ Trùng tất sẽ dùng danh nghĩa tỷ thí, ép bọn hắn thần phục. Nếu như không thần phục, rất có thể bị hắn đánh trọng thương.

Bất luận là lựa chọn nào, đối với bọn hắn, đều là một loại dày vò.

Theo như quy định, chỉ có bài danh thấp khiêu chiến bài danh cao. Vốn Hạ Vũ Trùng là hạt giống số một, không thể khiêu chiến bất luận kẻ nào.

Nhưng hắn suy nghĩ khác người, mời mọi người tới tầng chín phúc địa luận kiếm, dùng danh nghĩa luận bàn vũ kỹ, dùng loại phương thức này bắt cóc bọn hắn.

Ngươi đi, hắn sẽ lấy võ áp người. Không đi, hắn liền tuyên bố những người này sợ hắn, các loại vu oan, các loại tạo thế, đem đối thủ nói gì cũng được, thanh thế của hắn sẽ càng lúc càng lớn.

Một chiêu này, phi thường âm độc.

Làm cho bọn hắn tiếp chiêu cũng không được, không tiếp chiêu cũng không được.

Ngược lại là Nhậm Thương Khung, sau khi nhận được thư mời luận kiếm, tay khẽ dùng lực, tờ giấy kia liền nát bấy thành từng mảnh nhỏ. Hắn căn bản không quan tâm có tiếp hay là không tiếp.

Đi, hắn cũng không sợ Hạ Vũ Trùng. Không đi, cũng không hề để ý dư luận. Dư luận dù tô son trát phấn như thế nào, vu oan như thế nào, cuối cùng vẫn nhờ thực lực để nói chuyện.

Chỉ có thực lực tuyệt đối, mới có thể là người cười đến cuối cùng.

Nhậm Thương Khung hoàn toàn có thực lực như vậy, bởi vậy hắn không khó xử. Cường giả, không sợ nói xấu, không sợ hãm hại, cũng không sợ mang tiếng ác!

Nhưng bọn người Nguyên Tông Sư khó xử, là vì bọn hắn không có thực lực nghênh đón Hạ Vũ Trùng!

Bắc Cung Dao khoan thai cười nói:

- Không nghĩ tới, muội cũng có thể xếp vào hàng ngũ được mời. Thương Khung, ý định của huynh là gì? Đi hay không đi?

Nhậm Thương Khung cười thần bí:

- Đi, nhưng không phải đi tới chỗ Hạ Vũ Trùng. Chúng ta vẫn theo lệ cũ. Hạ Vũ Trùng hiệu lệnh Đại Vương Ốc Sơn, thời điểm hắn đắc ý nhất, ta ra oai phủ đầu. Hắn không phải có Tứ Đại Kim Cương sao? Hôm nay, ta liền khiêu chiến Tứ Đại Kim Cương này!

Bắc Cung Dao mỉm cười nói:

- Muội sẽ phối hợp với huynh.

Lại nói:

- Thương Khung, muội nghĩ bọn người Nguyên Tông Sư bây giờ chắc đang đau đầu lắm? Huynh muốn thu phục thủ hạ, không bằng hiện tại ra tay?

Nhậm Thương Khung khoát tay áo:

- Không, hiện tại thời cơ còn chưa tới. Huynh muốn đến lúc bọn người Nguyên Tông Sư không còn đường để đi, quẫn bách đến tuyệt cảnh, mới ra tay. Như vậy, mới có thể để cho bọn hắn trung tâm nhất nhất.

Bắc Cung Dao suy nghĩ, gật đầu khen:

- Cũng là huynh chu đáo, hiện tại ra tay, bọn hắn sẽ không nhận tình ý của huynh, giả câm vờ điếc.

- Ha ha, đúng. Tốt rồi, chúng ta chuẩn bị một chút. Chờ đợi thời cơ, bài danh của huynh, không thể trực tiếp khiêu chiến Tứ Đại Kim Cương. Dù sao bọn họ đều là trước hai mươi tên. Ta trước chiến một lần, tiến vào ba mươi mấy tên. Mới có thể khiêu chiến Tứ Đại Kim Cương.

Bắc Cung Dao cười nói:

- Vậy thì chọn Miêu Vô Ưu hay Phó Vĩnh Sinh là được rồi.

- Ha ha, suy nghĩ của anh hùng cùng mỹ nhân rất giống nhau.

Nhậm Thương Khung cười to, cùng Bắc Cung Dao dắt tay mà ra. Vừa đi ra bên ngoài động khẩu, bọn người Chu Vân cũng không hẹn mà đến. Thấy bộ dạng Nhậm Thương Khung sảng khoái tinh thần, lông mày sầu lo thoáng giảm đi một tí.

- Nhậm huynh, nghe nói Hạ Vũ Trùng phát thiếp mời luận kiếm, Nhậm huynh cũng ở trong hàng ngũ hắn mời? Ngươi lần này, là đi phó ước?

Nhậm Thương Khung cười nhạt nói:

- Hắn mời ta đi, ta phải đi? Cái kia thật mất mặt ah. Hắn muốn ta đi, ta sẽ đi, nhưng không có khả năng theo như sắp đặt của hắn. Mọi người theo ta, ta trước làm nóng người rồi nói sau.

...

Bên trên chín tầng phúc địa, vây cánh Hạ Vũ Trùng, kể cả Tứ Đại Kim Cương ở bên trong, đại bộ phận đã đuổi tới, bọn hắn đang chuẩn bị luận kiếm hôm nay.

Chí ít có ba bốn trăm người tụ tập ở đây, tạo thanh thế cho Hạ Vũ Trùng. Hơn nữa, ven đường còn không ít người chạy đến vuốt mông ngựa.

Bộ Kích, Ngạo Tà Vân, Đế Ảnh Phong, Thượng Quan Lạc bốn người này, phân biệt bài danh thứ năm, thứ bảy, thứ tám, thứ mười. Có thể nói, đây đều là tinh anh trong hàng đệ tử.

Top 10!

Đây tuyệt đối là thành tựu rất cao. Nhất là Bộ Kích bài danh thứ năm, ngoại trừ tứ đại thiên tài, thì thiên phú cùng tu vi của hắn là cao nhất.

Thậm chí có người hoài nghi, thiên phú hôm nay của hắn đã vượt qua Ngư Từ Ân!

Bất quá giữa hai người chưa từng luận bàn qua, nên đây chỉ là tin vịt mà thôi.

Bộ Kích biểu lộ lạnh lùng, hướng Hạ Vũ Trùng nói:

- Trùng thiếu gia, thiếp luận kiếm, đã phát ra. Bọn người Nguyên Tông Sư hiện tại, tiến cũng không được, thối cũng không xong. Mặc dù bọn hắn không thần phục, chỉ sợ sau này thanh danh sẽ giảm nhiều. Từ nay về sau không thể cùng Trùng thiếu gia tranh phong!

Hạ Vũ Trùng cười lạnh nói:

- Ta ngược lại hi vọng bọn hắn có thể tới. Nguyên Tông Sư, có thể dùng danh nghĩa tỷ thí chà đạp hắn, trấn áp hắn, thu phục hắn, cũng là tốt. Hắn vẫn muốn cùng ta đấu, vẫn cảm thấy vận mệnh bất công. Ta muốn đích thân nói cho hắn biết, vận mệnh chính là bất công như vậy! Trời sinh vạn vật, cho tới bây giờ sẽ không có công bình! Ta là Âm Dương Đạo truyền nhân, trời sinh đã vượt qua hắn! Bởi vậy, ta mới là Vương, hắn phải thần phục dưới chân Vương!

Hạ Vũ Trùng biểu đạt một phen chí khí, quay đầu hỏi:

- Nhậm Thương Khung thì như thế nào?

- Bẩm Trùng thiếu gia, Nhậm Thương Khung nhận được thiếp mời, trực tiếp chấn thành mảnh vỡ. Hết sức càn quấy, kẻ này nhất định phải hung hăng chèn ép!

Hạ Vũ Trùng nhắc tới Nhậm Thương Khung, trên mặt liền nảy sinh một tầng sương lạnh, một cổ sát ý vọt lên:

- Nhậm Thương Khung là người chết. Hắn mặc dù muốn thần phục, cũng không có cơ hội!

Đang trong lúc đó, bên ngoài đi tới một người:

- Trùng thiếu gia, Nhậm Thương Khung khiêu chiến Phó Vĩnh Sinh!

- Hả?

Hạ Vũ Trùng nhíu mày:

- Tình hình chiến đấu như thế nào?

Người tới cúi đầu, ngập ngừng nói:

- Phó Vĩnh Sinh bị Nhậm Thương Khung một cước đạp bay, tử vong tại chỗ!

- Cái gì?

Hạ Vũ Trùng đập một quyền vào bệ đá. Bệ đá cứng rắn như sắt kia, lập tức xuất hiện vô số khe hở giống như tơ nhện!

Đế Ảnh Phong một trong Tứ Đại Kim Cương lo lắng nói:

- Trùng thiếu gia, Nhậm Thương Khung này, là cố ý phá ngươi ah! Ngươi bên này hiệu lệnh Đại Vương Ốc Sơn, quân lâm thiên hạ. Hắn lại khiêu chiến bộ hạ của ngươi, ra tay đánh giết! Rõ ràng chính là ác ý đối kháng.

Thượng Quan Lạc thở dài:

- Nếu chỉ là ác ý đối kháng thì cũng thôi đi. Ta tin tưởng, bước tiếp theo, hắn nhất định sẽ khiêu chiến chúng ta. Đúng rồi, Phó Vĩnh Sinh bài danh bao nhiêu?

Đế Ảnh Phong nói:

- Phó Vĩnh Sinh bài danh hơn ba mươi. Hắn khiêu chiến kế tiếp, tối đa khiêu chiến hơn mười đệ tử. Còn không đến bốn người chúng ta được. Nhưng mà, lần thứ ba khiêu chiến hôm nay, hắn có thể khiêu chiến bất luận một ai ở đây, kể cả Trùng thiếu gia.

Ánh mắt Hạ Vũ Trùng lạnh lùng, cười ha ha:

- Khiêu chiến ta? Ta hi vọng hắn làm như vậy. Nếu như hắn cho ta một cơ hội hợp pháp giết hắn, ta nhất định sẽ thỏa mãn hắn. Ha ha ha!

Đế Ảnh Phong thở dài:

- Trùng thiếu gia tự nhiên có thể chém giết Nhậm Thương Khung. Nhưng mà, bốn người chúng ta, chỉ có Bộ Kích mới có hi vọng cùng hắn chiến một trận, ba người chúng ta, chỉ sợ một điểm hi vọng đều không có...

Bộ Kích trầm mặc một lát, nói:

- Nếu như hắn một chiêu có thể giết Phó Vĩnh Sinh, cho dù là ta, cũng không nắm chắc một phần!

Bốn người nhìn sang Hạ Vũ Trùng, hiển nhiên là hướng Hạ Vũ Trùng cầu cứu.

Hạ Vũ Trùng cũng không có cách nào, hắn là thiên tài, thế nhưng mà Nhậm Thương Khung nếu như không khiêu chiến hắn, mà khiêu chiến bộ hạ của hắn, hắn cũng không thể thấy chết mà không cứu được!

Bốn người này, bất kỳ một cái nào, đều là đại tài, tương lai cũng đều có thể bồi dưỡng thành trợ thủ đắc lực nhất. Nếu để cho Nhậm Thương Khung khiêu chiến diệt sát, hiển nhiên là tổn thất rất lớn, hơn nữa cũng là đánh vào mặt Hạ Vũ Trùng hắn.

- Nhậm Thương Khung a Nhậm Thương Khung, đến cùng trong hồ lô ngươi bán cái gì?

Hạ Vũ Trùng cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong khoảng thời gian này, Nhậm Thương Khung ở dưới đáy không ngừng khiêu chiến, ngay từ đầu Hạ Vũ Trùng còn lơ đễnh, nhưng hôm nay giết đến dưới mông hắn, Hạ Vũ Trùng vẫn có chút lo lắng.

Hắn không lo lắng cho mình, mà lo lắng cho Tứ Đại Kim Cương. Bởi vì, Hạ Vũ Trùng đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Nhậm Thương Khung, Tứ Đại Kim Cương này, không có một người nào địch nổi Nhậm Thương Khung!

- Nếu như có thể thu phục được Nguyên Tông Sư, để cho Nguyên Tông Sư đi đối phó Nhậm Thương Khung, lưỡng bại câu thương, là hoàn mỹ nhất.

Hạ Vũ Trùng có chút tưởng tượng, nhưng lập tức cũng biết, đây là không tưởng.

Hai người kia không liên hợp lại đối phó Hạ Vũ Trùng hắn, đã là chuyện tốt. Nhìn bọn hắn lưỡng bại câu thương, cái kia căn bản không có khả năng.

Ngạo Tà Vân bỗng nhiên cười lạnh nói:

- Ta có một biện pháp, có thể kéo dài một chút. Bất quá có điểm rụt rè.

- Cái gì?

- Người bị khiêu chiến, mỗi ngày tối đa tiếp nhận ba lượt khiêu chiến. Quá ba lượt, có thể không tiếp. Nếu như chúng ta để cho ba người một nhà khiêu chiến với nhau, đem ba lượt khiêu chiến này chiếm được, hôm nay Nhậm Thương Khung hắn cũng không có cách nào. Chỉ cần hắn ở kỳ luận kiếm không xuất ra được sóng gió gì. Bước tiếp theo, chúng ta có đầy đủ thời gian đối phó hắn!

Ba người khác trong lòng đại động, nhìn về phía Hạ Vũ Trùng.

- Chủ ý này, thật sự có chút nhu nhược. Bất quá, mục đích chủ yếu hôm nay, là luận kiếm, chèn ép bọn người Nguyên Tông Sư. Muốn bọn hắn thần phục. Đây mới là việc quan trọng nhất, sự tình Nhậm Thương Khung, ngày mai mới giải quyết. Nếu như hắn dám đến luận kiếm, hoặc là khiêu chiến ta, vậy là tốt nhất!

Dùng tính cách Hạ Vũ Trùng, bình thường loại biện pháp này, hắn nhất định sẽ quát lớn. Nhưng bây giờ là thời kì phi thường, làm như vậy mặc dù có chút hèn mọn bỉ ổi, nhưng ít ra có thể bảo vệ Tứ Đại Kim Cương không có việc gì.

Đế Ảnh Phong còn có một tầng lo lắng:

- Trùng thiếu, ta nhớ lúc trước Nhậm Thương Khung buông cuồng ngôn, nói sẽ không khiêu chiến ngươi, mà muốn ngươi nhìn lên hắn. Việc này ta một mực cân nhắc, lại nghĩ thế nào cũng không thấu. Tiểu tử này, đến cùng là muốn làm cái gì?

Hạ Vũ Trùng ngạo nghễ nói:

- Ta hôm nay đã đến đỉnh phong, là hạt giống số một, hắn muốn ta nhìn lên như thế nào? Một câu nói trong lúc kia, không cần để ý. Loại người như hắn, thích nhất là khoác lác. Đừng nói ta nhìn lên hắn, hắn cho dù nhìn lên ta, cũng không đủ tư cách!

...

Khiêu chiến đài, Nhậm Thương Khung một đường khiêu chiến, khi hắn hôm nay lần thứ hai khiêu chiến, đánh bại thứ mười lăm số hạt giống Phương Lưu Tuyền về sau, hướng số 5 hạt giống Bộ Kích phát ra khiêu chiến thời điểm, lại bị người cáo tri, Bộ Kích hôm nay đã đã tiếp nhận ba lượt khiêu chiến!

Nói cách khác, Bộ Kích hôm nay tiếp nhận khiêu chiến khoản độ hạn mức cao nhất đã đến, không cần lại tiếp nhận khiêu chiến!

Mà bốn Đại Kim Cương, đều là khéo như thế, toàn bộ đủ số, không cần lại tiếp nhận khiêu chiến!

Nhậm Thương Khung nở nụ cười, Hạ Vũ Trùng ah Hạ Vũ Trùng, ngươi dùng bậc này thủ đoạn, là sợ ta giết ngươi bốn Đại Kim Cương thật không? Tốt, chúng ta liền đổi một loại phương thức chơi thoáng một phát!