Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 31: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [31]




Phòng khách im ắng một mảnh, Hà tử Tường cùng Cố Hướng Bồi đều không mở miệng, chỉ có âm thanh quảng cáo từ TV truyền ra: Bệnh viện xx chuyên điều trị bệnh vô sinh…

“…” Hà Tử Tường cầm remote, không biết nên đổi kênh tiếp hay không.

“…” Cố Hướng Bồi căn bản không chú ý tới TV đang chiếu gì, chất đầy trong đầu anh là bộ dáng túng quẫn xấu hổ của Hà Tử Tường vừa nãy, Tử Tường vì cùng mình xem cảnh nhạy cảm mà ngượng ngùng sao?

Theo nhận thức của anh, Tử Tường thân là trai thẳng, cùng một người anh họ có quan hệ thân mật như anh xem những cảnh này, thậm chí là cùng xem phim đen cũng là chuyện bình thường, không có gì xấu hổ mới đúng. Bởi vì trong nhận thức của bọn họ, cái mình có thì đối phương cũng có, đều là nam cả, căn bản không có chút nguy cơ nào, tự nhiên cũng không ngượng ngùng.

Mà Cố Hướng Bồi xấu hổ là vì cùng Hà Tử Tường xem những cảnh như vậy, trong đầu anh vô thức nảy sinh ra những ảo tưởng nào đó, khoảnh khắc chỉ lo sợ bị Hà tử Tường phát hiện, nhưng Tử Tường vì sao lại xấu hổ?

Cố Hướng Bồi quay đầu, nhìn sườn mặt dị thường chuyên chú nhìn TV của Hà Tử Tường, có cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Không khỏi nghiền ngẫm mỉm cười, đột nhiên mở miệng hỏi: “Tử Tường, em đã bao lâu không làm rồi?”

“Cái gì!” Hà Tử Tường ngây ngốc, nghe không hiểu ý tứ Cố Hướng Bồi: “Gì mà bao lâu không làm?”

Cố Hướng Bồi cong môi, biểu tình ’em biết mà’.

Hà Tử Tường nhíu mày, vẫn không hiểu được: “Sao cơ?”

Ánh mắt Cố Hướng Bồi đảo về phía bụng dưới Hà Tử Tường, nhướng nhướng mày, ý bảo, ý anh chính là nơi đó.

‘Phừng!’, gò má Hà Tử Tường lập tức đỏ rực, cậu căn bản không ngờ Cố Hướng Bồi lại hỏi mình vấn đề này, rõ ràng khi trước anh họ không hề để tâm tới chuyện phòng the của cậu.

“Cái kia…” Hà Tử Tường ấp úng, không biết phải nói thế nào, không phải vì đã kết hôn không tiện mở miệng nói mấy chuyện này, mà là đối tượng là Cố Hướng Bồi thì cứ cảm thấy quái quái, bọn họ chưa từng bàn về nó.

“Anh nhớ hình như Lâm Nhi đã có thai hơn bảy tháng đi.” Ngầm ý, không phải suốt bảy tháng nay em không hề giải quyết chứ?

“Đương nhiên không phải.” Không biết vì cái gì, Hà Tử Tường chọn lựa phản bác, giống như trả lời chậm một chút là bị lỗ ấy.

Sắc mặt Cố Hướng Bồi đen xạm đi, Hà Tử Tường nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ em ấy ra ngoài tìm…?

Nhìn thấy sắc mặt Cố Hướng Bồi trở nên âm trầm, Hà Tử Tường lập tức hiểu ra câu nói của mình có thể mang hàm nghĩa khác, nghĩ nghĩ, vẫn giải thích: “Bình thường… em đều là tay làm hàm nhai a.” Những chuyện thế này quả thực khó nói, giọng điệu Hà tử Tường có chút chần chờ, bất quá vẫn nói ra.

“Ồ?” Biểu tình Cố Hướng Bồi lập tức xoay chuyển, khóe miệng nhếch lên: “Tay phải?” Điệu bộ thấu hiểu.

“Ách…” Kỳ Thật, sống lại nửa năm, cậu vẫn luôn bận rộn làm việc, không thì nghĩ tới chuyện Giang Lâm Nhi cùng Lâm Tuấn, căn bản rất hiếm khi nghĩ tới việc này. Hiện giờ Cố Hướng Bồi đề cập tới mới giật mình, quả thực đã rất lâu rồi không phóng thích.

Hà Tử Tường là một người khá đơn thuần, tiểu sử tình cảm suốt hai mươi mấy năm thực sự là ít đến đáng thương, năm mười một từng yêu thầm một cô gái, người này lớn hơn cậu một tuổi, tình cảm còn chưa kịp phát triển thì đối phương đã tốt nghiệp; thời đại học có quen một cô gái, tuy là người yêu nhưng cũng chỉ nắm tay hẹn hò một hai lần rồi chia tay, nguyên nhân là cô gái xuất ngoại.

Sau đó, Hà Tử Tường được giới thiệu quen biết Giang Lâm Nhi, quen biết yêu đương nửa năm liền kết hôn.

Có lẽ bà Hà quản giáo khá nghiêm khắc, hoặc chịu ảnh hưởng từ Cố Hướng Bồi, cho dù đang ở độ tuổi trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết, Hà Tử Tường cũng chưa từng xằng bậy, lúc học trung học đám nam sinh rất thích xem phim đen, cậu cũng từng bạn học xem qua vài lần, tò mò chỉ có một chút, chủ yếu là không muốn trở nên khác biệt với đám bạn mà thôi.

Kỳ thực, lúc đầu, Hà Tử Tường quả thực có chút kinh ngạc, đối với cấu tạo thân thể nữ sinh đó giờ vẫn không rõ lắm, dù sao cũng không có ai chỉ dẫn, bà Hà không nói, Cố Hướng Bồi cũng không nói, ông Hà lại càng không, vì thế sau khi xem phim cũng hiểu biết thêm không ít tri thức.

Bình thường, những đứa bé không được giáo dục phương diện này sẽ rất hiếu kỳ, sẽ nảy sinh ý niệm thử nghiệm trong đầu, nhưng cũng có thể sẽ phát sinh một tình huống khác: bởi vì không biết nên lòng hiếu kỳ cũng không lớn, thêm nữa, vì không đủ hiểu biết nên càng thẹn thùng khiếp đảm, cứ cảm thấy nó là một chuyện thực cấm kỵ, đụng tới sẽ có hậu quả nặng nề, liền dứt khoát không đụng tới.

Cho nên Hà Tử Tường từ nhỏ tới lớn cho dù biết hay không cũng chưa từng phóng túng bản thân.

Nhưng Hà Tử Tường không biết, bà Hà không nói vì thế hệ trước có chút cố kị, hai mẹ con bàn về việc này cũng không tự nhiên lắm, mà Cố Hướng Bồi không nói là cố ý.

Anh biết, Hà Tử Tường không phải người xúc động, lòng hiếu kỳ cũng không lớn. Cho nên anh không muốn để cậu biết, cũng không để cậu có cơ hội tìm tòi nghiên cứu, thậm chí còn làm tấm gương tốt, từ nhỏ đã giáo dục Hà Tử Tường phải giữ mình trong sạch, đối với nữ giới phải giữ khoảng cách nhất định. Bởi vì Cố Hướng Bồi biết mình không có khả năng trông Hà Tử Tường cả đời, muốn em ấy không bị những thứ kia ảnh hưởng thì chỉ có thể tác động từ suy nghĩ.

Sự thực chứng minh, ý tưởng của Cố Hướng Bồi thực chính xác, thực hành cũng phi thường tốt, mở đầu có thể nói là hoàn mỹ, chẳng qua kết cục thì, hỏng bét.

Bởi vì, sau khi Hà Tử Tường tốt nghiệp không bao lâu liền kết hôn với Giang Lâm Nhi.

“Anh cũng có thói quen dùng tay phải a.” Cố Hướng Bồi cười nói, tựa hồ không hề hay biết mình khơi mào đề tài này làm Hà Tử Tưởng thực xấu hổ, cũng không cảm thấy bàn luận vấn đề riêng tư này có chỗ nào không thích hợp: “Chỗ anh có vài bộ phim không tệ, em muốn xem không?” Nói xong, Cố Hướng Bồi liền đứng dậy tìm kiếm.

“Không cần, em không cần.” Hà Tử Tường vội vàng túm lấy Cố Hướng Bồi, cự tuyệt nói. Đùa gì chứ, nếu thật sự để Cố Hướng Bồi lôi phim ra, chẳng lẽ hai bọn họ cùng xem rồi hưng trí lên hỗ trợ cho nhau à?

“Thật sự không cần?” Cố Hướng Bồi không tin tưởng, bộ dáng ’em không cần cố nén đâu’.

“Thật sự không cần mà.” Hà Tử Tường không biết nên dùng biểu tình gì biểu đạt tâm tình hỏng bét của mình lúc này, vì sao Cố Hướng Bồi lại nhiệt tình vậy a.

“Được rồi, không cần thì thôi.” Cố Hướng Bồi quay lại, đứng bên cạnh sô pha: “Em còn chưa trả lời vấn đề vừa nãy, bao lâu không làm rồi?”

Vì sao bọn họ nhất định phải thảo luận đề tài này a, Hà Tử Tường thực rối rắm, khổ sở nhíu mày, từ dưới lên trên liếc nhìn Cố Hướng Bồi, bộ dáng ‘chuyện này thực sự rất khó trả lời a’: “Anh.”

‘Chúng ta đổi đề tài đi.’ Sau từ anh kia chính là câu này, bất quá Cố Hướng Bồi hoàn toàn không nghe thấy, bởi vì tâm tư của anh hoàn toàn không đặt vào nó.

Từ trên cao nhìn xuống, nhìn Hà Tử Tường ngẩng đầu, dùng ánh mắt to tròn đen bóng chuyên chú nhìn mình, cứ như trong đó chỉ có mỗi hình bóng anh, thoáng chốc, Cố Hướng Bồi suýt chút nữa không thể kiềm chế, trực tiếp đè Hà Tử Tường xuống sô pha cuồng loạn một phen.

Cố Hướng Bồi hít sâu một hơi, làm dịu đi dục vọng trong lòng, mỉm cười: “Chuyện này sao không thể nói?”

Thế nhưng lại nhận đáp án này, Hà Tử Tường cảm thấy mình không thể cứ ngồi chờ chết, lập tức phản kích: “Thế anh thì sao? Bao lâu không làm rồi?” Nói xong còn khiêu khích nhìn xuống bụng dưới Cố Hướng Bồi. Anh, đừng quên, anh vẫn chưa có bạn gái a.

Này quả thực là khiêu khích! Cố Hướng Bồi lại hít sâu, anh bắt đầu cảm thấy bản thân thực sự không sáng suốt khi khơi gợi đề tài này, hiện giờ anh mới biết, bản thân hoàn toàn không chịu nổi khiêu khích, chỉ cần một ánh mắt của Hà Tử Tường thôi cũng đủ làm anh hưng phấn.

“Ừm… chắc là hai ngày trước đi.” Cố Hướng Bồi thoải mái nói.

“Em, em…” Xấu hổ, Hà Tử Tường thực sự không có mấy ấn tượng, chỉ nhớ đại khái mà thôi: “Chắc là khoảng hai tháng trước.” Hai tháng này cậu thực bận rộn với việc thăng chức, căn bản không để tâm tới những chuyện khác.

“Kia…” Cố Hướng Bồi chỉ mới nói được một chữ đã lập tức bị Hà Tử Tường đánh gảy: “Anh, chúng ta đừng nói đề tài này nữa.”

Cố Hướng Bồi cười khẽ: “Ai nói anh muốn tiếp tục đề tài này, thế nào, em muốn à?”

“Không phải.” Hà Tử Tường ngượng ngùng lắc đầu.

“Được rồi.” Cố Hướng Bồi rốt cục cũng không chọc Hà Tử Tường nữa, tuy rằng anh thực thích nhìn bộ dáng xấu hổ túng quẫn của cậu: “Anh chỉ muốn vào phòng lấy nhiệt kế mà thôi, đừng quên, em vẫn chưa hết sốt đó.”

Sau khi kiểm tra, nhiệt độ Hà Tử Tường hơi tăng lên một chút, Cố Hướng Bồi liền vào phòng bếp lấy trà gừng đã chuẩn bị sẵn, chờ Hà Tử Tường uống xong một cốc lớn mới nói: “Tốt lắm, bệnh thì phải nghỉ ngơi sớm.” Nhận lấy cốc rỗng, Cố Hướng Bồi thúc giục Hà Tử Tường nghỉ ngơi.

“Ưm, anh, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”