Bất Hủ Thần Vương

Chương 524: Người nào trêu đùa người nào?




Loại phương thức nói chuyện này, ở Đông Hoàng Châu tuyệt đối là gây cừu hận, thậm chí là xung đột chảy máu.

Cho nên, Xương Thiểu này vừa mở miệng, đám người Nhậm Thương Khung đều là sắc mặt run lên. Thủy Dao vốn mày liễu nhướng lên:

- Muốn chết!

Coi như là Đông Hoàng Châu lục đại tông môn, nhiều thiên tài tử đệ như vậy, đối với Thủy Dao ái mộ hết sức, cũng không có ai dám ở trước mặt nàng nói nửa câu bất kính, ác thiếu Man Hoang này, bộ dáng không ra gì, cư nhiên dám hỗn xược như thế, Thủy Dao trong cơn giận dữ, trong tay nhoáng một cái, tay áo đảo qua, một bóng roi trực tiếp vút ra.

Bóng roi kia nhoáng một cái, cuốn lên một đạo khí lưu giống như đại mãng, trực tiếp hướng bộ mặt Xương Thiểu bay đến. Một roi này, Thủy Dao là dùng hết sức.

Nếu như trúng mục tiêu, kết quả sẽ là đầu rơi xuống đất.

Đừng xem Xương Thiểu kia miệng ba hoa, nhưng không phải tay mơ, tay phải đưa ra, một đạo lân quang ở bàn tay hắn lập tức nổi lên.

Lân quang này thoáng một cái, toàn bộ tay phải nhất thời giống như được gia trì pháp lực, biến thành móng nhọn như cự thú.

Cự trảo này cuốn lấy, liền đem cây roi của Thủy Dao quấn lấy.

- Sách sách, quả nhiên là mỹ nữ, rất đẹp a. Nam nhân tứ đại châu không người sao, nữ nhân lại chạy tới nơi này, sách sách sách, thật là trùng hợp. Mỹ nhân, một roi này của ngươi tên là gì? Ngươi một roi, ta chỗ này cũng có một roi, không bằng chúng ta song roi đính ước?

Xương Thiểu này ngôn ngữ dâm tà, hắn nói một roi, tự nhiên không là vũ khí gì, mà là hắn tự khen của quý của hắn.

Thủy Dao là cô gái lanh lợi, nghe lời này, mắng to:

- Thất phu, ngươi là tìm chết!

Roi run lên, hô hô hô, liên tục ba roi đánh tới.

Thủy Dao này Linh dược thiên phú kinh người, nhưng thiên phú võ đạo, hiển nhiên không nghịch thiên như Linh dược. Bất quá, lấy tuổi tác hôm nay của nàng, có thể đạt Thần Thông nhất trọng, cũng coi là thiên tài võ học.

Chẳng qua là, tu vi Xương Thiểu này, rõ ràng ở trên Thủy Dao.

Cho nên, Thủy Dao liên tục ra roi, vẫn không cách nào chạm tới Xương Thiểu này.

Còn những tùy tùng bên cạnh, đều là ha ha cười to, một bên lên tiếng trợ giúp Xương Thiểu trêu chọc Thủy Dao.

- Mỹ nhân, chẳng những vóc người xinh đẹp, tiên pháp cũng không tồi. Hảo, ha ha, Xương Thiểu ta bình sanh, thích nhất chính là loại nữ nhân này.

Nhậm Thương Khung một bên chợt xuất thủ, bắt lại cổ tay của Thủy Dao, nhàn nhạt nói:

- Lui ra đi, ngươi đánh không lại hắn.

Thủy Dao thở phì phò, một đôi lông mi bởi vì kích động mà nhảy lên, cặp mắt có chút ửng đỏ, dường như muốn rơi xuống nước mắt ủy khuất.

- Lão sư, đệ tử bị người khi dễ, người phải đòi lại công bằng cho ta.

Nhậm Thương Khung ngay từ đầu cũng cho là Thủy Dao ủy khuất thật, nhưng mà lúc Thủy Dao nói lời này, trong khóe mắt hiện ra một tia giảo hoạt, tuy rất nhanh lại để cho Nhậm Thương Khung bắt được.

- Cô nàng này, quả nhiên là tinh quái. Bất quá nếu nàng nói đáng thương như vậy, ta làm lão sư, nếu để đệ tử bị người khi dễ, thì rất khó ăn nói.

Vừa nghĩ đến chỗ này, cũng có so đo. Mấy tên này, mặc dù là địa đầu xà, nhưng mà Nhậm Thương Khung cuối cùng cũng không có đem bọn họ để trong mắt.

Hắn không muốn gây chuyện, không có nghĩa là hắn sợ chuyện.

Bất quá, Xương Thiểu kia hiển nhiên không cho là như vậy, hắn thấy Nhậm Thương Khung như văn nhược, liền cho rằng Nhậm Thương Khung là hạng người hèn yếu.

Mà nghe mỹ nhân này cư nhiên gọi hắn là "Lão sư", thân phận này ngược lại kỳ kỳ quái quái. Bất quá Xương Thiểu không nghĩ nhiều như vậy.

Hắn muốn là mỹ nhân.

- Ngươi là lão sư mỹ nhân sao? Nói như vầy, ta xem trọng đồ đệ của ngươi, ngươi không có ý kiến gì chứ?

Xương Thiểu cười nhạt, tư thái rất cao, hiển nhiên hắn thấy, cùng Nhậm Thương Khung đối thoại, đơn giản là tự hạ thân phận.

- Ý kiến? Ta cũng không có ý kiến gì.

- Ha ha, không có ý kiến? Hảo, quả nhiên là tiểu tử thức thời. Nếu không có ý kiến, liền để người lưu lại, cút nhanh đi! Cổ Thu thành này, không phải là nơi để ngoại tộc các ngươi đi vào.

Xương Thiểu này thấy giọng nói Nhậm Thương Khung rất mềm, càng thêm đắc ý.

Nhậm Thương Khung cười hắc hắc:

- Ý kiến ta đúng là không có, đó là bởi vì ta cùng não tàn nói ý kiến, đó là lãng phí nước miếng.

- Ngươi nói gì?

- Tiểu tử, ngươi chê mệnh dài hả?

- Xương Thiểu, hắn đây là mắng ngươi não tàn a?

Xương Thiểu sắc mặt nhất thời trầm xuống, âm tàn nở nụ cười:

- Tiểu tử, ngươi bây giờ coi như lưu lại mỹ nhân, cũng đừng hòng đi được.

Nhậm Thương Khung thật không muốn cùng ác thiếu này dài dòng:

- Không muốn bị đánh, cút nhanh lên.

- Tiểu tạp chủng, chính ngươi muốn chết, không nên oán trách người khác, đi tìm chết đi!

Xương Thiểu vung tay lên, đám thủ hạ lập tức lao tới. Đừng xem đám người hầu này, đó đều là những hộ vệ cường hãn mà phụ thân Xương Thiểu chọn lựa cho hắn.

Mỗi một người đều là Thần Thông cường giả, cả đám nhào lên, khí thế thật là kinh người vô cùng.

Nhậm Thương Khung cười lạnh một tiếng, tiến lên trước một bước, tay áo vung lên, một cái tát trực tiếp đánh ra. Một tát này như biết ảo thuật, trực tiếp huyễn hóa ra mười mấy bạt tai.

Ba ba…

Thanh âm của bàn tay cùng gương mặt tiếp xúc, ở trên đường phố này, lộ ra chói tai dị thường, lại lộ ra đặc biệt rõ ràng. Bởi vì những người xung quanh, ít nhất đã rút lui ra ngoài ngàn thước.

Hiển nhiên, đối với Tà Thần Xương Thiểu ở Cổ Thu thành này, người địa phương là sớm có lãnh giáo, đã sớm tránh xa. Bốn phía không ai, dĩ nhiên là một mảnh an tĩnh.

Cho nên, một tát này xuống, người người đều nghe rất rõ ràng.

Xương Thiểu chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp theo trên mặt nóng rát, một cảm giác đau đớn từ bên má truyền lên óc.

Một cái tát này xuống, trực tiếp đem hàm răng của Xương Thiểu đánh rớt hai phần ba. Nửa bên mặt nhất thời sưng như đầu heo, máu tươi trào ra.

Xương Thiểu bị một tát này cơ hồ đánh đến hôn mê, kinh ngạc thất thần hồi lâu, mới đột nhiên kịp phản ứng, đối phương lại đánh mình!

Ở Cổ Thu thành, mình cư nhiên bị đánh!

Trời ạ, cái này còn có vương pháp sao? Ở Cổ Thu thành, hắn đường đường là con cháu nhất phẩm gia tộc, cư nhiên ở địa bàn của mình bị người ngoại lai đánh.

Hơn nữa, ngoại lai này là võ giả đến từ tứ đại châu, ngay cả người Man Hoang cũng không phải!

Xương Thiểu cơ hồ là tại chỗ nhảy lên, vuốt gò má, dùng khẩu khí hàm hồ không rõ kêu lên:

- Tiểu tử, ngươi đánh ta, đánh tốt! Ngươi nhất định phải chết, ta đã nói với ngươi, ngươi nhất định phải chết!

Một tát này của Nhậm Thương Khung, thuần túy là vì xả giận cho Thủy Dao. Sau khi đánh xong, cũng không để ý Xương Thiểu này hù dọa? Nhún nhún vai, hướng mọi người nói:

- Đi thôi. Man Hoang cùng tứ đại châu quả nhiên là nhất mạch tương thừa, cùng nguyên cùng tổ. Ác thiếu giống như loại này, quả nhiên không phải là đặc sản của tứ đại châu.

Man Hoang Chi Địa, là Thượng cổ thời đại, nhân tộc cùng thú tộc dung hợp, hình thành các tộc Man Hoang. Các tộc Man Hoang này, có huyết thống nhân tộc, cũng có thượng cổ thú tộc.

Cho nên, Man Hoang Chi Địa, cùng nhân loại có huyết thống sâu xa.

Thủy Dao hì hì cười một tiếng:

- Lão sư, ngươi đối với ta thật tốt. Ta cũng biết ngươi sẽ không mặc cho đồ nhi mình bị người trêu đùa.

Nhậm Thương Khung nghiêm khuôn mặt:

- Ngươi bị đùa giỡn sao? Ta sao cảm giác là hắn bị ngươi đùa giỡn.

Thủy Dao biểu lộ khoa trương nở nụ cười:

- Lão sư, ngươi thật là nói oan người tốt. Người ta là thục nữ, ác thiếu này cũng không phải là lão sư ngươi, có gì đáng cho ta trêu đùa.

Tiểu Kỳ nói:

- Thủy Dao tỷ tỷ, nói như vậy, trong lòng ngươi là trêu đùa công tử nhà ta.

Thủy Dao gương mặt đỏ lên:

- Đi đi đi, tiểu nha đầu ngươi, hiểu cái gì chứ?

Tiểu Kỳ nghiêm trang:

- Ta dĩ nhiên hiểu, ngươi bái công tử làm sư, khẳng định chính là muốn như vậy.

Chu Vân giả bộ không để ý, hai nàng này đối thoại, quá thú vị. Hắn cơ hồ là không nhịn được cười, nhưng lại không dám cười.

Một là đệ tử lão đại, là Đông Hoàng Châu nổi danh linh dược thiên tài, siêu cấp đại mỹ nữ; một người khác, là thiếp thân thị nữ của lão đại, từ nhỏ chính là tâm phúc

Bất kỳ một cái nào, Chu Vân hắn đều không đắc tội nổi a.

Xương Thiểu kêu lên một tiếng. Giận đến toàn thân phát run. Hắn đời này sống hơn ba mươi, ở Cổ Thu thành còn chưa từng bị nhục nhã như vậy.

Cái này là chuyện gì?

Bị người đánh, người ta ngay cả nhìn cũng không thém nhìn. Xem hắn như không khí.

- Tiểu tạp chủng này, Xương Thiểu ta để cho ngươi sống qua tối nay, danh tự này từ nay viết ngược!

Xương Thiểu nghiến răng nghiến lợi, kêu mấy tên thủ hạ lên, kê vào lổ tai dặn dò mấy câu.

Mấy thủ hạ kia, bị Nhậm Thương Khung đánh một bạt tai, răng rớt hơn phân nửa, đối với Nhậm Thương Khung cũng là hận thấu xương.

Hôm nay, thực lực của bọn họ là không thể báo thù. Nhưng mà, Xương Thiểu là nhân vật nào? Phụ thân hắn, thúc phụ, bá phụ, có bao nhiêu đại nhân vật?

Những người này, bất kỳ một cái nào đi ra, cũng có thể để cho Cổ Thu thành rung rẩy ba lần.

- Xương Thiểu yên tâm, ta sẽ đi theo bọn họ, tuyệt sẽ không mất dấu!

- Hừ, ở Cổ Thu thành cùng ta đối nghịch, đây chính là muốn chết. Tiểu tạp chủng, bổn thiếu gia không đem ngươi bằm thây vạn đoạn, khó giải mối hận này. Còn có mỹ nhân kia, lão tử muốn đem ngươi lột sạch, trước gian sau giết, giết xong gian nữa! (DG: ặc, chỉ em với đại ca)

Xương Thiểu đối với nữ nhân, luôn luôn coi là trâu ngựa. Thậm chí cũng không bằng trâu ngựa. Nữ nhân hắn muốn, cho tới bây giờ cũng không thất thủ.

Nhất là Thủy Dao loại đại mỹ nhân này, càng là phong tình hắn chưa từng thấy qua, mỹ nhân bực này, có thể so với những thứ hắn cưỡi qua gấp trăm lần, bắt trở về, đùa bỡn năm ba tháng cũng sẽ không chán.

Xương Thiểu duyệt nữ vô số, nữ nhân đối với hắn mà nói, cơ bản cũng là đồ chơi, một ngày không đổi đều cảm thấy không đủ mới mẻ kích thích.

Mà Thủy Dao xuất hiện, để cho hắn tìm được cảm giác kích thích trước đó chưa từng có.

......

Xa xa nhìn lại, nhất phẩm Phượng Tê khách điếm, cũng tọa lạc tại khu vực hiển hách nhất của Cổ Thu thành. Hiển nhiên, có thể ở nhất phẩm Phượng Tê khách điếm này, ở Cổ Thu thành, chính là tượng trưng cho thân phận, vinh dự.

Người bình thường, nếu như không phải là Man Hoang quý tộc, nhất phẩm Phượng Tê khách điếm này, là tuyệt đối không thể vào.

Nhóm người Nhậm Thương Khung, đi tới nơi này, Chu Vân than thở:

- Thật không ngờ, những dã nhân Man Hoang chưa khai hóa này, cư nhiên cũng có khách điếm xinh đẹp như vậy.

Khách sạn này, hình thù hết sức kỳ lạ, rất có tính đặc sắc Man Hoang, như một tòa tháp, lại rộng rãi hơn so với tháp.