Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 102: Có Chuyện Không Hay!




Nhưng mà niềm vui ngắn chẳng tày gan, khi nghĩ đến Linh Thạch con đường, Trần Vân Thanh hắn đầu không khỏi một trận đau nhói.

Linh Thạch! Dù là cấp bậc thấp nhất Hạ Phẩm Linh Thạch, cũng là không dễ dàng có đến, nhất là tại Mân Việt Quận nơi này của hắn, Linh Thạch mỏ khoáng càng là rất ít, có chăng cũng là rơi vào trong tay của triều đình cùng các đại thế lực lớn, bị các đại thế lực lũng đoạn.

Thị trường bên ngoài, một viên Hạ Phẩm Linh Thạch định giá một ngàn đồng vàng, nhưng từ trước đến nay không có ai bán ra Hạ Phẩm Linh Thạch với cái giá đó cả, thường nó sẽ bị đẩy lên ba đến bốn lần.

Chưa hết, vì Hạ Phẩm Linh Thạch bên trong linh khí rất là thuần khiết, dùng nó tu hành có lợi hơn khá nhiều so với lại cấp thấp Đan Dược, nên nó cũng là tài nguyên chủ yếu để Yêu Sĩ trở lên tu hành.

Có nắm được Hạ Phẩm Linh Thạch trong tay, những tên Yêu Sĩ hay Yêu Sư cũng để dành cho mình tu luyện, không phải trường hợp bất đắc dĩ, không ai lại đem nó bán đi ra ngoài lấy mấy cái đồng vàng cả. Thế nên dù là Trần Vân Thanh hắn có nắm nhiều đồng vàng trong tay, nhưng muốn dùng nó đổi lấy Hạ Phẩm Linh Thạch, cái này là rất khó khăn.

“Đi một bước liền tính một bước vậy!” Trần Vân Thanh ngẫm nghĩ một chút, cũng liền là thở dài một tiếng.

Linh Thạch loại này không chỉ Thần Bí Ngọc Bài cần, mà Trần Vân Thanh hắn cũng rất là cần đến nó, một khi mà hắn đột phá Yêu Sĩ cảnh giới, hắn là không thể không cần đến Linh Thạch tài nguyên cho được, nhất là thiên địa linh khí tại Nam Hoang Chi Địa này cũng là không được tốt đẹp gì cho lắm.

Kiếm lấy Linh Thạch mặc dù rất khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể. Nếu không mà nói, đám Tán Tu Yêu Sĩ trở lên cường Giả lấy cái gì để mà tu hành rồi tăng cường thực lực, cũng như không để cho cảnh giới của mình rơi xuống.

Đám người kia đã là có đường để chiếm lấy Linh Thạch, không lý gì Trần Vân Thanh hắn đây lại không thể, hắn đây có lợi thế hơn khá nhiều đám Tán Tu Cường Giả kia nhờ có tài luyện chế Bồi Khí Đan a.

....

Ba ngày sau! Trần Phủ! Trần Vân Thanh căn phòng nhỏ!

“Đã bảy ngày trôi qua, thiếu gia như thế nào còn chưa trở lại kia chứ?” Ngô Tiểu Diễm tại trong phòng, đi đi lại lại, đôi khi liền là liếc mắt nhìn ra bên bên ngoài cửa phòng, thần sắc lo lắng lộ rõ trên gương mặt có chút khó nhìn của nàng.



Không lo lắng là không có được, thiếu gia nhà nàng đến Đại Mộc Lâm khu đã hơn ba tháng rồi, nói đúng hơn là ba tháng bảy ngày rồi. Theo lý mà nói, thời gian hết hạn tạp dịch tại Đại Mộc Lâm khu đã hết từ bảy ngày trước, nhưng đến giờ ngài ấy vẫn còn chưa có trở lại.

Nhất là nàng nhận được tin, tất cả mấy chục Ngoại Viện Đệ Tử đi theo thiếu gia nàng một chuyến đến Đại Mộc Lâm khu đều đã bình an trở lại Trần Phủ, chỉ có thiếu gia nhà nàng Trần Vân Thanh vẫn là không hề có tin tức, cái này làm cho tỳ nữ như nàng lòng nóng như lửa đốt một dạng, cực kỳ là khó chịu.

“Trần Hành sư huynh, Trần Phục sư huynh! Không phải hai anh nói thiếu gia của tôi sẽ trở về nhanh chóng sao? Vì cái gì đến bây giờ vẫn còn không có tin tức?”

Nhìn ra ngoài mãi không có được cái kết quả gì, Ngô Tiểu Diễm quay đầu lại, ánh mắt có chút không thân thiện nhìn về Trần Hành cùng Trần Phục hai người, rất là không tin tưởng hỏi.

Trần Hành cùng Trần Phục hai người này bảy ngày trước hồi lại Trần Phủ, còn đến nơi đây gặp nàng nói mình là đàn em của thiếu gia nhà mình Trần Vân Thanh.

Hai người được mệnh lệnh của thiếu gia sau khi trở lại Trần Phủ liền là đến nơi này, giúp đỡ nàng làm một số việc, còn lại nghe theo mọi sự sắp đặt của nàng.

Nhìn cảnh giới hiện tại của bọn chúng, không có người nào tu vi thấp hơn Yêu Giả thất trọng, nàng có chút bán tín bán nghi không biết lời của hai tên này nói ra có phải là sự thật hay không.

Phải biết với tu vi kia tại Trần Phủ Ngoại Viện cũng liền là được xem là một phương cao thủ, có rất nhiều tiểu đệ đi theo hầu, cũng như sẽ được làm thủ lĩnh của một cái phòng ban nào đó tại Ngoại Viện, như là Trần Khánh Ly tên đáng ghét kia một dạng.


Loại cao thủ như thế này, nếu nói nguyện ý cúi đầu nhận thiếu gia nhà nàng làm đại ca, chuyện này thật khó mà làm cho người ta tin tưởng, bao gồm cả nàng bên trong.

Nhưng hai người này tung ra những lời cam đoan hết sức chân thành, còn có thư viết tay của thiếu gia nhà mình nữa. Cùng với đó là những biểu hiện trác tuyệt của thiếu gia nhà mình trong thời gian qua, nàng cũng là có chút tin tưởng hai người này lời nói chính là sự thật.


Bảy ngày qua hai người này nghe lời của nàng răm rắp, cùng phụ giúp nàng rất nhiều chuyện, nàng càng tin tưởng hai người này là tiểu đệ của thiếu gia nhà mình không hề nghi ngờ.

Nhưng những thứ này không hề quan trọng, nàng chỉ muốn bọn họ hai người giải thích cho nàng rõ, thiếu gia nhà nàng hiện tại đang ở nơi nào?

Hai người này khi mới về liền nói cho nàng biết, thiếu gia nhà nàng rất nhanh liền sẽ trở lại, vì tin tưởng hai người nên nàng vẫn là cố gắng chờ, nhưng là đến giờ vẫn là không thấy bóng dáng của thiếu gia nhà nàng đâu.

Rất nhanh trong lời nói của bọn họ là nhanh đến khi nào vậy kia chứ?

Bảy ngày thời gian cũng là một khoảng thời gian khá lâu đó nha. Nên nhớ từ Đại Mộc Lâm khu đến nơi này Trần Phủ cao lắm cũng chỉ là mất một cái buổi sáng mà thôi.

‘Làm thế nào lại đi trách móc bọn tao kia chứ?’ Trần Hành cùng Trần Phục hai người nghe Ngô Tiểu Diễm lên tiếng hỏi, cùng với lại cái thần thái trách móc hiện rõ mồn một trên gương mặt xấu xí của cô ta. cả hai liếc nhìn nhau một cái, trong lòng là oán hận không thôi.

Trần Vân Thanh nói mấy ngày nữa trở lại, đây là do chính miệng của Ngô Tiểu Diễm nói sau khi nhận được bức thư tay bảo hai người bọn họ mang về giao cho Ngô Tiểu Diễm.

Bên trong viết gì hai người bọn họ là không có biết, bọn họ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Trần Vân Thanh ở lại bảo hộ cùng nghe theo mệnh lệnh của Ngô Tiểu Diễm mà thôi.


Từ khi nào bọn họ nói mấy ngày sau Trần Vân Thanh sẽ trở lại Trần Phủ bao giờ?

Đứa con gái xấu xí Ngô Tiểu Diễm này không phải trí nhớ có vấn đề, cũng là loại gắp lửa bỏ tay người mà.

“Tiểu Diễm tỷ tỷ, Vân Thanh sư huynh nói sẽ hồi lại Trần Phủ thì nhất định sẽ trở lại mà! Chị cũng không cần lo lắng quá.” Trần Phục cố nén cơn giận đang sôi trào bên trong người, nở một nụ cười thật tươi đối với lại Ngô Tiểu Diễm nói.



Con nha đầu xấu xí này cho là mấy ngày qua hai người bọn họ đi theo sau lưng làm mọi chuyện cho cô ta thì liền có thể xem hai người bọn họ như là nô tài chắc?

Dám dùng giọng điệu lớn lối như thế này để mà quát mắng hai đại Yêu Giả hậu kỳ cường giả như bọn họ đây, đúng là không biết chữ chết là viết như thế nào.

Ý nghĩa hiện tại trong lòng hai người bọn họ liền là nhanh chóng ra tay đem cái con nha đầu xấu xí này diệt đi cho khỏi phải chướng mắt. Một quyền đánh ra liền là đã xong hết mọi chuyện rồi.

Có điều chuyện này trong lòng bọn họ hai người cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi, ra tay thì không có ai dám.

Ngô Tiểu Diễm phía sau là có Trần Vân Thanh chống lưng, tục ngữ nói không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật. Một khi ra tay với lại con nha đầu này, Trần Vân Thanh trở lại Trần Phủ mà nói, hai người bọn họ tuyệt đối là sẽ không có cái gì kết cục tốt đẹp.

"Không sai đâu chị Tiểu Diễm , bản lĩnh của Vân Thanh sư huynh cực kỳ cao siêu, tại nơi này Chấn Nam Thành, không có bao nhiêu người có thể làm đối thủ của anh ấy đâu!"Trần Hành cũng là mỉm cười, đang là tự lừa mình dối người, vuốt mông ngựa những lời tốt đẹp nói ra cho Ngô Tiểu Diễm mà ngay cả hắn cũng cảm thấy mắc ói.

Bản lĩnh của Trần Vân Thanh đúng là có chút cao, nhưng nó chỉ giới hạn tại Yêu Giả một cái cảnh giới mà thôi, lên đến Yêu Sĩ chi cảnh, bất kỳ người nào cũng có thể lấy được cái mạng chó của Trần Vân Thanh.

Mà Yêu Sĩ chi cảnh tại nơi này Chấn Nam Thành tuyệt đối là không có thiếu. Nếu như trong thời gian vừa qua Trần Vân Thanh đúng là có gây thì chuốc oán với lại Yêu Sĩ cường giả mà nói, có lẽ Là Trần Vân Thanh sẽ không có cái cơ hội để mà trở lại Trần Phủ nơi này rồi.

'Trần Vân Thanh có chuyện không hay...?' Ý nghĩ vừa rồi chợt lóe lên trong đầu, Trần Hành cùng Trần Phục hai người khẽ liếc nhìn đối phương một cái, thân thể hơi rùng mình, trên trán không khỏi bịn rịn từng tia mồ hôi lạnh.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc