Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 12: Bất nhất dạng đích nhân sinh [12]




Trái tim Hà Tử Tường thoáng chốc co rút, cơ hồ hoài nghi bản thân nghe lầm, thật sự, thật sự nghe thấy âm thanh kia ở đây?

Vốn cậu chỉ muốn thử vận may một phen mới tham gia tụ hội này, nào ngờ lại có thu hoạch lớn như vậy. Phản ứng đầu tiên của Hà Tử Tường chính là lập tức quay đầu nhìn về phía người nọ, xem thử xem người đàn ông ngoại tình với vợ mình rốt cuộc là ai. Nhưng cậu cũng hiểu rõ, mình đột nhiên quay đầu như vậy sẽ rất kì quái, nhất là trước mặt còn có hai cô gái đang nói chuyện với mình.

Âm thanh quen thuộc ở phía sau đang trò chuyện với ai đó, không có ý tứ rời đi ngay, Hà Tử Tường ra vẻ lơ đãng quay đầu, liếc nhìn đối phương một cái.

Thấy rõ gương mặt người nọ, Hà Tử Tường liền thuận thế quay lại, mỉm cười tiếp tục cùng Giang Lâm Nhi ứng phó với hai cô bạn học trước mặt. Trong lòng lại hừ lạnh, tuy chỉ lướt mắt một cái nhưng cũng đủ nhìn rõ mặt mũi đối phương, người này làm người ta có cảm giác thực anh tuấn dễ nhìn, Hà Tử Tường thừa nhận bộ dáng có lẽ xuất sắc hơn cậu, nhưng xuất sắc vẻ ngoài thì có lợi gì, còn không phải chỉ giỏi bám váy đàn bà à.

Cái liếc mắt vừa nãy, Hà Tử Tường không chỉ thấy gương mặt người nọ, đồng thời cũng thấy bộ dáng thao thao bất tuyệt tỏ vẻ tự tin với người đối diện, nhưng ánh mắt cùng giọng nói lại mang theo một tia lấy lòng cùng tính kế, mà đứng đối diện là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc sang trọng.

Tuy Hà Tử Tường thực xem thường hành vi của người này nhưng hiện giờ không phải lúc để xem thường hay bình luận này nọ, cậu muốn biết thân phận của tên của gã. Bằng không, cho dù biết đối phương có bộ dạng gì cũng vô dụng, sau buổi họp mặt này cậu lại tiếp tục quá trình tìm kiếm vô vọng trong biển người hằng hà vô số.

Cậu không thể hỏi Giang Lâm Nhi, không biết hiện giờ hai bọn họ đã quen biết nhau chưa, cậu không thể bảo Giang Lâm Nhi giới thiệu, hơn nữa, cậu cũng không muốn chính thức quen biết, cái cậu cần chỉ là tên cùng thân phận mà thôi. Lúc này, Hà Tử Tường nghĩ tới Lục Hồng vừa quen biết, có lẽ cậu ta biết.

Nghĩ tới đây, Hà Tử Tường có chút nôn nóng, vốn chỉ miễn cưỡng ứng phó để xem xem có thể gặp được gã nhân tình hay không, bằng không với mớ đề tài so đo hâm mộ nhàm chán của đám phụ nữ, cậu đã sớm chạy mất xác. Với lại, cũng không biết Lục Hồng còn ở góc khuất đó không nữa, cậu nôn nóng muốn quay lại xem thử. Cũng may lúc này Giang Lâm Nhi cũng giới thiệu xong với nhóm bạn cũ, hơn nữa con gái với nhau, luôn có rất nhiều chuyện để tâm sự, nam giới ở đây cũng không tiện lắm, vì thế Hà Tử Tường thực hiểu ý rời đi.

Hà Tử Tường bước nhanh tới chỗ ngồi khi nãy, nhìn thấy Lục Hồng vẫn còn ngồi đó uống rượu, trái tim buộc chặt của Hà Tử Tường mới thả lỏng, cậu thả chậm cước bộ, đi qua.

“Hey, anh bạn, đã quay lại rồi à, đến, cùng uống rượu.” Lục Hồng ngẩng đầu, đưa một ly rượu đầy về phía Hà Tử Tường.

Hà Tử Tường không chút để ý nhận lấy, khẽ hớp một ngụm, dạo này cậu không chỉ cai thuốc mà cai luôn cả rượu, ly cocktail ban nãy cũng vì nhàm chán mới lấy đến giải buồn thôi. Hà Tử Tường nhìn Lục Hồng tựa hồ đã có chút men say, lần đầu tiên chủ động nói chuyện: “Sao không ra ngoài trò chuyện, ngồi đây uống rượu không thấy chán à?” Tuy nửa giờ trước bản thân cậu cũng làm vậy.

“Ừ, không cần.” Lục Hồng lắc đầu, đưa tay chỉ đám nam nữ đang tụ tập giữa đại sảnh: “Đám phụ nữ kia cả người đầy mùi khó ngửi. Về phần nam, ân, bộ dáng chẳng dễ nhìn chút nào, không hợp khẩu vị của tôi.”

Tuy lời nói của Lục Hồng có chút quái nhưng Hà Tử Tường cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đối phương uống say nói bừa mà thôi, bất quá chỉ cần không say hẳn thì có thể nhân cơ hội này hỏi ra thân phận gã tình nhân kia.

Hà Tử Tường còn chưa kịp hỏi thêm, Lục Hồng đã nấc một tiếng: “Hức! Hợp khẩu vị của tôi chỉ có một người…” Nói xong Lục Hồng vươn một ngón tay quơ quơ lung tung, rốt cuộc cũng cố định chỉ về một hướng, lẩm bầm típ: “Hức, người, người đó hợp khẩu vị của tôi, bất quá… bất quá… tôi không dám… chọc… tới.”

Hà Tử Tường theo ngón tay Lục Hồng nhìn qua, không khỏi lắp bắp kinh hãi, gã tình nhân kia cũng đã dời trận địa, thay đổi đối tượng nịnh nọt, hơn nữa cũng thay đổi giới tính, là đàn ông, cũng chính là cậu chủ của tập đoàn Chấn Hưng, Lý Duệ.

Tuy bên cạnh Lý Duệ bu một đám đông nhưng Hà Tử Tường thực xác định người Lục Hồng chỉ là Lý Duệ chứ không phải người qua đường A B nào đó, dù sao cho dù bị vây giữa rừng người, người nọ vẫn không thể che dấu quang mang của mình, cứ hệt như trời sinh là một vật tỏa sáng, mặc kệ đi tới đâu, ánh mắt cùng lực chú ý đều vây quanh.

Theo góc độ Hà Tử Tường, có thể nhìn rất rõ biểu tình nịnh nọt của gã tình nhân kia, bất quá cậu cũng không khỏi khen ngợi một tiếng, ánh mắt của gã đúng là rất tốt. Tới gần vật tỏa sáng Lý Duệ đỡ cho cậu phải tìm cớ hỏi han, dù sao Lục Hồng cũng vừa vặn chỉ về phía đó. Vì thế Hà Tử Tường định dời tầm mắt, muốn hỏi Lục Hồng xem đám người kia là ai, đặc biệt là gã tình nhân kia.

Bất quá, có lẽ Hà Tử Tường nhìn khá chuyên chú nên bị bên kia phát hiện. Vật sáng Lý Duệ đứng giữa đám người cư nhiên quay đầu nhìn về phía Hà Tử Tường, cùng giao nhau với tầm mắt sắp dời đi của cậu. Sau đó, Hà Tử Tường nhìn thấy, cậu chủ giàu có kia đột nhiên cong khóe miệng lên thành một nụ cười tươi rói.

Hà Tử Tường có chút không thoải mái, tuy nụ cười kia cũng không đại biểu cho điều gì nhưng vẫn làm cậu khó chịu, cậu không thích nụ cười của Lý Duệ. Nhưng hiện giờ không phải lúc rối rắm vấn đề này, xem nhẹ cảm giác khó chịu trong lòng, quay đầu lại hỏi Lục Hồng, tuy rất muốn trực tiếp hỏi Lục Hồng có biết gã tình nhân kia hay không nhưng làm vậy thì có vẻ quá đột ngột, chỉ đành quanh co hỏi: “Này, người kia tôi biết, không phải vừa nãy cậu mới nói là Lý Duệ à? Là tập đoán Chấn Chấn gì đó…”

Lục Hồng rót rượu vào cổ họng, lại càng say lợi hại hơn, nghe thấy lời Hà Tử Tường, liền có chút tức giận nói: “A, đúng, Lý Duệ, là cậu chủ của tập đoàn Chấn Hưng.”

“Kia, bên cạnh đều là đám bằng hữu có tiền của cậu ta à?”

Lục Hồng khinh cười bật cười: “Gì mà bằng hữu có tiền chứ, đều là đám người xu nịnh, muốn tìm kiếm chỗ dựa tốt mà thôi.” Nói xong, còn cường điệu kể: “Nhìn đi, người đó, là Lâm Tuấn, là bạn học cùng ban với Lý Duệ, thời đi học vẫn luôn bám sau mông Lý Duệ nịnh nọt.”

Hà Tử Tường nhìn người Lục Hồng chỉ, kinh ngạc nhướng mi, nên nói là cậu may mắn hay Lục Hồng quá hiểu ý, kia đúng là gã tình nhân mà cậu vẫn muốn tìm hiểu. Tin tình báo quan trọng đã thu thập xong làm tâm tình Hà Tử Tường tốt lắm, không khỏi cong môi mỉm cười, bất quá ngay lúc này cậu cảm nhận có một tầm mắt đặt lên người mình, nâng mắt nhìn lên, là Lý Duệ.

Hà Tử Tường không muốn đối mặt với Lý Duệ, một chút cũng không muốn tiếp xúc với loại nhân vật này.

Kế tiếp, Hà Tử Tường câu có câu không trò chuyện với Lục Hồng, đặc biệt hỏi thăm về tên Lâm Tuấn kia, sau đó nhân lúc Lâm Tuấn không chú ý lén lấy điện thoại chụp hình lại.

Hà Tử Tường nghĩ, lúc này hẳn có thể nhờ tới thám tử tư rồi.