Bắt Ma Đặc Công

Quyển 3 - Chương 39: Góc nhìn khác




“ Chu Đình đã qua giai đoạn nguy hiểm.” Lữ Minh Dương ngắt điện thoại, leo lên xe, nhìn Hàn Di vừa cười vừa nói.

Hàn Di mỉm cười, nói:” Bước tiếp theo làm gì?”

Lữ Minh Dương vừa bật máy tính trên xe, vừa nói:” Cô cho là nên làm gì?”

Hàn Di giật mình thở dài, bản thân đơn thương độc mã đã từng phá không biết bao nhiêu vụ án, tiêu diệt vô số ác linh, không biết vì sao mà khi gặp được cái tên Lữ Minh Dương này rồi, bản thân đường đường là một chuyên gia do Bắc Kinh phái đến ngược lại không có một điểm chủ ý, lại muốn dựa dẫm vào hắn.

Hàn Di vừa suy nghĩ, vừa chậm rãi nói:” Hiện tại quan trọng nhất chính là phải nhanh chóng tìm được chỗ ẩn thân của đám quỷ này, tiếp theo mới có thể nghĩ đến việc tìm cách tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng.”

“ Cô đúng.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói,” Hiện tại tuy ca phẫu thuật của Chu Đình rất thành công, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mối đe dọa thực sự vẫn chưa được loại trừ. Nếu dây dưa với đám ác linh này quá lâu thì…”

Hắn khẽ thở dài, vừa thao tác trên máy tính, vừa nói:” Bây giờ phải gấp rút tra rõ chân tướng, mới có thể tìm được phương pháp khắc chế mấy con ác linh này.”

Hàn Di khẽ thở dài nói,” Nhưng mà hiện tại đầu mối duy nhất cũng bị cắt đứt.”

“ Cũng chưa hẳn.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói,” Người sống tra không được, chúng ta vẫn có thể bắt tay tra từ người chết.”

“ Bắt tay tra từ người chết?” Hàn Di hiếu kỳ nhìn Lữ Minh Dương, hỏi.

“ Hầu Khánh Ba nói trước vụ tai nạn khoảng hai tuần, trên xe từng phát sinh qua chuyện cãi vả có liên quan đến một nữ nhân, mà sự tình này rõ ràng là mấu chốt của toàn bộ vụ án. Tất cả người bị hại nhất định đều có liên quan đến sự tình này.” Lữ Minh Dương vừa nhìn tư liệu của các nạn nhân lướt qua trên màn hình, vừa nói:” Trên đời này tuyệt đối không có bức tường nào mà gió không thể lọt qua, giữa hai sự kiện này có gần hai tuần thời gian, nói cách khác…”

“ Nói cách khác những nạn nhân này có thể đã nói qua sự tình này cho người nhà bọn họ biết!” Hàn Di tiếp lời nói.

Lữ Minh Dương ảm đạm cười, nói:” Đúng. Vậy cô cho là nên bắt đầu tra từ ai đây?”

Hàn Di thong thả nói:” Tục ngữ thường nói phụ nữ thích buôn chuyện, các thím thường thường thích đem những chuyện mới mẻ trong ngày mình gặp được kể lại cho người nhà nghe…”

“ Cô lại đúng.” Lữ Minh Dương a a cười nói,” Nhưng mà nếu là nữ nhân thì sẽ rất lắm lời, người nghe thường là sẽ cho lọt vào tai trái, rồi lại cho ra tai phải.”

“ Ý ngươi thì sao?” Hàn Di thở ra.

“ Nữ nhân không những thích nói, mà còn thích nghe. Nếu nam nhân đem một câu chuyện mới mẻ kể cho các chị em nghe, nhất định các cô sẽ ghi nhớ trong lòng.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói,” Cho nên, chúng ta nên bắt đầu tra từ nam nhân, ai có khả năng kể lại chuyện này nhất, thì bắt tay tra từ người đó, tỷ như người này…”

Hàn Di liếc mắt nhìn tư liệu trên màn hình máy vi tính, Khâu Minh Quân, nhân viên trực thang máy. Người như thế công việc thường ngày cực kỳ buồn tẻ, bình thường về đến nhà tự nhiên sẽ không có chuyện gì để nói, như vậy chuyện này đương nhiên sẽ trở thành đề tài nói chuyện rồi.

Cô thầm thở dài một tiếng, ý nghĩ của Lữ Minh Dương quả nhiên khác người, cũng khó trách chính mình lại muốn nghe theo ý kiến của hắn.

Chiếc xe nhanh chóng lên đường trở lại thành phố, sau mấy chục phút hai người đã đến mục tiêu. Tư liệu trên máy tính cho biết vợ Khâu Minh Quân là Lưu Cầm hiện đang sống ở khu chung cư Thế Kỷ tại đông thành, quê của hai vợ chồng đều không phải ở đây, làm ăn tiết kiệm hơn mười mấy năm, mới mua được căn hộ ở chung cư này, còn chưa kịp nhận nhà, Khâu Minh Quân đã chết. Tuy hôm nay đã nhận được nhà, giấc mộng hai vợ chồng họ rốt cục đã thực hiện được, nhưng chỉ còn lại một mình Lưu Cầm lẻ loi dắt theo một đứa nhỏ tám tuổi sống qua ngày.

Lữ Minh Dương đứng ở cửa, trong lòng thoáng do dự. Hắn đưa tay lên, chuẩn bị gõ cửa, lại do dự mà buông tay xuống.

Hàn Di lẳng lặng đứng ở sau lưng Lữ Minh Dương, cô có thể đoán được Lữ Minh Dương đến tột cùng vì chuyện gì mà do dự, từ kinh nghiệm những lần trước, phe mình chỉ cần phát hiện đầu mối nào đó, ác linh sẽ lập tức đuổi đến, sẽ đem đến nguy hiểm cho người ta. Hắn nhất định đang do dự có nên phá vỡ cuộc sống yên bình của hai mẹ con họ hay không, lần nữa khơi dậy vết thương lòng ba năm trước của bọn họ.

Chẳng qua trong lòng Hàn Di càng lo lắng chính là nếu bỏ qua đầu mối này, tuy hai mẹ con này sẽ không có việc gì, nhưng một đám ác linh kia nhất định cũng sẽ vô sự, dù không tính Chu Đình trước mắt, thì đến sang năm sẽ lại có thêm chín người tử nạn. Sang năm rồi lại sang năm, lại có thêm bao nhiêu sinh mệnh vô tội gặp tai ương đây?

Cô đi lên phía trước một bước, chuẩn bị thay Lữ Minh Dương gõ cửa, Lữ Minh Dương đột nhiên lại giơ tay lên, giữ cô đứng lại

Hàn Di nhìn thấy Lữ Minh Dương đã nhíu chặt chân mày, không khỏi cảnh giác trong lòng. Lữ Minh Dương nhẹ nâng cổ tay lên, đưa đồng hồ Emf đến trước mặt Hàn Di, số liệu trên mặt đồng hồ là cực cao. Thì ra Lữ Minh Dương do dự cũng không giống với suy nghĩ lúc nãy của cô, mà là hắn cảm giác được chung quanh có ác linh tồn tại.

Lại để bọn nó đến trước một bước!

Hàn Di nhíu chặt chân mày, nhẹ nhàng xuất ra cây tiểu nỏ, lên dây, lắp tên, sau đó nhìn Lữ Minh Dương nháy mắt ra hiệu.

Lữ Minh Dương hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bang, bang, bang, cửa sắt chống trộm phát ra thanh âm trầm thấp, tiếp theo loáng thoáng nghe được trong nhà truyền đến thanh âm của một đứa bé nói:”Mẹ, mở cửa!”

Lữ Minh Dương và Hàn Di trao đổi ánh mắt, nghe ngữ khí của đứa bé, tựa hồ trong nhà thực không có phát sinh chuyện gì dị thường. Nhưng sau một lúc lâu vẫn như trước không thấy ai ra mở cửa, Lữ Minh Dương lại gõ cửa tiếp, tiếp theo cửa nhà liền mở ra, một đứa bé trai tám tuổi đứng bên trong cánh cửa, xuyên qua cửa sắt chống trộm nhìn hai người nói:” Chú tìm ai?”

“ A, chào cháu, bọn chú là nhân viên bất động sản, không có người lớn ở nhà à?” Lữ Minh Dương nặn ra bộ dáng tươi cười nói.

“ Mẹ cháu ở trong nhà bếp.” Tiểu hài tử mở cửa, nói.

Lữ Minh Dương đi vào nhà trước, để cho Hàn Di có cơ hội thu lại cây tiểu nỏ.

Căn hộ không lớn, kết cấu gồm hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí thập phần đơn giản, quả thực so với lúc nhận nhà thô không khác bao nhiêu, một bộ sô pha nhỏ đặt giữa căn phòng khách trống trơn, nhưng mà nhà cửa lại được thu dọn cực kỳ sạch sẽ, làm cho người ta cảm giác được chủ nhà là người rất siêng năng.

Trong phòng bếp truyền đến từng trận thanh âm dao chặt xuống mặt thớt, tiểu hài tử dẫn hai người đi vào nhà, lại hướng vào trong kêu mẹ nó một tiếng, rồi lập tức chạy về phòng ngủ của nó, nhưng Lưu Cầm thực không có đi ra. Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, hướng sang Hàn Di nháy mắt ra hiệu, nhẹ nhàng hướng phía phòng bếp tiến tới.

Phòng bếp ngay bên cạnh phòng khách, dùng một vách kính mờ ngăn ra, xuyên qua tấm kính có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người, đang chăm chú chặt thứ gì đó, Lữ Minh Dương kêu nhỏ một tiếng, nhưng cô ta không có phản ứng gì.

Lữ Minh Dương nhẹ nhàng kéo cửa kính ra, liền nhìn thấy Lưu Cầm đang đưa lưng về phía cửa, đang chăm chú chặt thứ gì đó trên tấm thớt, cái thứ gì đó sớm đã bị chị ta chặt đến không thể nhận ra nó vốn là thứ gì, màu đỏ của thịt, màu trắng của xương trộn lẫn vào nhau trên mặt thớt, còn trên bàn bếp thì đã ngập tràn huyết thủy đỏ bầm...

-----------------------------