Bất Hủ Thần Vương

Chương 61: Cố định lên giá




- Thành chủ đại nhân, lão thân có một vấn đề muốn thỉnh giáo. Nếu như có người cố ý dụ dỗ yêu hóa khôi lỗi làm hại Vân La Thành, lúc này nên lấy tội gì luận xử?

Lão thái thái ngữ khí lành lạnh, ánh mắt lạnh thấu xương hướng Tống Thanh Sơn nhìn tới. Hiển nhiên, tính cách lão thái thái vốn bướng bỉnh, muốn đem chuyện này tố cáo lên thành chủ.

Mặc dù không bắt được tận tay, nên không thể làm gì được Tống gia. Nhưng ít nhất cũng để cho Tống gia an phận một chút, đừng đùa mánh khóe, những chiêu số này, Nhậm Gia ta nhìn ra được.

Vân La thành chủ mặt không biểu tình:

- Nhậm lão phu nhân, việc này có chứng cớ không? Nếu có chứng cớ, mặc kệ là tại chỗ đánh chết hay bắt sống, chẳng những bản thân hắn chịu tội, mà người nhà của hắn cũng khó tránh khỏi liên can!

- Tốt!

Lão thái thái lãnh đạm nói:

- Lần thứ nhất bọn chúng còn có thể chạy được. Nhưng nếu có lần nữa, lão thân nhất định sẽ bắt sống được.

Vân La thành chủ là người không thích nháo sự, thấy Nhâm lão thái thái không có chứng cớ, cũng không nên làm sự tình lớn thêm. Nhàn nhạt mở miệng nói:

- Chư vị, ở chỗ này ta muốn đề tỉnh một câu. Ta không quản các ngươi trước kia có ân oán hay dây dưa gì, nhưng Yêu tộc phong ba bộc phát, cái gọi là ân oán gia tộc, đều dẹp qua một bên cho ta. Ai lợi dụng việc này trả thù cá nhân, đó chính là tự tìm đường chết. Ta mặc kệ hắn tu vi cao bao nhiêu, thế lực mạnh bao nhiêu, lớn như cự đầu gia tộc, nhỏ đến võ giả bình thường, thiết kỵ của Vân La Thành vệ vừa đến, chắc chắn hắn sẽ tan thành mây khói!

Đây cũng không phải là đùa giỡn, lợi dụng Yêu tộc phong ba lần này để trả thù cá nhân, chuyện này chính là phản nhân loại. Từ xưa đến nay, nhân loại tu sĩ cùng Yêu tộc đối kháng, sớm đã thành xu thế không đội trời chung. Ai dám nghịch thiên mà đi chứ?

- Không tệ! Phải nên như thế!

Tống Thanh Sơn vẻ mặt chính khí, lại làm người thứ nhất đứng ra phụ họa.

Hiện trường mỗi một người đều là kẻ thông minh, ai cũng biết vừa rồi Nhậm lão phu nhân nói chính là nhằm vào Tống gia. Bởi vậy, Tống Thanh Sơn làm như thế, không thể nghi ngờ chính là chứng minh mình vô can trước mặt thành chủ.

Cho dù là cường hào thế lực, nhưng muốn khép người ta tội gì cuối cùng cũng phải có chứng cớ. Không có chứng cớ, thì cho dù quyền uy như thành chủ, cũng không có thể trị tội được.

Có người lên tiếng, tự nhiên sẽ có người thứ hai. Tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu. Vô luận như thế nào, lời nói này của thành chủ, vẫn được mọi người tán đồng.

Chỉ vì giải quyết ân oán cá nhân mà không tiếc đem phong ba Yêu tộc làm lớn hơn nữa, đây tuyệt đối là việc mà mọi người không có khả năng dễ dàng tha thứ.

Tống Thanh Sơn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nhậm lão phu nhân, ung dung cười nói:

- Nhậm lão phu nhân, ngươi nói có bốn đầu yêu hóa khôi lỗi chạy tới quý phủ các ngươi. Nhưng lại không biết, quý phủ có người bị thương hay không?

Lời này nếu do những người khác hỏi, thì đó chính là sự quan tâm. Nhưng do Tống Thanh Sơn hỏi, không hề nghi ngờ, chính là lời khiêu khích trắng trợn, hơn nữa hiển nhiên chính là khơi dậy chuyện hơn hai mươi năm trước.

Nhậm lão phu nhân hai tay bỗng nhiên nổi lên gân xanh, trên mặt phủ một tầng tử khí nhàn nhạt, trừng mắt nhìn Tống Thanh Sơn, rất có thể một lời không hợp, sẽ ra tay động thủ ngay lập tức.

Nhậm Thương Khung biết loại trường hợp này, nếu như ngươi thất thố mà nói, tại phương diện khí thế sẽ thua ngay. Lập tức đẩy nhẹ vào lưng lão thái thái, thản nhiên nói:

- Nhậm Gia ta làm việc, dám làm dám chịu. Giới nghiêm vừa ban bố, Tổ Mẫu đại nhân ta liền phát ra tử lệnh, nếu có tộc nhân bất hạnh bị Yêu hóa khôi lỗi cắn bị thương, chỉ cần xuất hiện hiện tượng yêu hóa, tại chỗ giết chết. Không giống như một số kẻ làm rùa đen rút đầu, dám làm không dám chịu! Trả cho hai trăm đầu oan hồn, cũng không dám thu. Còn phải nhờ Nhậm gia ta làm thay. Khi chuyển giao địa bàn, còn phải chôn giúp. Chậc chậc...

Lời này vừa nói ra, có vài người đang ngồi đã lộ ra nụ cười cổ quái. Vân La Thành tuy không nhỏ, nhưng tin tức vẫn là rất linh thông.

Ân oán giữa Nhậm gia cùng Tống gia, do một số người cố ý tung ra, nay đã thịnh hành toàn bộ Vân La Thành rồi.

Không thể nghi ngờ, Tống gia lần này đã thất bại thảm hại rồi.

Tống Thanh Sơn muốn khiêu khích Nhậm gia, lại không nghĩ bị một cái tiểu bối của Nhậm Gia nói lại vài câu, liền đem da mặt của Tống gia đánh cho da tróc thịt bong, đến nội khố cũng chẳng còn một mảnh.

Hai trăm đầu oan hồn cũng không dám thu, đây tuyệt đối là sỉ nhục!

Tống Thanh Sơn sắc mặt tái nhợt, hai tay chộp vào thành ghế, cơ hồ muốn bóp nát nó. Ở trước mặt mọi người, lại bị một hậu sinh vãn bối chế giễu, hơn nữa một câu phản bác đều nói không được, loại phiền muộn này, tuyệt đối không phải tam ngôn lưỡng ngữ có khả năng hình dung.

Cũng may có Vân La thành chủ mở miệng giải vây.

- Chư vị, không thể không nhắc nhở một chút, nơi này không phải là nơi để các ngươi đấu khẩu giải quyết ân oán cá nhân. Phong ba lần này của Vân La Thành, nếu ứng đối không tốt, thì sẽ có một hồi hạo kiếp. Chỉ sợ đến lúc đó, chư vị đến tâm tình cãi vả cũng không có. Chư vị đã không muốn tỏ thái độ, ta liền nói trắng ra. Sự kiện yêu hóa lần này, tình thế nghiêm trọng, Phủ Thành chủ ta một cây chẳng chống vững cả nhà. Cần các ngươi phái ra một ít nhân thủ, đóng góp một ít tài vật.

La Hiên biết rõ, những thế lực này, không gõ mà nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không chủ động.

Tống Thanh Sơn nghe xong lời này, phảng phất tâm tình không tệ. Cùng những người khác vẻ mặt hờ hững mà so sánh, cánh tay Tống Thanh Sơn có chút giật giật, ung dung cười nói:

- Thành chủ đại nhân, Tống gia ta bất tài, nguyện phái ra mười nhân thủ, ba miếng Nghịch Yêu Đan. Nếu có mặt khác cần tới, Tống gia ta tuyệt không chối từ.

Những người khác sắc mặt đều có chút khó chịu. Tống Thanh Sơn ngươi có ý gì đây? Mới mở miệng đã định giá cao như vậy, là muốn kéo mọi người xuống nước sao?

La Hiên mặt lộ vẻ mỉm cười:

- Tốt, Tống tộc trưởng nhân nghĩa như thế, thật đúng là mẫu mực của Vân La Thành. Chư vị, có Tống đương gia đi đầu như thế, chẳng lẽ các ngươi còn phớt lờ hay sao?

- Cao đương gia, ngươi thấy như thế nào?

Vân La thành chủ La Hiên vậy mà điểm tên đòi tiền.

Đang ngồi ở đây đều là cường hào thế lực, là những nhân vật có mặt mũi ở Vân La Thành. Nếu bị điểm danh mà nói, sẽ có chút khó chịu.

Cũng may Cao gia cùng Phủ Thành chủ giao tình không tệ, Cao gia tộc trưởng Cao Hàn mỉm cười nói:

- Cao gia ta tài lực mỏng, Nghịch Yêu Đan bảo bối bậc này, Cao gia chúng ta quả nhiên là không có. Bất quá luận đến nhân thủ, ngược lại có thể phái ra một ít. Về phần Nghịch Yêu Đan, nếu dùng bạc thay thế thì có thể hay không?

La Hiên mặt mỉm cười, hướng Tống Thanh Sơn bên kia nhìn lại:

- Cao đương gia đã có bạc, mà Tống gia lại sản xuất Nghịch Yêu Đan, tự nhiên có thể hướng Tống gia giao dịch. Tống đương gia, Tống gia ngươi dùng Nghịch Yêu Đan lập nghiệp, hàng tồn của Nghịch Yêu Đan, sẽ không ít chứ hả?

Vấn đề này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều xiết chặt, không tự chủ được đều nhìn về phía Tống Thanh Sơn.

Tống Thanh Sơn bị ánh mắt của mọi người vây quanh, mặt lộ vẻ tự mãn, cười tủm tỉm nói:

- Nghịch Yêu Đan, Tống gia ta thực sự có chút ít hàng tồn. Chỉ là vật ấy không dễ luyện chế, hàng tồn đó luôn luôn được Tống gia ta coi trọng, rất ít lấy ra giao dịch...

Khẩu khí rụt rè này, so sánh với khuôn mặt đang tươi cười của gian thương thật chẳng khác gì nhau. Làm cho mọi người ở đây chí ít có một nửa hận không thể nện hắn một trận.

Tống Thanh Sơn ý ở ngoài lời, ai nghe không hiểu?

Đây là muốn lên giá a!

Giá cả Nghịch Yêu Đan tuy xưa nay xa xỉ, nhưng cũng không phải là loại đồ vật có tiền không mua được. Nhưng phong ba Yêu tộc vừa xuất hiện, Nghịch Yêu Đan tất nhiên hút hàng, những người trữ hàng sẽ đầu cơ kiếm lợi, cố định lên giá.

Cao gia cùng Tống gia quan hệ rất gần, nghe Tống Thanh Sơn nói như vậy, lập biết phải làm như thế nào, cười nói:

- Tống tộc trưởng, chúng ta đều là lão huynh đệ, ngươi nói một cái giá đi.

Người nào không biết, Cao gia cùng Tống gia quan hệ hòa hợp, cơ hồ có thể nói là sinh tử chi giao. Hai người này kẻ xướng người hoạ, là diễn kịch cho mọi người xem, mục đích cuối cùng chính là tăng giá mà thôi.

- Tốt, Cao huynh đệ, huynh đệ chúng ta xưa nay không ít lần hợp tác, ta không nói thách. Nghịch Yêu Đan của Tống gia ta muốn xuất ra bán, ít nhất mười vạn một quả. Đây đã là chiết khấu cho huynh đệ rồi. Đổi lại người khác, không đủ mười hai vạn, tuyệt đối không bán ra.

Lời này vừa nói ra, các gia chủ của các gia tộc mỗi một người đều âm thầm cười lạnh. Khẩu vị của Tống Thanh Sơn này thật lớn a. Mười hai vạn một quả, hắn muốn nghẹn chết hay sao!

Tất cả mọi người đều bắt đầu suy nghĩ, tìm kiếm cách mua trữ Nghịch Yêu Đan.

Thế lực mua bán Nghịch Yêu Đan ở Vân La Thành, tổng cộng cũng có mấy nhà. Dưới loại tình huống này, chỉ sợ mỗi người đều giữ Nghịch Yêu Đan cho mình.

Dưới loại tình huống này, cái gọi là quan hệ hợp tác, cái gọi là giao tình, căn bản không đáng một xu.

Lợi ích mới là vương đạo.

Vẫn là Vân La thành chủ hiểu lòng người, vung tay lên nói:

- Chư vị, ta cho các ngươi thời gian một ngày để trù bị. Ngày mai giờ này, phải trả lời thuyết phục. Bất quá, tình thế nguy cấp, bổn thành chủ không hy vọng chư vị chỉ làm qua loa cho xong!

Một câu cuối cùng này, thanh âm sắc bén, hiển nhiên là đang cảnh cáo.

Mọi người cũng biết, Vân La thành chủ cảnh cáo ý vị như thế nào!

Rời khỏi Phủ Thành chủ, tâm tình những người này có thể nói là muôn hình muôn vẻ. Có nhà vui mừng, có nhà sầu lo.