Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 194: Đột Phá Yêu Sĩ




Trong số những người gan lớn, có Thiệu thị tam huynh đệ, đây là ba anh em ruột Thiệu gia, một cái gia tộc trung lưu tại Chấn Nam Thành.

Trong tộc là xó Yêu Sĩ lục trọng tọa trấn, lấy thực lực của Yêu Sĩ lục trọng tại Chấn Nam Thành, tuy không phải là cường giả đứng đầu gì, nhưng kiếm cơm ăn qua ngày là không có chuyện gì.

"Đại ca! Không cần chần chờ! Đem cái tên tiểu tử kia một đao bổ ra, sau đó chúng ta tiếp tục đi vào bên trong hái Hắc U Quả!"

Trong một cái hang động, Thiệu Tam chỉ tay vào một tên tiểu tử tầm mười bảy mười tám tuổi đang đột phá Yêu Sĩ nhất trọng cảnh giới đến thời khắc cuối cùng kia, cầm sẵn đại đao trong tay, chỉ về tên đó, lên tiếng xin ý kiến của đại ca mình, chỉ cần đại ca hắn đồng ý một cái, hắn liền là ngay lập tức một đao đem tên này bổ ra làm hai.

Thiên địa linh khí được Yêu Hồn tụ tập đến nồng đậm, toàn thân lại bao phủ bởi một lớp màng Chân Khí mỏng, tạp chất trong người không ngừng tuôn ra bốc mùi hôi thối, đọng lại thành một cái kén nhỏ.

Khí tức trên người không ngừng dâng cao, đây là tiêu chí của một cái Yêu Giả cảnh giới sắp bước vào Yêu Sĩ chi cảnh không khác, hơn nữa còn là đến cái giai đoạn cuối cùng nữa.

Bảy năm trước hắn từng đột phá cái này cảnh giới cho nên hắn là biết rất rõ.

Tên khốn này không tìm nơi nào thích hợp để đột phá, lại chọn đúng cái nơi mà ba anh em bọn họ đến lấy tài nguyên để mà đột phá, ngăn cản con đường đi của bọn họ, không đem tên này diệt đi làm sao mà được.


"Lão Tam! Đối phương là người của Chấn Nam Đạo!"

Thiệu Nhị chỉ tay về một khối Trần gia đệ tử thân phận lệnh bài phía trước tên tiểu tử kia ba mét, lên tiếng nói nhỏ.

Lệnh bài kia hắn từng trông thấy qua một tên Yêu Sĩ tam trọng của Chấn Nam Đạo ra ngoài kiếm ăn mang theo bên người, tuy nó có khác về tên họ đôi chút, nhưng bản chất lại hoàn toàn giống nhau.

Tên tiểu tử này tuổi còn trẻ, lại chỉ đang đột phá, đương nhiên không có khả năng là Chấn Nam Đạo chấp sự, nhưng y có lệnh bài kia trong tay, chứng minh quan hệ của y cùng viên chấp sự kia không cạn. Nếu mà đem tên này diệt đi, một khi bị trưởng bối tên này phát hiện, bọn hắn cùng Thiệu gia phía sau xem như tiêu rồi.

Ai cũng biết người của Chấn Nam Đạo xưa nay hành sự độc ác có tiếng, còn là bênh vực người của mình vô tội vạ, không khéo đám người mình kết cục sẽ còn thảm hơn tên thanh niên trước mắt ấy chứ.


Có lẽ chính vì biết chuyện này, cho nên đại ca của hắn cũng là trù trừ không chịu ra tay, dù cho đem tên tiểu tử này diệt, cũng có thể kiếm được không ít tiền trong tay của y.

"Lão nhị nói không sai! Đối phương là người của Chấn Nam Đạo!" Thiệu Đại gật đầu đồng ý với cái nói của Thiệu Nhị.

Tên tiểu tử này không chỉ là người của Chấn Nam Đạo, mà còn là một cái thiên tài tu luyện rất là khủng bố nữa.

Thông thường Yêu Giả khi đột phá Yêu Sĩ, mức độ tụ tập cùng cắn nuốt thiên địa linh khí rất là có hạn, chỉ tầm một mét vuông đổ lại, nhưng cái này tiểu tử, trong phạm vi mười mét đều có thiên địa linh khí xao động, điều này chứng tỏ y đang cần một lượng thiên địa linh khí khổng lồ.

Truyền là tại cái Yêu Giả cảnh giới, hấp thụ thiên địa linh khí càng nhiều, tẩy luyện tạp chất trong cơ thể càng cao, thành tựu sau này sẽ vô cùng khủng bố.

Tên thanh niên này đem nhiều tạp chất cùng độc tố trong cơ thể đẩy ra ngoài như thế, hấp thụ nhiều như vậy thiên địa linh khí, nếu như không có chết non, sau này chỉ sợ cũng là một phương tuyệt thế cường giả.

Người như thế, hắn là không muốn đắc tội nhất

"Nhưng là đại ca! Không lẽ chúng ta vì sợ Chấn Nam Đạo! Lại bỏ qua cho Hắc U Quả tài nguyên này như thế sao?"

Thiệu Tam nghe nhắc đến Chấn Nam Đạo, hắn trong lòng cũng là sợ hãi thật sự, đệ nhất thế lực của Chấn Nam Thành, hành sự lại độc ác có người nào không sợ đâu kia chứ.

Nhưng nếu bây giờ bọn họ bỏ qua cho tên tiểu tử này, đồng nghĩa với việc bỏ qua luôn cho việc hái Hắc U Quả.

Tên thanh niên này đã chạy đến nơi đây, chắc chắn cũng là đã nhìn thấy Hắc U Quả phía sau của y, với cái bản tính tham lam vô độ của đám người Chấn Nam Đạo này, sẽ không dễ gì để cho bọn chúng bỏ qua cho việc chiếm lấy Hắc U Quả làm của riêng.

Mà không còn Hắc U Quả, con đường tu hành của ba huynh đệ mình, cũng như là cả Thiệu thị mấy trăm người từ đây cũng xem như chấm hết, hắn thật sự là không có cam tâm.

Cũng tại tên khốn kiếp này, năm ngoái khi rời đi anh em bọn họ đã phong bế cửa hang cẩn thận rồi, vì cái gì tên này còn đến nơi đây để mà đột phá làm cái gì kia chứ.


"Đại ca! Tam đệ nói cũng không phải là không có lý!" Thiệu Nhị nghe lời nói này, gương mặt cũng là động dung.

Hắc U Quả không phải là Linh Dược tăng cao tu vi cái gì, hay là dùng để luyện chế Đan Dược tu hành, mà nó là một loại độc quả làm cho người mê thất tâm trí, chuyên dùng để chế tạo các loại độc dược một dạng.

Hắc Yên Vụ mà Chấn Nam Đạo đang sử dụng, Mân Việt Quận thành người yêu thích, nguyên liệu chính cũng từ loại này Hắc U Quả mà ra.

Các vị Đan Sư thiện nghề chế tạo độc dược, cũng rất là yêu thích Hắc U Quả. Vì nó có thể phối chế ra nhiều loại độc dược khác nhau.

Chính vì thế, giá cả của Hắc U Quả cũng rất là cao, bình quân một viên Hắc U Quả, liền có thể đổi lại một viên Hạ Phẩm Linh Thạch, đây còn là cung không đủ cầu cấp độ.

Khi khan hàng, giá cả có thể lên gấp đôi. Gấp ba bốn lần cũng có người nguyện ý ra giá thu mua.


Toàn Chấn Nam Thành, cũng không có bao nhiêu cửa hàng bán ra loại này Hắc U Quả, vì nó là loại cây cực kỳ khó trồng, điều kiện sinh trưởng cũng rất là hà khắc, nó chỉ mọc tại những nơi âm u lạnh giá, cơ hồ chỉ cần nhổ cây nó lên, nó liền sẽ chết.

Còn một cái đặc tính nữa đó là mỗi năm chỉ ra hoa một lần, vào ngày âm lịch tháng mười hàng năm nó sẽ chín, mỗi một cây Hắc U Thụ, chỉ đậu đúng có một ngàn quả.

Một ngàn quả Hắc U Quả, như giá tốt bọn họ Thiệu gia cũng có được một ngàn năm trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, số tiền này hàng năm đều có, không phí chút công sức hay giọt mồ hôi nào cả, là nguồn thu nhập chính của Thiệu gia bọn họ, nếu không có...

"Được! Đem thằng nhóc đó diệt đi! Làm sạch sẽ một chút!" Thiệu Đại dưới ánh mắt trong mong của hai người huynh đệ của mình, cuối cùng cũng liền đưa ra quyết định, đem tên thanh niên kia diệt đi.

Hắn không muốn diệt tên thanh niên này, càng là không muốn đắc tội với lại Chấn Nam Đạo.

Nhưng tên thanh niên này đã buộc hắn phải đi vào con đường này. Hắc U Quả là tài nguyên tu luyện của Thiệu gia bọn họ, là nguồn sống của tất cả Thiệu gia, không có nó, Thiệu gia cũng sẽ bị biến mất tại Chấn Nam Thành, là một cái phần tử của Thiệu gia, hắn không bao giờ muốn để cho tình cảnh kia xảy ra, thế cho nên. Người thanh niên này phải chết, có trách thì nên trách tên này chọn không đúng nơi để mà đột phá.

"Hắc hắc hắc! Đại ca an tâm! Em sẽ ra tay thật là sạch sẽ!"



Thiệu Tam chỉ chờ có câu nói này, hắn đạp bộ pháp, tay cầm hai mét đại đao, lấy nhanh nhất tốc độ chạy đến vị trí mà tên thanh niên kia đang nhắm mắt đột phá, một đao bổ xuống.

"Vù..Xẹt..!".

"Lão Nhị! Em đến thu lấy Hắc U Quả, sau đó xóa sạch dấu vết, chúng ta lập tức quay trở lại Chấn Nam Thành!"

Không cần nhìn bên kia Lão Tam hành sử tên thanh niên như thế nào, Thiệu Đại tiếp tục lên tiếng căn dặn Thiệu Nhị hành sự. Chuyện lần này đối với lại ba anh em hắn nói riêng cùng Thiệu gia nói chung vô cùng nguy hiểm, như chỉ cần để lọt tiếng gió, người của Chấn Nam Đạo nghe được, tất cả Thiệu gia bọn họ mấy trăm nhân khẩu liền là tiêu rồi, quan trọng như thế đại sự, không thể có một chút sơ hở nào được.

"Vâng..! Đại...!".

"A....Rầm.....Phốc...!"

"Lão Tam... Em làm sao vậy..?"

Thiệu Nhị đang muốn vâng lời của Thiệu Đại đi hái Hắc U Quả, bỗng nhiên dị biến liền phát sinh, Lão Tam vốn đang là đi giải quyết cái tên thanh niên kia, lại quay trở lại, nhưng không phải là bình thường quay trở lại, mà là bị người ta đánh quay trở lại, nhìn Thiệu Tam hiện tại chỉ toàn nôn ra máu thế kia, hắn biết Thiệu Tam lần này bị thương không hề nhẹ, chỉ sợ cái mạng khó giữ. Thật ra là xảy ra chuyện gì?

Đang yên đang lành sao lại bị thương nặng thế kia..

"Nhị...Ca..! Phốc...!"

Thiệu Tam gương mặt đỏ bừng, ánh mắt trợn trừng, lấy tay chỉ về hướng tên thanh niên kia đang đột phá, như muốn nói cái gì, đáng tiếc, hắn là bị thương quá nặng, nói chưa hết câu liền đã tắc thở bỏ mình mất rồi.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc